;21
ngồi từ nãy đến giờ trên xe, seokyung mới sực nhớ mình chưa biết rõ điểm đến. anh vẫn đang tập trung lái xe không biết cô đang dao dác nhìn quanh.
"chúng ta đi đâu vậy?"
"về nhà." jungwon không suy nghĩ đáp lại ngay.
seokyung lại thẩn thờ nhìn ra ngoài đường. mọi người bây giờ mới lục đục bắt đầu một ngày mới.
cô thở dài. về nhà, phải, nó đã từng là nhà của cô nhưng giờ thì không. nghe tiếng thở ưu tư bên cạnh, jungwon nhìn cô lo lắng.
"sao vậy?"
"anh... có thể đưa em về nhà không? ý em là căn hộ của em."
jungwon lại đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm về phía trước. anh khẽ "ừm" một tiếng. âm thanh nhẹ cất lên rồi chìm nghỉm vào không gian im lặng trong xe.
một toà nhà năm tầng nhỏ bé giữa lồng đô thị phồn hoa.
jungwon bước vào căn hộ nhỏ của cô. tông chủ đạo ở đây là màu trắng, nhẹ nhàng mà tinh khiết. tuy nhiên anh nhanh chóng nhìn ra những điểm khác thường trong nhà. ngoài phòng ngủ được sắp xếp đơn giản với một chiếc giường đơn, một bàn làm việc, một kệ tivi thì phòng khách và nhà bếp lại ngược lại. ở hai nơi này đều chẳng có gì ngoài mấy cái thùng carton. rõ ràng từ khi chuyển về đây, ngoài phòng ngủ ra, cô chưa hề dỡ đồ ra khỏi hộp. nhìn nó giống hệt một căn nhà trống vẫn đợi người đến thuê.
"em sống thế này trong thời gian qua sao?"
hiểu ý anh muốn nói gì, cô chỉ cười rồi đưa cho anh một cốc nước.
"phần lớn thời gian đều ở đài truyền hình, ở nhà không nổi bốn tiếng một ngày thì dọn ra làm gì."
jungwon không nói gì nữa, anh chìm vào suy nghĩ.
"hay em dọn về biệt thự đi, ở thế này..." jungwon đưa mắt nhìn quanh.
"không tiện cho hai mẹ con lắm!"
seokyung dừng công việc dọn dẹp đang làm lại.
"em thấy thế này cũng ổn rồi, có mỗi mình em, không có gì bất tiện cả. hơn nữa..."
cô lại im lặng một lúc mới nói tiếp.
"chúng ta ly hôn rồi, ở chung mới là không tiện. còn areum nữa, rắc rối lắm."
"nhưng em không nghĩ cho con sao?"
"anh không phải thấy áy náy nhiều về đứa trẻ, cũng không cần phải quá lo cho nó, em tự lo cho hai người được."
jungwon vẫn muốn cô về, nên dù không thích nhưng đành dùng chiêu cuối.
"vậy còn mẹ?"
seokyung chưa nghĩ đến điều này. thấy cô lép vế, anh lại tiếp.
"mẹ chưa biết chúng ta ly hôn, mà cho dù biết thì chắc gì mẹ đã đồng ý, bây giờ có đứa bé rồi mẹ thà chết chứ không để chuyện này xảy ra đâu."
jungwon nói đúng. ngày trước một thân một mình thì không sao, nhưng bây giờ có con rồi, đời nào ông bà chịu bỏ cháu. quả thật chuyện này phức tạp hơn cô nghĩ rất rất nhiều.
và hiện tại, sau một phút yếu lòng, seokyung đã đứng trong căn biệt thự. màn thuyết phục vừa nãy trong căn hộ của cô, seokyung đã đồng ý. sau khi ngồi lại bàn bạc, hai người đã đi đến thống nhất chung. cô về sống ở đây cho đến khi đứa bé ra đời rồi tính tiếp. suy đi nghĩ lại cách nào cũng dang dở, thôi thì đành dùng kế hoãn binh vậy. dù sao thì vụ tai nạn vừa rồi, cô cũng không nên ở một mình. có anh bên cạnh, lỡ gặp bất trắc cũng dễ xử lí hơn.
thở dài, xách đến cái vali hành lý cuối cùng vào nhà, jungwon ngồi phịch xuống ghế đón cốc nước từ tay cô.
"xong rồi! một tuần này trước mắt em cứ ngoan ngoãn ở đây đi."
đang định bước lên sắp lại đồ, cô bỗng khựng lại.
"một tuần?!" seokyung hét toáng lên.
jungwon khẽ đưa tay day day lỗ tai.
"ừm, bác sĩ khuyên như thế, một tuần và không được đi làm."
cô không thể tin được là mình bị đối xử như thế. thờ thẩn cầm con dao nhỏ trong giỏ hoa quả trên mặt bàn, cô đưa về phía anh.
"ý gì đây?" anh khó hiểu nhíu mày nhìn cô.
"anh giết em đi."
hơ... jungwon không nghĩ cô lại sốc đến như vậy.
"chỉ là một tuần thôi, em không cần phải tham công tiếc việc như thế."
"tham công tiếc việc? anh biết ngành đặc thù của em như thế nào không? rating tính theo từng giây từng phút một, đó ông anh ạ."
jungwon vẫn hờ hững đặt cốc nước xuống.
"tôi không quan tâm, tóm lại một tuần này tôi sẽ ở nhà cùng em, đừng hòng chạy."
seokyung cảm thấy áp lực trong máu đang tăng cao đè lên các động mạch chủ và tĩnh mạch toàn thân. thái độ nhởn nhơn của jungwon càng làm sôi sục cái ý chí nhảy dựng lên và cắn cổ anh của cô. bản thân cô cũng tin chắc rằng, chỉ cần đứng đây thêm một lúc nữa thôi, hiện thực ấy sẽ xảy ra. chính vì vậy mà mím chặt môi, cô đá cái huỵch vào chân anh rồi vùng vằng bỏ lên phòng.
"chết tiệt! chết tiệt! chết... tiệt!"
anh dù đang nhăn nhó nhưng trước cái bộ dạng khi tức giận ấy của seokyung, jungwon càng thấy hứng thú, anh nói theo.
"em đừng chửi thề, không tốt cho con đâu!"
rồi khập khiễng đi xuống dưới nhà chườm nước đá.
lại nói về haruto, cái ngày anh biết seokyung có thai, bầu trời trong anh gần như sụp đổ. anh không nghĩ mình còn hy vọng, mà thật chất ngay từ đầu, tình yêu này của anh cũng đã vốn là vô vọng rồi. anh đã quá ảo tưởng và sống trong si mê quá lâu khiến bản thân bị hút sâu vào vòng xoáy ấy, lúc tỉnh dậy dứt ra thì thân xác đã quá mệt mỏi rồi.
seokyung đã trở về bên jungwon, trở về nơi vốn thuộc về cô. có thể người trong cuộc đang mờ mắt nhưng anh lại nhìn thấy rõ, họ luôn nghĩ về nhau, họ trở thành những thói quen của nhau mà không người nào chối bỏ được. haruto biết ngoài anh ra, areum cũng nhận rõ được cái sự thật hiển nhiên này, nhưng chỉ có điều cô không đủ mạnh mẽ bằng anh, không đủ lí trí bằng anh để chấp nhận nó mà thôi.
haruto sẽ ra đi, anh muốn đi khi vết thương chưa hằn sâu thành những vết sẹo. chi nhánh nước ngoài đang cần tổng giám đốc mới, anh sẽ nhận. anh sẽ lấy khoảng cách địa lý bù vào khoảng trống trái tim mình. mong rằng ngày trở về anh sẽ không đau khi thấy cô bên người khác. nhất là khi người đó lại là bạn anh.
ngày mọi người đi tiễn anh, seokyung cũng đến. cái bắt tay tạm biệt với jungwon, haruto đã ghé sát tai bạn mà nói.
"cố giữ nàng nhé!"
rồi anh lại chìm vào dòng người trong sân bay đông đúc này. nhìn bóng cô từ xa cứ nhỏ dần, mái tóc tung bay như những chân trời đang gợn sóng.
"tạm biệt em, cánh chim trời của tôi." anh khẽ nói.
một góc nhỏ nào đó ở sân bay.
areum đứng lặng im nhìn haruto ra đi. cô hiểu rồi một ngày, mình cũng phải như thế. cô không thể tranh giành anh với seokyung, vốn không thể. thậm chí tư cách sánh ngang cũng không có.
jungwon đã từng là của cô, là của areum này. cô cũng có thể có được hạnh phúc như thế, kết hôn và có con với anh. nhưng tất cả đã sụp đổ, là cô đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô, xa ra cô. anh quay về bên cô chẳng qua chỉ vì lưu luyến tình cũ, là nỗi nhớ lâu ngày không gặp lại mà lầm tưởng vẫn còn yêu. trái tim anh rồi cũng sẽ nhận ra sai lầm đó.
trong khi cô cố gắng làm tất cả để níu kéo anh, thì người con gái đó chỉ cần đứng đó đẩy anh ra xa mà như thôi thúc anh chạy lại. giống như hai người vốn đã được buộc sẵn hai đầu một sợi dây tơ đỏ, dù thế nào họ cũng sẽ ở bên nhau.
biết là sẽ rất đau khổ nhưng thời gian không còn, cô đã quyết sẽ dứt khoát mối tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip