13. Vì chúng ta là một đôi


"Shhhh!! Sarawat!!!"

...

"Sarawat?....Sarawat!!!"

"P'Dim, anh đừng gọi nữa, P'Sarawat từ sớm đã ra ngoài rồi ạ."

"Cái gì cơ? Nó đi đâu? Từ sớm là bao giờ? Tại sao không có bất kỳ ai báo lại với tao vậy hả?"

Cậu thực tập sinh ngày nào giờ đã là nhân viên chính thức, trừ cái vẻ thậm thụt là không thay đổi, vẫn sợ một phép khi nghe thấy cái giọng oang oang nhức óc của Mr. Disathat.

"Dạ, là P' ấy không cho nói ạ. Bảo rằng..."

"Bảo cái gì? Run cái gì? Lúc ăn cơm có run bần bật thế này không hả?"

"P'Sarawat nói rằng chưa biết khi nào sẽ trở về, nhờ P'Dim hủy hết lịch trình của P' ấy đi ạ."

Trong bán kính năm mét, chỉ cần là sinh vật sống không bị điếc thì không thể không nghe thấy tiếng chửi bới oái oăm của người đàn ông trông như gã lực điền kia. Đây đã lần thứ bao nhiêu Sarawat đột nhiên biến mất khỏi Bangkok, tháng trước, và cả tháng trước nữa, có vẽ như việc này đang đi theo một quỹ đạo nào đó. Dim không moi được chút thông tin nào từ miệng cậu ta, đó là điều hiển nhiên với một đứa kiệm lời, nhưng ngay cả bạn bè thân thiết cỡ thằng Man cũng chẳng biết thì đúng là khó hiểu thật.

Cùng lúc đó, trên chiếc xe địa hình màu đen nhám đã lăn bánh liên tục cách đây bốn tiếng đồng hồ...

"Ô hồ, chúng ta đang đi đâu đấy?"

Man ngồi ở ghế phụ, vừa mới tỉnh ngủ, một cơn ngáp dài muốn kéo khóe miệng anh tới tận mang tai.

"Đi đón vợ tao về."

"Hả!"

Cứ ngỡ chưa tỉnh ngủ nên nghe lầm nhưng nghe lầm thì được chứ không có chuyện Sarawat nói sai. Làm người nổi tiếng thì bận rộn phải biết nhưng cứ cách một tháng là Sarawat lại tự mình lái xe đến cái ngôi làng xa xôi đó để hỏi thăm tình hình, dù cho câu trả lời không khi nào như ý anh mong muốn. Sự thật thì Man biết chuyện nhưng lại không thể nói cho bất kỳ ai, nhưng ngoài chuyện Sarawat đi đâu mỗi tháng thì chẳng có gì hơn.

"Thế rồi lần này lại muốn tao đi cùng? Mọi lần mày có chịu đưa ai theo đâu."

"Từ lần trước tao biến mất đã khiến P'Dim đạt tới giới hạn của ổng rồi. Để mày ở lại chỉ sợ sớm muộn gì cũng ép được mày khai ra."

"Ô hồ, mày thiếu lòng tin ở bạn vậy sao? Thằng Man này là ai chứ, dăm ba cái ép cung tao sẽ chịu thua chắc."

Sarawat không phản bác mà chỉ lắc đầu.

"Nhưng mày cũng liều thật đấy, sắp comeback tới nơi rồi còn lặn mất tăm, P'Dim không phát điên mới lạ. Mày chê ổng sống lâu quá hả?"

"Tao cũng không định đi gấp như vậy, nhưng lần này tao có cảm giác khác lắm."

Như một thói quen Man nhìn lên chiếc chuông gió nho nhỏ được treo ngay trong xe của bạn mình, thứ mà Sarawat mang về từ ngôi làng, không biết nên xem nó đơn giản như một món quà hay không khi mà mỗi lần trông thấy nó, Man lại có cảm giác lạnh người.

"Khác là như nào?"

"Từ tuần trước, tao mơ thấy có người gọi tên mình, bắt đầu thì rất mơ hồ nhưng càng về sau thì càng rõ ràng."

Đây có lẽ là lời bộc bạch đầu tiên từ bạn mình về thế giới tâm linh của nó mà Man nghe thấy. Chưa bao giờ Man nghĩ những giấc mơ lại thực sự ảnh hưởng đến con người ta đến như vậy, ừ thì trừ những giấc mộng xuân.

Khi hai người đến nơi thì đã là gần trưa ngày hôm sau, Man trông có vẻ uể oải dù được chợp mắt nhiều hơn Sarawat, chỉ có sức mạnh tình yêu mới khiến người ta giữ vững được tinh thần kể cả phải trải qua một quãng đường dài không ngơi nghỉ.

"Nhìn cái gì, đi thôi."

"Đang ngưỡng mộ mày đấy, thằng trâu."

Man theo chân Sarawat đến đền thờ, thằng trâu này thực sự quen thuộc với ngôi làng như ngôi nhà thứ hai của nó, Man nghĩ. Trước cổng đền, một bà lão tóc bạc đã đứng đợi họ từ trước, không hề lấy làm kinh ngạc khi nhìn thấy Sarawat. Trên khuôn mặt đầy những vết nhăn nở một nụ cười, bà ấy bước xuống bậc thềm, những bước chân run run vì tuổi tác.

"Cậu ấy...tỉnh rồi chứ?"

Sarawat tiến đến đỡ bà lão, không quên hỏi ngay tin tức về người kia. Từ trong chất giọng trầm ấm kia chính là sự hồi hộp cũng lo lắng. Bà lão cười, vỗ vài cái lên cánh tay màu mật của Sarawat.

"Tỉnh rồi, nhưng giờ thằng bé không ở đây."

"Cậu ấy đi đâu?"

Bà lão lắc đầu cười, người trẻ tuổi thường rất thiếu kiên nhẫn, nhìn cái vẻ sốt ruột của cậu trai trước mắt, lời muốn hỏi chẳng còn nhiều hơn những gì có thể nói thành lời.

"Xin lỗi nhưng mà hai người đang nói gì vậy ạ?"

Tiếng của Man cắt ngang cuộc đối thoại của hai bà cháu. Vẻ mặt ngơ ngác của Man trông khá buồn cười, dù biết bản thân chỉ là hàng tặng kèm trong chuyến đi, nhưng bị bỏ lơ thế này không vui đâu.

"Nhớ đường lên núi chứ?" Bà lão hỏi Sarawat.

"Vâng."

"Đi đón thằng bé về đi. Còn cậu trai này sang đây bà già này nhờ một chút."

Bà lão kéo Man đi mà không để cậu ta kịp phản kháng trong khi người bạn tốt lâu năm thì đã co chân lên mà chạy đến chỗ đỉnh núi.

Đã nhiều lần Sarawat nghĩ đến khoảnh khắc anh và Tine gặp lại nhau, nó sẽ làm cảm giác thế nào? Viên ngọc quý đã để lạc mất một ngày kia lại tìm được, niềm vui đó còn to lớn hơn cả việc sở hữu mười viên ngọc khác trong túi. Càng lên gần tới trên đỉnh núi, Sarawat càng đi chậm lại, trái tim rộn ràng vang lên từng nhịp đập, có thể là vì chủ nhân mới vừa vận động, nhưng cũng có thể là vì những xúc cảm mà nó đang truyền tải. Lo lắng, hồi hộp, vui mừng nhưng cũng sẽ ngần ngại.

Bóng lưng của người kia dần hiện ra trước mắt, cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, dáng người cao ráo quen thuộc đến trong từng giấc mơ. Chỉ khi nào người con trai này xuất hiện, Sarawat liền biết bức tường bình lặng của anh sẽ không thể tồn tại được lâu, trái tim anh sẽ luôn mất bình tĩnh mà đập loạn xạ.

Sarawat nhẹ giọng, âm thanh có chút khàn.

"Tine!"

Người con trai đằng trước chỉ hơi nghiêng đầu, không quay lại. Sarawat thử lại lần nữa, nhưng lần này anh bước đến chỗ cậu ấy.

"Tine!"

Hai người chỉ còn cách nhau một bước chân, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới người đối diện. Lần này thì người kia cũng chịu quay lại nhìn Sarawat. Vẻ ngoài của cậu ấy như chưa từng thay đổi, trắng trẻo hơn rất nhiều so với lần cuối hai người gặp nhau.

"Gọi cái gì?"

Tine hất cằm hỏi, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới người Sarawat, tỏ vẻ xa lạ, cách nói chuyện cũng rất gợi đòn.

"Tine?...Mày...Tao..."

"Cái gì?"

Trái tim như rớt xuống một nhịp, một trong những điều tồi tệ mà Sarawat từng nghĩ đến chính là ký ức của Tine một lần nữa lại trở về con số không. Nhưng cho đến khi tự mình cảm nhận, Sarawat vẫn cảm thấy thật khổ sở trong lòng.

"Còn nhìn nữa tao hôn cho té luôn bây giờ."

"..."

Sarawat ngẩn ra tại chỗ, lời này có chút quen tai thì phải. Sarawat cứ nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt, nếu đây quả thật là một trò đùa vậy thì xin chúc mừng, anh chịu thua. Sự thật thì ngay sau khi đã thấy được vẻ ngờ nghệch của Sarawat, Tine không kìm được mà cười phá lên. Cậu khoái chí tới mức ôm chầm lấy Sarawat mà vẫn không thể ngừng cười.

"Mặt mày trông hài thật đấy."

"Mày đùa kiểu gì vậy? Tao lại nghĩ mày mất trí nữa chứ."

"Thì quả thật tao chưa nhớ ra nhiều lắm, nhưng cũng đủ để trêu mày."

"Thằng trâu!"

"Haha...giờ tao biết lần đầu nghe mày nói muốn hôn cho tao té, tao có vẻ mặt thế nào rồi. Buồn cười thật."

"Bây giờ tao hôn cho mày té luôn cũng được."

"Oi, Sarawat, mày nghiêm túc đó hả."

"Chỉ có đứa ấu trĩ như mày mới thích đùa thôi, Tine"

"Saraleo!..."

Tine không thể nói thêm gì nữa vì môi đã bị người kia chặn lại, một nụ hôn của nỗi nhớ nhung, của niềm hành phúc và cả sự chờ đợi đã được đền đáp. Một nụ hôn ngọt ngào xứng đáng với một cái kết hạnh phúc.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip