;27

gió. gió cứ vằn vại làm mấy cái cây trước nhà nghiêng ngã, cành cây thân cây non oằn ẹo chống cự trước trận cuồng phong.

trời tối xầm, mây đen che kín ánh sáng yếu ớt duy nhất của mặt trời còn sót lại.

mưa, mưa xối xả, mưa sầm sập, mưa liên tiếp.

trời cứ mưa, một cơn mưa cuối hạ.

trong nhà, seokyung như đang dần mất đi ý thức, cơn đau đang cào cấu giằng xé trong cô. mím chặt môi, tay ôm vòng lấy bụng, cô cố nhìn ra ngoài trời, lại là trời mưa. đã hơn mười giờ rồi, jungwon vẫn chưa nhắn tin, trong khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ mình sẽ ra đi trong một ngày mưa như mẹ, ra đi trong những tiếc nuối và lo toan. hối hận, cảm giác hối hận đang trào dâng. cô chưa nói được lời yêu anh, cô cũng chưa được nhìn mặt con, và không biết... con cô nó có qua nổi khoảnh khắc này.

'rầm' - tiếng gió đập cửa dữ dội.

những cơn đau cũng như thế, cũng gào lên cuộn xiết như cơn mưa này.

'mình sắp chết.' suy nghĩ cuối cùng trước khi cô chìm vào trong vô thức.

ở văn phòng.

cuộc họp dường như vẫn kéo dài vô vọng. mọi người bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, đặt biệt là jungwon. không hiểu sao bắt đầu từ ba mươi phút trước, anh thấy sốt ruột kinh khủng, anh đang xao nhãng với những bản báo cáo.

bất chợt...

nhìn qua lớp cửa kính, những dòng nước mưa đang liên tiếp tát vào xối xả.

một cánh chim lao đao rồi bị gió quật đập mạnh vào cửa sổ. con chim nằm im thin thít bên cái bản lề, có lẽ nó đau quá.

"seokyung." nhìn cánh chim đó, anh chợt thốt lên.

anh bỗng thấy lo lắng.

không đợi cuộc họp kết thúc, jungwon chạy vội về phòng làm việc. có cái gì đó đang thôi thúc từng bước chân. anh vội vàng mở máy, mười hai cuộc gọi nhỡ từ seokyung.

ở nhà lúc này. seokyung đang mê man với những hỗn độn xung quanh, cô không ý thức được gì nữa kể cả cơn đau. cô đang rơi vào một hố đen bất tận với những vòng xoáy xanh đỏ.

bất chợt... có cái gì đó rung.

vẫn mơ hồ.

đâu đó trong cái hố đen sâu hoắm đó, có cái gì đang động đậy.

điện thoại.

ý trí cuối cùng còn sót lại trong cô đang cố gượng dậy trong cái cơ thể mềm nhũn này với lấy nguồn sống của mình. nhưng nguồn sống ấy, dường như ở xa lắm.

tay cô thả lỏng buông xuôi... tất cả cô đã buông xuôi...

đúng lúc khi seokyung đang còn mơ mơ hồ hồ giữa sống và chết, cô bỗng thấy cơ thể như nhẹ hẩng đi, như ai đó đang nhấc lên. ai đang bế cô sao, không biết nữa.

"seokyung, seokyung à!"

vẫn là tiếng ai đó gọi cô dồn dập, âm thanh này nghe quen lắm.

cô lại lịm đi.

một lúc sau, seokyung thấy cơ thể mình rơi... rơi... rơi mãi...

đã được một lúc lâu.

không biết nữa, mơ hồ lắm.

mí mắt nặng trịch, giờ mới mở được ra. trắng xóa và chói, toàn là một màu trắng. cô đang ở đâu, seokyung muốn nhấc tay lên che mắt, nhưng lại thấy tay mình cơ cứng lại. trong ánh nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy những mũi tiêm, những ống truyền dịch chằng chịt. nhiều, nhiều lắm, rất nhiều người đang đứng quanh cô. họ là ai? lưng cô lạnh ngắt. một người nào đó đang đưa tay lên bụng cô. họ định làm gì con của cô.

"seokyung..."

tiếng nói quen thuộc ấy lại vang lên, ai vậy sao cô không nhớ. nhưng mà sao giọng nói đó ấm áp đến vậy. nơron thần kinh đang làm việc hết công sức.

"jungwon..." cô nhớ rồi, cô nhớ rồi, là anh. là người cô yêu, cô rất muốn thốt lên điều đó. âm thanh xung quanh bỗng rõ hơn, cô cảm nhận được hết mọi va chạm. đây là bệnh viện, phòng cấp cứu.

bụng cô lại đau, đau dữ dội. Bất giác cô nắm chặt lấy tay anh. cố gương con mắt mà nhìn anh đau đáu. bỗng ông bác sĩ bên cạnh lên tiếng, giọng lo lắng.

"không được rồi, anh phải quyết định nhanh đi."

"quyết định gì?" jungwon ngơ ngác.

giọng ông bác sĩ vẫn vang lên đều đều bên tai seokyung.

"vợ anh có tiền sử bệnh thiếu máu nên mới sinh non, cơ thể lại mất máu quá nhiều, nên trong trường hợp xấu nhất phải trọn một trong hai, mẹ hoặc bé."

tai cô ù đi, cô không nghe rõ được nữa, chỉ có một trong hai người được sống. trong ánh nhìn nhậm nhoạng, cô thấy jungwon lao về phía vị bác sĩ kia, nắm chặt cổ áo ông ta, miệng la hét cái gì đó. mọi người xung quanh đang cố ngăn cản anh lại.

cái gì kia, là một giọng nước mắt sao. cô không nằm mơ đấy chứ, jungwon đang khóc phải không. trông anh mới yếu đuối làm sao, jungwon mạnh mẽ của cô giờ đâu rồi.

con người hay quát tháo mỗi khi cô làm việc khuya đâu rồi, con người hung dữ khi thấy cô ở bên người đàn ông khác đâu. con người nhí nhảnh khi đùa với con đâu. không còn nữa, anh đang khuỵ xuống. giờ phút ấy dũng khí còn sót lại trong cô thoi thúc cánh tay đưa lên hướng về phía anh, để lau đi những giọt nước mắt kia. nó vẫn cứ xa xăm đến thế.

jungwon chạy vội lại, nắm chặt tay cô đang đưa lên. nhìn sâu vào mắt cô, anh hiểu cô đang muốn nói gì, nhưng anh đã cương quyết.

"bác sĩ, xin ông bằng bất cứ mọi giá nào cũng phải cứu vợ tôi."

giọng anh đau đớn mà dứt khoát vang lên. tay cô lại lần nữa nắm chặt, như cầu xin anh thay đổi quyết định ấy. jungwon khẽ mỉm cười, một giọng nước mắt lại lăn dài trên má, khẽ hôn lên tay cô, anh thì thầm.

"anh chỉ cần em, suốt đời anh chỉ cần em. con còn có thể có lại, nhưng mất em, anh không tìm lại được tình yêu ấy. anh sẽ luôn bước về phía em, vì vậy... xin em... xin em đừng bỏ chạy."

từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai, khóe mắt seokyung ngấn nước, một giọt pha lên nóng hỏi nhẹ lăn. cô nhắm đôi mắt lại mà khấn trời.

'chúa ơi, điều con muốn thấy đã thấy rồi, con đã có tất cả, jungwon yêu con, anh ấy rất yêu con. con chỉ cần ôm chặt điều này thì có thể nhắm mắt, nhưng xin người hãy mở lối cho thiên thần của chúng con, được nhìn thấy nhân gian. nó sẽ thay con hưởng trọn tình yêu này, xin người hãy cứu nó.'

lời cầu nguyện kết thúc, cũng là lúc cánh tay cô buông thõng, mắt nắm chặt như không còn đủ sức nhìn bất cứ cái gì nữa.

không gian lại một lần nữa trắng xóa.

...

hai năm sau.

tại sân bay đông đúc, một cậu bé kháu khỉnh bụ bẩm, đang lon ton chạy về phía trước. đằng sau là chàng trai còn trẻ khoảng 26 - 27 tuổi, với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú, khiến các cô gái ở sân bay dù đang chờ người thân hay trong lúc ly biệt cũng phải ngoái nhìn ngơ ngác đang cố chạy đuổi theo. khẽ cúi người xuống, anh nhấc bỗng đứa bé vừa rồi lên, hôn vào má nó.

"chạy chậm thôi con trai."

các nàng xung quanh nghe thấy, thất vọng não nề thở dài một tiếng "có con rồi" và ngậm ngùi quay đi. trong khi đứa trẻ đáng yêu đó, dù ngồi trên tay ba nhưng mắt vẫn đau đáu phía xa tay chỉ trỏ.

"máy bay!"

"ừm máy bay. bao giờ bé con lớn, ba sẽ cho con đi máy bay nhé."

đúng lúc đó, một người phụ nữ phía xa xa trong bộ váy đen ôm sát cơ thể quyến rũ, tóc nâu búi lỏng đang xăm xăm tiến về hai ba con mà không biết mình vừa quật đổ bao nhiêu trái tim phái mạnh.

"trời ạ. cứ hể ra một lúc là lại chạy mất."

vừa đưa tay kéo áo con cô vừa quát yêu nó.

"con mà còn như vậy nữa, mẹ bảo ba jungwon vứt con lại ở nhà đó."

chàng trai kia khẽ cười, khoác tay lên vai vợ.

"bé con à, con nói xem, có phải mẹ seokyung ngày càng độc ác không?"

đứa bé trên tay anh lại gật gật, rồi lại ôm chặt lấy cổ ba như sợ mẹ mắng vì cái gật vừa rồi.

phải, đôi vợ chồng vừa rồi là jungwon và seokyung. quay lại cái ngày mà cô buông thõng tay, hai năm về trước. seokyung cứ tưởng rằng mình sẽ chọn cái chết. nhưng trong chính lúc giao tranh giữa trần và âm đó, bên tai cô lại vang lên tiếng khóc của đứa con trai, cô ngày đêm cưng nựng và xa xa ngoài kia là tiếng anh, người cô yêu đang khẽ gọi tên. những âm thanh đó như nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lên từ vũng sình của cái chết.

cô đã vượt qua nó như một điều kì diệu, hoặc nó cũng có thể là một cuộc trả ơn của thượng đế đối với cô. nhưng dù thế nào thì seokyung cũng đang sống rất hạnh phúc bên gia đình của cô. phải, là một gia đình. từ sau khi sinh, seokyung đã hiểu hơn được tấm lòng của người làm cha mẹ, nên vì vậy mà cô đã tha thứ cho ba, quan hệ hai người cũng tốt dần lên, nên sự thật bây giờ cô đã có một gia đình, một gia đình hoàn chỉnh.

và hôm nay từ sáng sớm cả ba đã đến sân bay này để gặp lại một người bạn đã xa từ lâu - haruto. haruto đã quyết định trở về sau hai năm sống và làm việc tại newyork. chính vì vậy nhóm bạn của anh, trong đó có cả jeongwoo và riki đã về tựu đông đủ ở sân bay để chào đón.

"uầy, cái thằng này sao mà lâu thế." jeongwoo sốt ruột đáo dác nhìn quanh.

"từ từ đi anh, nghe nói lần này về, chàng mang theo người yêu, chắc còn đang sửa soạn trên máy bay." riki điềm đạm phân tích.

trong khi đó jungwon và seokyung còn đang vật vã với cậu con trai. vừa nãy cậu nhóc lại nhìn thấy một chiếc máy bay vụt qua nên lại đòi chạy theo. seokyung đi lấy một cái kẹo để dụ dỗ, hai người quay ra lại không thấy đâu. nhóc đang lon ton chạy về phía trước.

"con à." seokyung dằn từng tiếng rồi hùng hục chạy theo.

phía trước, cậu nhóc không hề biết sợ cứ ngẩng mặt tìm máy bay.

'phịch' - cậu nhóc bị ngã ngồi xuống, nhưng không hề khóc. thằng bé đưa con mắt to tròn lên nhìn người lạ trước mặt.

một chàng trai lịch lãm, thanh tú, bên cạnh là một cô gái hết sức xinh đẹp và cao kiều đang đứng khoác tay. trông họ khá là tình cảm, chắc là một đôi.

người con trai đó như sợ thằng bé khóc, anh vội bế nó lên.

"con nhà ai mà lại nghịch ngợm quá vậy này?!"

đúng lúc đó seokyung cũng chạy đến.

"xin lỗi anh, con trai tôi làm phiền anh chị quá."

đang lúc giơ tay bế thằng bé. cô bỗng giật mình khi ngước lên nhìn chàng trai trước mặt.

"haruto?!"

haruto mừng rỡ, khẽ ôm cô, nhưng là một cái ôm xã giao thân thiết. haruto đã quên được cô và tìm được cho mình người con gái định mệnh. nhưng con trai của họ yang với tính cách y hệt ba, nhăn mặt đẩy haruto ra rồi ôm chặt lấy mẹ. haruto thấy vậy thì thích thú cười.

"con jungwon có khác, giống ba y chang."

cùng lúc đó những người còn lại cũng chạy đến tay bắt mặt mừng.

cứ như vậy câu chuyện của họ cứ râm rang tưởng chừng như không thể chấm dứt, mặt kệ bên ngoài trời đang mưa.

một cơn mưa mùa hạ...

một cơn mưa gọt rửa hết những kí ức buồn.

đâu đó quanh đây, cầu vồng đang ló dạng.

end.

.

.

.

...

name: bước về phía em (walk towards her).

couple: yang jungwon × yoo seokyung (you).

started: 230209

finished: 230611

thanks for reading.

i love you.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip