Chap 10. Chưa đủ để thích.
____________________________________________________
Đứng trước cửa nhà View cô loay hoay không biết làm thế nào, trên vai côbây giờ là một con quỷ và một thiên thần đang cãi nhau việc cô có nên đi về không.
Hình ảnh một con quỷ nhỏ hiện lên, nó thì thầm rằng cô đã là một người xấu trong mắt người khác rồi, có thêm tội cũng chẳng sao. Tại sao phải bận tâm? Cứ đi về như trước giờ vẫn vậy, đâu cần bận tâm đến người khác nghĩ gì.
Nhưng... không phải như vậy. Một thiên thần bên kia lại lên tiếng nhắc nhở về lương tâm cô đang day dứt "June, mày không phải người như thế" thiên thần nhắc nhở "Người ta giúp mày đâu phải một lần, ít nhất hãy chắc chắn rằng người ta ổn."
Nhưng mà...
Phó hội trưởng June thì cũng là một người bình thường như ai thôi. Cô cũng biết... xấu hổ...
Cạch
Đột nhiên cánh cửa mở ra làm cô giật bắn mình quay người lại. Cậu ngó ra với khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ nhìn cô không mấy bất ngờ.
"Về đi, tôi không sao đâu" giọng cậu khàn đi thấy rõ, có thể thấy cậu đang sốt rất cao qua các dấu hiệu bên ngoài.
"... Tôi đến để trả ơn hôm trước thôi" đầu cô nhảy số thật nhanh nói trước khi cậu đóng cửa. June khẽ tự nhủ rằng, cô không đến đây để được tha thứ cho những lời tổn thương cậu hay bào chữa cho hành động của mình. Cô đến vì lý do giản đơn và chân thành hơn nhiều - vì cô quan tâm.
"Không cần đâu, ở đây lát bị lây bệnh bây giờ mau về đi" đuổi khéo cô trước khi cậu gục ngã, tay cậu từ nãy đến giờ luôn bám chặt vào tường để không phải gục trước mặt cô.
"Cần, không cần cũng phải cần" tay cô nắm vào cửa kéo ra nhưng không ngờ cậu yếu đến mức cô chỉ dùng nhẹ sức đã mở toang cửa ra còn kéo cậu ra ngoài xém thì đã ngã lên người cô.
"Hm thôi được rồi chị chỉ cần làm một thứ để trả ơn tôi thôi" hơi thở cậu nặng nề, cô đứng một khoảng rồi mà vẫn nhận ra.
"Là gì?" cô tỏ vẻ không từ chối vì cô biết người trước mặt cô luôn là người chừng mực hơn bất cứ ai cô tiếp xúc qua, cậu sẽ không làm gì quá đáng với cô.
Cậu thở hắc một hơi tiến đến bất ngờ ôm lấy cô còn đang chưa định hình được chuyện gì "Như thế này một lúc thôi là được rồi"
Cô trong vòng tay cậu cảm giác cơ thể cậu thật ấm nóng, mùi hoa tử đinh hương thoang thoảng dễ chịu khiến cô bất giác cũng đắm chìm trong cái ôm của cậu mang đến. Rõ ràng cô không thích người như cậu, người lúc nào xung quanh cũng ồn ào kéo theo sự chú ý của người khác, người mà cô nhìn vào đã không thể để vào mắt nổi vì đầy khuyết điểm cô không thích. Nhưng mà không biết từ lúc nào cô đã chấp nhận sự hiện diện của cậu, mỗi khi June có chuyện thì người đến vẫn là View.
Mấy tuần liền View đến phòng hội học sinh cô như đã quen với việc đó, đến khi cậu nghỉ học mấy ngày cô liền cảm giác bên tai yên tĩnh điều mà cô trước đây rất thích khi ở một mình nhưng giờ cảm giác thích đó không còn nữa, một mình ngồi trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ trong lòng dấy lên nỗi cô đơn khó tả. Đã vài lần cô lạc lõng với nhiều suy nghĩ về View, một trong số đó cô đã nghĩ điều có thể sẽ sảy ra nhất trong tương lai gần và nó đã dần rõ ràng hơn nữa khi ôm cậu lúc này...
Là cô đã động lòng.
"Trả ơn xong rồi đó" ôm được một lúc thì cậu buông ra lùi lại một bước "Chị mau về đi cũng trễ rồi"
Lơ ngơ nhìn cậu rồi nhìn ra bầu trời đang vào chiều tối "Không được, hôm nay bắt buộc phải để tôi chăm bệnh" cô khẳng định lại lần nữa, tay đẩy cậu sang một bên tự động vào nhà.
"Haizz" khẽ thở dài cậu đưa tay đóng cửa lại quay vào nhà thì thấy ra là cô đã mang cả đồ đến đây, có đuổi khéo cũng như không thôi. Lúc nãy Jane gọi đến nói cậu còn không tin, thì ra người cậu thích là người trọng lời nói đến vậy.
"Đã ăn gì chưa?"
View co người nằm xuống sofa mệt mỏi lắc đầu, đôi mắt nặng chĩu muốn nhắm lại.
Thấy vậy cô vào nhà bếp lục hết chỗ này đến chỗ khác, loay hoay một hồi lâu trong bếp cuối cùng cũng nấu một nồi cháo đem ra. Cẩn thận đặt nồi cháo xuống bàn, nhìn sang cậu đang ngủ với gương mặt khó chịu liền đến ngồi xuống công khai ngắm nhìn cậu. Cô luôn có một thắc mắc về cậu mà canh cánh trong lòng rất nhiều.
"Chỉ vì thích mà có thể làm tất cả như vậy sao?" thì thầm hỏi nhỏ vì cô nghĩ cậu đã ngủ rồi nên mới có gan nói ra tiếng như vậy mặc dù nó rất nhỏ, loại can đảm không tên này cô không biết nó từ đâu mà có nữa. Từ lần đầu gặp cậu đến tận bây giờ cô vẫn luôn được cậu quan tâm rất thoái quá nhưng điều đó không phải không tốt, thật chất những lần cậu ở gần cô đều là những lúc cô cần ai đó bên cạnh nhất nhưng vì lúc đầu đã mặc định June không có thiện cảm với View nên cô đã luôn cố chấp không nhận sự quan tâm của cậu.
"... Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để chị thích tôi" View mở đôi mắt mệt mỏi đầy khó nhọc, đối mắt với June cậu vẫn là cứng đầu không chịu bỏ cuộc trừ khi cô thật sự yêu một người khác.
View đã không biết phải làm gì tiếp theo khi nhìn cô từ chối, cậu không biết bao nhiêu mới là đủ,... phải cần làm bao nhiêu chuyện để June phải động tâm với cậu. View Benyapa cứ từ từ... thảm hại trước mặt June Wanwimol.
Với cậu June đã là hai chữ chấp niệm, nó như rễ cây từ từ cắm thật sâu vào trái tim View muốn lấy nó ra thật không dễ, trừ khi tự tay June phá nát tim cậu.
Tròn mắt với câu nói của View, cô như cuốn vào đôi mắt rực nóng đó... thật sự thì View đã thích cô nhiều cỡ nào? "Vậy... tiếp theo sẽ làm gì?"
"Gì cũng được, trừ chuyện ngừng thích chị" cậu chống tay ngồi dậy mắt vẫn không rời khỏi người trước mặt.
"Tại sao?... Tại sao lại thích tôi?" vài người trước đây theo đuổi cô cũng đã từng bị cô hỏi như vậy nhưng tất cả không nịnh nọt thì cũng là khen cô bằng những câu tán tỉnh sến sẩm.
"Cần lý do sao?" đẩy cơ thể nặng nề mình xuống ngồi cùng cô dưới sàn cậu tiếp tục mở lời "Tôi cũng đã nói nhiều lần rồi... .Wanwimol!... Là tôi mê chị đấy, mê chị chết đi được... chị là lý do rồi nên không cần thêm một lí do nào khác"
"Nhanh ăn còn uống thuốc đi nè" rời mắt đi nơi khác không tiếp tục đối mặt với cậu nữa, cô quay sang múc chén cháo đưa tới cho cậu. Mỗi lần cậu bày tỏ như vậy thì cô luôn chọn cách lãnh đi, cô chưa sẳn sàng tiếp nhận cậu ngay lúc này.
"Đêm nay chị ở lại sao?" đã quen với việc cô lãnh tránh rồi nên cậu cũng chuyển chủ đề, không ngờ câu hỏi làm cô hơi khự lại môi mấp máy xém thì nói ra câu không nên nói.
"Sao? Định đuổi về nữa à?" rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh cô mạnh mẽ hỏi lại.
Biểu hiện của cô làm cậu bật cười đến tay cầm chén cháo cũng phải run lên vì nhịn.
"Cười gì chứ?" liếc mắt sang cô chun mũi tỏ ra khó ở.
"Người coi trọng lời nói như chị dễ bị lừa lắm đấy" giọng cậu khàn khàn nói, câu nói như không có gì nhưng đó là sự quan tâm cậu dành cho cô với tính cách đó thì có bao nhiêu người sẽ dùng những lời khiêu khích để lừa cô chứ.
"Không phải ai đó chưa lừa được tôi sao?"
Cậu bật cười lắc đầu không nói gì nữa cắm đầu ăn hết chén này đến chén khác, cô ngồi bên cạnh nhìn cảm thấy View hôm nay rất lạ giống như người khác vậy. Ít nói và trầm lặng hơn mọi ngày, biểu hiện như người bệnh nặng sắp chết đến nơi rồi ấy. Không biết là do bệnh nên mệt mõi hay là có phiền muộn gì.
"Không phải bệnh nặng sắp lìa đời rồi đó chứ?" cô nhướn mày hỏi cậu với gương mặt nghiêm túc.
Cậu ngước lên ngây thơ nhìn cô rồi lại cười với câu hỏi ngớ ngẫn vừa nghe "Không hề, thầy bói nói tôi sống hơi bị dai đó"
"Xì mê tính cũng vừa thôi" cô khinh bỉ ra mặt, dựa lưng vào ghế xem như vừa rồi chưa hỏi gì.
"Nhưng tôi lỡ tin một câu thầy bói nói... Tôi sẽ sớm gặp tình duyên của mình hehe"
"Chắc bị bịp mấy trăm ngàn rồi chứ gì" cô đánh tan suy nghĩ lãng mạn của cậu trong một câu phán.
"Cứ tin vào những điều tích cực thôi, không phải chuyện gì cũng theo ý mình nhưng nó đáng tin thì mình cứ tin đi biết đâu... mình thật sự sẽ gặp được may mắn" thở ra một hơi nặng nề đầy mệt mỏi cậu mới đứng dậy đi về phòng.
-----------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip