7. Vì tao, vì mày, vì cậu ấy(1)
Đã hai ngày kể từ khi tôi đưa Sarawat đến đền thờ Thổ Thần, cũng đã hai ngày tôi cố ý không gặp nó. Nếu phải hỏi tại sao, có lẽ tôi cũng không thể cho bản thân một câu trả lời rõ ràng. Bỗng dưng tránh mặt một người mà mình đang tỏ ra quan tâm, ban ngày nó không tìm được tôi, ban đêm nhớ đường đến nhà tìm tôi. Tôi cũng bảo trong người cảm thấy không khỏe, không muốn gặp nó, thằng Sarawat không miễn cưỡng tôi, chỉ là đứng trước cửa nhà tôi một lúc lâu rồi mới rời đi. Tôi lo vết thương vốn không nghiêm trọng của nó chỉ vì chạy lung tung mà có thể tệ hơn.
Sarawat luôn miệng nói biết tôi, từ cách mà nó đối xử với mình, tôi có thể nhìn ra được nó là thực sự có hiểu biết nhất định về tôi. Và nếu như tôi không phải là Win mà mọi người từng biết, chứng tỏ gia đình tôi vẫn luôn lừa dối tôi. Nhưng nếu tôi Win, rằng tất cả chỉ là sự nhầm lẫn của thằng Sarawat. Tôi thực sự sẽ vui vì điều đó mà không phải là thất vọng chăng? Nhưng vì sao tôi phải cảm thấy thất vọng?
Ngay lúc này đây, trong đầu tôi chỉ có một cái tên duy nhất...là Tine...
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên ấy, tôi đã cảm nhận được sự quan trọng của nó với Sarawat. Tôi thử nghĩ khi ở bên cạnh Tine, Sarawat là người như thế nào? Liệu nó có hay ghẹo gan, hay tỏ vẻ lạnh lùng, nói năng thì cục súc giống như khi ở cạnh tôi?
Buồn cười làm sao, bất tri bất giác tôi lại đi so sánh bản thân mình với cậu ấy, một người mà tôi chưa từng gặp qua.
Sự tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống luôn khiến người ta nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng nghĩ thôi mà không tìm được cách giải quyết thì tốt cái vẹo gì đâu chứ. Tôi không phải người hay có nhiều tâm sự, vậy nên chẳng mấy khi muốn bản thân cứ mắc kẹt trong mớ bòng bong thế này.
Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, tôi đoán thằng Sarawat lại đến, cũng đúng giờ lắm, toàn lựa lúc tao sắp nhảy lên giường không à. Nhưng đêm nay tôi không nghĩ mình đủ thoải mái để đi ngủ, không chần chừ lâu tôi ra ngoài mở cửa cho thằng Sarawat.
Bụp!
Chết tiệt! Thằng nghiệp chướng....
Tôi nhặt vật thể vừa bay thẳng vào đầu mình lên, trong bụng đã soạn sẵn một bài văn tế sống thằng Sarawat. Mở tờ giấy bị nó vò nát bọc bên ngoài viên đá cuội ra, ở bên trong là chữ của thằng Sarawat, lại còn sai chính tả, nhưng đại ý có thể đọc được là:
'Có tâm sự thì nói với tao.'
Được, đầu tiên tâm sự về cái ý tưởng ngu ngốc này đã.
Thằng Sarawat không nghĩ tôi sẽ gặp nó, đúng nghĩa là tròn xoe mắt mà nhìn tôi, xin lỗi nhưng cái abrn mặt nó lúc này hoàn toàn là một trời một vực với tính cách thường ngày.
"Mày...sao thế?"
Nó hỏi tôi, quan tâm dữ ha, tôi cũng bớt giận đi phần nào, có lẽ nó không cố ý thật.
"Mày là trâu tới tuổi mọc sừng hả?"
"Mày mới là trâu ấy! Còn không phải do mày ném?"
Tôi cho nó thấy tang chứng vật chứng, nghĩ mà tức thật chứ, không ghẹo gan tao thì không phải là thằng Sarawat.
"Là tao ném? Chuẩn thế!"
"Không thì tao tự vấp té vào cục đá của mày ha."
"Xin lỗi."
Người ta nhận lỗi rồi tôi còn có thể nói thêm được gì, chỉ trách bản thân xui xẻo.
"Mày đi đâu đó?" Sarawat kéo tay tôi.
"Đi luộc trứng gà."
"Mày đói hả?"
Cho xin đi, 10h đêm rồi đấy, nó không bao giờ chịu áp dụng tư duy của người bình thường lên tôi chăng?
"Lăn trứng gà giúp tan máu bầm, đừng nói với tao là mày không biết nha."
"Tao giúp mày."
"Được rồi, mày cứ ngồi đó chờ đi, đừng có phiền tao thêm."
Thằng Sarawat vậy mà ngồi im lặng đợi tôi đi luộc trứng gà, lâu lâu phải ngó ra xem chừng nó chứ không cứ tưởng nó bốc hơi thật rồi. Tôi vừa đem trứng ra, nó chộp lấy mà chẳng sợ bị bỏng, da tay cũng dày gớm.
"Ây, mày làm gì đó? Không cần bóc vỏ!"
"Không cần sao?"
"Không cần!"
Ngoài khuyết tật tính cách, thằng Sarawat đích thị là sinh vật sống với bộ não đơn bào. Đôi khi cảm thấy nó tồn tại được đến từng ấy năm có phải là nhờ vào sự may mắn của bản thân hay không.
Nó cứ nằng nặc đòi lăn trứng cho tôi, không cản được đã đành, lại còn bị cái kiểu cách vụng về của nó làm đau muốn chết. Nhưng trông nó cũng không vui vẻ gì, ngược lại còn đau lòng như thể nó mới là người bị ném trúng đầu.
"Mày có tâm sự gì sao?" Sarawat hỏi tôi.
"Không có gì."
"Thành thật chút coi."
"Ôi đau, cái thằng này."
Nó cố ý ấn mạnh vào trán tôi, rồi thì thái độ của mày xấu như thế còn muốn người ta tâm sự cái gì!
"Muốn tao nhẹ tay thì nói tao nghe mày khó chịu tao chuyện gì."
"Liên quan gì đến mày?"
"Nhất định là có."
Ôi trời, thằng này nó khăng khăng muốn đi guốc trong bụng tôi vậy đó. Tôi nên hối hận từ cái khoảnh khắc bước chân ra mở cửa cho nó rồi chăng, giờ thì bám riết không chịu buông đâu.
"Có nói hay không? Không thì tao sờ ngực mày."
"Tao nói là được chứ gì!"
Tim tôi muốn thót lên tận cành cây luôn này, hôm trước nó còn chẳng biết miễn cưỡng người khác là gì, rốt cuộc là thằng nghiệp chướng nào bổ cái đầu nó ra nhét thêm một cục cố chấp vào vậy không biết. Mặt khác tôi cũng rất tò mò, sự tò mò chết tiệt.
"Mày kể tao nghe chuyện của Tine đi, tao muốn biết cậu ấy là người như thế nào."
"..."
Thằng Sarawat không trả lời ngay, chỉ nheo mắt nhìn tôi khó hiểu. Không phải tôi muốn bới móc chuyện riêng tư của người khác, đã bảo ngay từ đầu là chả muốn nói rồi. Giờ thì hay chưa, khó chịu ra mặt cơ đấy.
"Nếu khó mở lời quá thì thôi đi vậy. Tao cũng không muốn ghe lắm đâu."
Ngược lại với sự lo lắng tôi dành cho tâm sinh lý của nó, thằng Sarawat vừa lắc đầu vừa cười, như thể nó vừa ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng. Ô hồ, ngạc nhiên thì tao hiểu được, nhưng mày vui cái vẹo gì hả thằng quần. Thằng này nó cứ như tâm thần phân liệt, riết rồi tôi chẳng đoán được hành động bước tiếp theo của nó sẽ là gì nữa.
"Ra là mày băn khoăn về chuyện này hả? Có phải thầm thích tao rồi không?"
"Mày nghĩ cái gì thế?"
"Nghĩ về mày, lúc nào cũng nghĩ."
"Này...khoan đã. Mày đang cố lãng sang chuyện khác đúng không?"
"Không, mày muốn biết cái gì, tao đều sẽ nói hết, không giấu diếm."
Thành thật là đức tính tốt, nhưng sự thành thật lúc này của thằng Sarawat khiến tôi có hơi sợ hãi. Tôi mặc kệ những rối bời trong lòng, bắt đầu với câu hỏi đầu tiên.
"Tine là gì của mày?"
"Vợ tao."
Trả lời mà không cần suy nghĩ luôn, tôi cố nhìn vào mắt nó nhưng không bắt thóp được sự đùa giỡn nào. Không đơn giản là bạn, không bình thường chỉ là người yêu, mà quan trọng như là 'vợ' luôn rồi. Tôi nghĩ bản thân rất ổn, nhưng tim tôi thì có vẻ không được như thế.
"Nếu mày đã có Tine, tại sao lại cư xử với tao như vậy? Mày không sợ tao sẽ hiểu lầm sao?"
"Hiểu lầm chuyện gì?"
"Là chuyện...mày thích tao?"
"Mày cũng nhìn ra tao thích mày à? Mất trí nhớ rồi thông minh ra hẳn."
"Nói cái khỉ gì thế, lại ghẹo gan tao."
Nó đang khen tôi hay chửi tôi vậy nhỉ? Nhưng cái cảm giác nó đem đến cho tôi thực sự quá mông lung, tôi không chắc đó có phải là thích không nữa, chẳng bằng hỏi thẳng chính chủ. Nhưng mà nhìn xem, lại bị nó trêu chọc. Đúng là cái đồ Sara-đểu.
"Hai người hiện tại vẫn còn bên nhau chứ?"
"Không còn nữa."
"Tại sao?"
"Ba năm trước, Tine mất tích vì tai nạn máy bay. Tất cả mọi người đều nói với tao rằng, thằng Tine chết rồi."
Sarawat cúi mặt hay đúng hơn là nó cố ý lãng tránh ánh mắt của tôi, giọng nói của nó vẫn trầm ổn đều đều. Đây vốn không còn được tính là chuyện riêng tư, tôi đang làm một việc có thể nói là tàn nhẫn đối với thằng Sarawat, đó là đi bới móc nỗi đau của nó.
Sarawat...Sarawat, ẩn dưới cái dáng vẻ dở dở ương ương, tính cách trong ngoài bất nhất đó có bao nhiêu là bí mật. Nó có thể vụng về trong rất nhiều chuyện nhưng lại có thể che giấu sự mềm yếu của bản thân một cách hoàn hảo. Đến cả lúc này đây, nó vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà đối với người khác sẽ nghi ngờ liệu tình cảm của nó có bao nhiêu sâu đậm.
Nhưng tôi thì không như vậy, bởi vì ngày hôm đó khi tôi tìm được nó, khi mà Sarawat bởi vì cơn sốt rừng mà buông bỏ mọi tuyến phòng ngự, để lộ sự mềm yếu nhất của bản thân, tha thiết gọi tên một người duy nhất, chính là Tine. Hay ngay vào buổi sáng ngày hôm sau, ánh mắt của Sarawat khi nhìn tôi có bao nhiêu kỳ lạ, giống như đang nhìn một ai khác. Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu ra một số chuyện, chỉ là thực sự không muốn tin.
Sarawat chưa từng gọi tôi là Win, chưa một lần nào cái tên 'Win' được nghe thấy từ miệng nó. Giữa bao nhiêu con người, ánh mắt của Sarawat dừng lại trên người tôi và thứ mà nó nhìn thấy lại chính là hình bóng của Tine.
Tôi nên tiếp tục thế nào đây? Nên thất vọng, nên buồn bã hay nên tự cho mình một cái cười chua chát? Tôi vô tình trở thành thế thân của người khác, vô tình biến bản thân thành trò cười. Tôi không có cách nào thay đổi suy nghĩ của thằng Sarawat nhưng tôi có quyền tức giận, có quyền cảm thấy ấm ức.
Chúng tôi cứ thể im lặng cho đến lúc tôi quyết định là người lên tiếng.
"Mày có tin..."
"Thằng Tine chỉ mất tích thôi. Tao chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm nó."
Câu trả lời đến còn nhanh hơn cả cách mà câu hỏi được nói ra. Sau cùng thằng Sarawat cũng ngước mắt lên nhìn tôi, điều mà tôi không muốn nghe nhất nó cũng nói ra luôn.
"Rốt cuộc tao cũng tìm được rồi. Chính là mày. Mày chính là Tine."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip