;09

jungwon đã bỏ cả công việc để tìm hiểu một ngày của cô, nhưng giờ đây anh đang hối hận gần chết với cái quyết định đó. càng đợi chờ càng quan sát anh càng thất vọng. bây giờ là mười một giờ trưa, cô vẫn ngủ say, không có dấu hiệu gì của việc muốn dậy cả.

"cô ta là lợn à? ngủ từ trưa hôm qua đến sáng hôm nay, giờ vẫn ngủ tiếp được." anh bắt đầu bực mình, chống tay vào hông, anh nhìn chằm chằm con người đang bất động trên giường.

từ sáng đến giờ anh đã dùng không biết bao nhiêu cách để dựng cô dậy. anh kéo rèm, bật đèn khắp phòng, cô vẫn ngủ. thậm chí chẳng thèm nhíu mày, anh bật nhạc, không có động tĩnh gì. anh chạy đến bịt mũi cô, cô hất tay anh ra, úp mặt xuống gối, vùi mình sâu hơn vào đống chăn tiếp tục ngủ. anh cố lay, gọi thế nào kết quả vẫn y nguyên. cô vẫn say giấc nồng.

"tôi chịu em luôn." anh bực bội đá vào chân giường cái rầm. cô giật mình bật dậy rồi lại từ từ nằm xuống.

tự dưng anh thấy mình thật giống một thằng ngốc. "kệ em." anh hậm hực bước xuống nhà.

...

xế chiều. cô mới cựa mình thức dậy.

"ngủ ngon quá." cô vươn vai.

thật sự cô không hề biết những gì anh đã làm với cô. mà nếu biết thì sao nhỉ, sẽ chết vì cười mất thôi. tại anh không biết đó chứ, càng làm cái nghề truyền hình buổi sáng này lâu, cô càng khẳng định trên đời này không gì quý giá bằng một giấc ngủ.

xét theo tiêu chuẩn đó, cô là một người nghèo bởi cô rất hiếm có được những giấc ngủ trọn vẹn. đôi lúc mệt mỏi phải nhắm mắt ngủ tạm vài phút trên trường quay, trong phòng máy hay trong một phút quảng cáo ngắn ngủi thì may ra mới chống trội nổi. nói chung những người bận rộn như cô chỉ cần một điểm tựa thì có thể ngủ bất cứ đâu. và khi nhắm mắt là đạt được cảnh giới vô cực. chính vì thế âm thanh hay ánh sáng không bao giờ xáo trộn được giấc ngủ đó.

bụng đói, cô loẹt xoẹt xuống nhà tìm đồ ăn. cô cứ nghĩ là anh đi làm nên giật thót khi nhìn thấy anh đang ngồi xem tivi ở phòng khách.

"ôi mẹ ơi, lạy chúa tôi!" lùi lại mấy bước, hai tay ôm ngực.

anh quay ra nhìn cô, tuy lạnh lùng ngoài mặt nhưng trong lòng lại vô cùng thích thú. lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng vừa mới thức dậy của cô, váy ngủ hình doraemon, dép pucca, mắt xưng húp.

"chào bình minh." anh cười khẩy.

cô không nói gì, đi xuống bếp. quả thật là đói không còn sức nói nữa rồi.

thấy cô xuống bếp anh cũng buông điều khiển đi theo. mì gói, bát tô, nước nóng, cô lại định nấu mì. anh nhăn mặt, cướp gói mì từ tay cô.

"trong tủ lạnh có thức ăn đó, cơm nguội vẫn còn."

cô lắc đầu, cướp gói mì lại từ tay anh.

"toàn đồ nguội cả, tôi không ăn đâu."

"vậy thì hâm lên đi." anh lại cướp mất cái bát của cô.

"không lười lắm." cô cướp lại.

"cứ thế mà ăn không được sao?"

"tôi không thích ăn đồ nguội, kể cả rau luộc cũng không."

cô bắt đầu thấy bực vì anh cứ cướp lấy đồ nghề của cô.

"vậy ngồi đấy, tôi hâm lại cho."

trên bàn những đĩa thức ăn nghi ngút khói. cô chống đũa vào cằm nhìn anh nghi hoặc 'sao lại tốt thế? không được, sự êm đềm trước cơn bão chăng?'

"sao thế? hâm nóng lên rồi sao không ăn đi." anh giục cô.

không kháng cực được mùi thức ăn, cô đành liều mạng thưởng thức vậy.

"ngủ cho lắm vào rồi ăn bù. tôi chưa thấy ai sống như em." anh nhìn cô lắc đầu, anh không hề biết mình vừa nở một nụ cười, một nụ cười đã không còn thấy trên khuôn mặt anh kể từ khi người con gái anh yêu bỏ đi.
...

ba tháng trôi qua một cách êm đềm từ sau bữa ăn ngày hôm đó. thái độ của anh cũng bớt lạnh nhạt và có phần nhẹ nhàng hơn trước. không còn những câu nói móc, không còn những ánh mắt mỉa mai, cuộc sống gia đình với cô dễ chịu hơn hẳn. cho dù anh không quá thân thiện nhưng chí ít cũng đã tôn trọng cô hơn.

thế nhưng hạnh phúc đúng là ngắn ngủi. cô đang ngồi trước màn hình máy tính suy nghĩ, trưa nay anh không về ăn cơm, nhưng lại chẳng báo. cô hỏi thì anh lại đưa cái ánh mắt ấy, cái ánh mắt cô ghét, cái ánh mắt của sự khinh bỉ nhìn cô hằn học.

"hạng người như em cũng có thời gian chờ tôi sao? cứ đến với các đại gia của em đi, không cần để ý đến tôi."

nói xong anh quay lưng đi thẳng, để cô lại ngây người như phỗng.

'hạng người như em?! là sao, hạng người như mình thì sao?' nhìn chằm chằm vào gương cô buồn bã tự hỏi bản thân.

"được mấy ngày yên bình sao tự dưng lại... chẳng lẽ anh ta tới tháng sao? mà anh ta nói cái gì nhỉ, đại gia, đại gia gì, đại gia nào?"

đang ngập trong suy nghĩ miên man seokyung bỗng giật mình, tiếng chuông điện thoại.

số lạ.

"alo, seokyung nghe."

đầu dây bên kia im lặng.

"alo, ai đó?"

'kyungie...' người đó lên tiếng.

cô vội cúp máy.

một giây hai giây... chuông điện thoại lại reo lên, là người vừa nãy gọi lại.

cô bực bối bắt máy, không để cho bên kia lên tiếng, cô gắt lên.

"những gì cần nói, tôi điều nói hết tối qua rồi, ông đừng gọi cho tôi nữa! khi nào tôi cảm thấy được sẽ đến gặp ông, bằng không tôi sẽ đổi số, đến lúc đó đừng hòng tìm được tôi."

cô dập máy cái rụp.

bực bội thật bực bội.

kyungie, không cần nói cũng biết người gọi cô bằng cái tên này là ai. vì sỡ dĩ chỉ có hai người gọi cô như thế. một là mẹ cô, hai là người cha tồi tệ của cô. mẹ cô thì đã qua đời nên đương nhiên người vừa gọi là cha cô, người mà mười bốn năm qua cô căm ghét đến tận cùng.

hai mươi bốn giờ trước, tối ngày hôm qua.

cô đang ngồi trong nhà hàng ẩm thực của một khách sạn năm sao sang trọng để bàn hợp đồng với công ty nội thất nhà bếp mà cô đang có ý định hợp tác trong chuyên mục tiêu dùng, giới thiệu sản phẩm.

"ngài hãy nghĩ kĩ đi, cùng với một giá tiền nhưng các chương trình khác nhưng thời lượng giới thiệu và xuất hiện của sản phẩm nhiều hơn gấp đôi. sao hả, hấp dẫn chứ?" cô đưa bản hợp đồng với phía đối tác, một người đàn ông mặc vest tầm ngoài bốn mươi.

ông ta lật dỡ kĩ lưỡng từng trang hợp đồng.

"thật chứ, không lừa đảo gì đấy chứ?"

"ông yên tâm đài chúng tôi đảm bảo!"

"nhưng bằng cách nào?" ông ta nhìn cô nghi hoặc.

nhấp một ngụm nước, cô giải thích.

"không phải chúng tôi có chuyên mục nấu ăn sao? tôi sẽ lồng sản phẩm nhà bếp của ông vào chuyên mục, vừa thực tế vừa hợp lý, thời lượng quảng cáo cũng được nhiều hơn."

suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng ông ta cũng gật đầu.

tốt rồi, sản phẩm này đang gây sốt cho các bà nội trợ, quả này rating chuyên mục nấu ăn tăng chắc rồi.

cô bước ra cửa nhà hàng với tâm trạng hí hửng, vui tươi nhưng ngay lập tức vẻ mặt đó tối sầm lại. phía đằng xa, một dáng vẻ quen thuộc đang tiến lại, bên cạnh là một cô đào bốc lửa, seokyung giật mình. đây chẳng phải là cái dáng vẻ cô tưởng chừng đã quên trong mười bốn năm qua sao? chẳng phải là cha cô cùng một cô bồ nhí đó sao?

cô vội quay đi nhưng chưa kịp tránh mặt thì người đó đã nhận ra cô. ông ta quay sang thì thầm gì đó với cô gái trẻ khiến cô ta hậm hực bỏ đi, ngay lập tức, ông chạy lại phía cô.

"kyungie, đợi ba."

cô vờ không nghe tiếp tục bước ra cửa.

"kyungie..."

một hồi bước vội theo, giờ đây cha cô đã ở trước mặt, ông già nhiều hơn so với mười bốn năm trước nhưng nhìn vẫn phong độ vẫn dáng vẻ đào hoa mà cô ghét.

"ông vẫn còn nhận ra con gái mình cơ đấy."

"ba, ba xin lỗi." ông bối rối, gương mặt tỏ rõ vẻ hối hận. "ta nghe tin mẹ con đã qua đời, cuộc sống của con ra sao?"

"tôi không nghĩ nó liên quan đến ông." cô gạt tay ra.

"con không thể nói chuyện với ta dù chỉ một chút thôi sao?"

"không." cô cương quyết.

"ta biết ta sai." cha cô cố năn nỉ.

"giờ thì muộn rồi, tôi đi đây."

cha cô vội giữ cánh tay cô lại, đưa ánh mắt cầu khẩn. "xin con đấy".

mọi người trong nhà hàng bắt đầu chú ý tới cha con cô, không còn cách nào khác cô nói nhanh.

"ra một quán nước nào đó, ông có mười lăm phút."

đối diện với khách sạn, phía bên kia đường là một ngã tư. một chiếc xe ô tô đang đứng đợi ở đó, là xe của jungwon, anh đang trên đường đến dự một bữa tiệc liên hoan của công ty. anh nhìn ra ngoài, dòng người tấp nập đi lại.

'không biết ăn cơm chưa nữa.' anh lại vừa thoáng nghĩ về cô. và cũng trong khoảng khắc ngắn ngủi đó anh nhìn thấy cô, bên đường, bước ra từ khách sạn, cùng với một người đàn ông ngoài năm mươi. họ cùng bước vào trong một chiếc ô tô. anh như chết lặng trong khoảnh khắc đó.

người đàn ông này anh biết. ông ta là người có tiếng trong lĩnh vực xây dựng và cũng nổi tiếng đào hoa những cô bồ trẻ dù đã ngoài năm mươi. không khí trong xem như ngột ngạt hơn. anh sững sốt, không ngờ rằng cô cũng nằm trong đội ngũ đó.

đèn xanh đã bật lên. xe anh vẫn cứ đứng lại như chết máy. những người phía sau bóp còi inh ỏi, anh sực tỉnh.

"chết tiệt."

rồi anh nhấn mạnh chân ga, phóng xe như người điên trên mặt đường khiến ai cũng hoảng sợ vội tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip