8

Sau cuộc gọi của Tony, Way cứ bồn chồn không yên đến mức mất ngủ. Trằn trọc suốt một đêm cho tới lúc trời hửng sáng, hắn rời giường để chuẩn bị bữa sáng cho Babe. 

Hôm nay Way nấu nhiều hơn mọi ngày, Babe thắc mắc: "Sao mày làm nhiều thế? Nay nhà có khách à?"

"Hôm nay có một khách hàng lớn tới mua xe, có lẽ tao phải tiếp ông ấy đến tận đêm muộn. Tao sợ không thể về nấu cho mày ăn nên bây giờ làm nhiều một chút, trưa và tối mày cho vào lò vi sóng làm nóng là có thể ăn ngay." - Way giải thích.

"Khách hàng lớn? Ông Nae à?"

Way đáp, có chút gượng gạo: "Không phải, là một vị khách mới nên mày không biết đâu."

Nghe Way nói vậy, Babe chẳng hỏi gì thêm, dù gì việc kinh doanh của hắn ra sao anh cũng không nắm rõ nên hỏi nữa cũng không để làm gì. Đợi Babe ăn xong, Way đứng dậy dọn rửa rồi gọt cho anh một đĩa hoa quả, tiện thể gọt thêm 2 phần nữa nỏ vào tủ lạnh để lúc nào ông bầu buồn mồm thì lấy ra ăn. Trong lúc Babe vừa nhâm nhi miếng táo vừa xem tivi, Way cứ ngồi bên cạnh nhìn anh mà không nói gì.

Babe bị nhìn đến khó chịu, lên tiếng hỏi: "Sao mày cứ nhìn tao thế?"

Way cười đáp: "Tại mày đẹp, ngắm bao nhiêu cũng không đủ."

"Không, có gì đó lạ lắm." - Babe quay qua nhìn Way, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì đúng không?"

"Có chuyện gì đâu." - Way bình tĩnh đáp.

Babe lắc đầu: "Không phải, tao cứ cảm giác hôm nay mày rất lạ."

"Người mang thai rất nhạy cảm, chỉ là mày nghĩ nhiều thôi mà." - Way trấn an.

Babe vẫn hơi ngờ vực: "Thật không?" 

"Thật mà." - Way khẳng định. Hắn vươn tay xoa chiếc bụng tròn của Babe, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn rồi đứng dậy rời đi, nếu hắn còn ở đây thêm phút nào nữa thì Babe sẽ phát hiện ra mất: "Sắp tới giờ hẹn rồi, tao phải đi đây."

Babe cũng đứng dậy đi theo Way ra ngoài cửa: "Tao và bé Cá ở nhà đợi mày."

Way nhìn Babe, ánh mắt gơn lên một tia giao động nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn không thể để anh nắm bắt được điều gì bất thường. Way tiến đến hôn nhẹ lên môi Babe rồi vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Tao sẽ cố gắng về sớm với hai mẹ con, ở nhà nhớ ăn no và ngủ kỹ nha, đừng bỏ bữa đấy."

Sự nghi ngờ lại nổi lên: "Way, nói cho tao biết, có chuyện gì?"

"Có chuyện gì được chứ." - Way buông Babe ra, tỏa phermone trấn an quấn lấy người anh: "Tao lạ gì cái nết của mày nữa, không có tao giám sát là bỏ bữa ngay nên tao phải dặn dò kỹ càng."

"Xì, tao có phải con nít nữa đâu." - Babe phụng phịu.

Way lại hôn chóc lên cái mỏ đang trề ra của Babe thêm vài cái rồi mới xoay người rời đi. Vừa đi được ba bước, hắn bỗng quay người lại nói: "Babe, tao yêu mày."

"Ờ biết rồi. Đi nhanh đi, đi sớm về sớm." - Babe vẫn tay với Way, sau khi hắn lên xe thì anh mới chịu vào nhà rồi khóa cửa lại.

Way đi rồi, Babe vẫn cảm thấy khó chịu, lòng anh dâng lên một nỗi lo lắng. Lạch bạch đỡ bụng đi về phòng ngủ, anh mở hết cửa sổ ra để ánh nắng tràn vào phòng. Sân vườn nhà Way trồng khá nhiều cây xanh nên phòng Babe hiện giờ tràn đầy tia nắng ấm và mùi sương sớm đọng trên cây cỏ, còn phảng phất cả hương tuyết tùng của Way nữa, điều đó làm lòng anh dịu lại một chút. 

Babe lấy một quyển sách và thả người ngồi vào chiếc ghế lười, tay vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình: "Ba lớn đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình rồi, để papa đọc sách cho con nghe trong lúc chờ ba lớn về nha."

Nhưng thực tế cho thấy Babe không phải là kiểu người an nhàn đọc sách uống trà, mới lật được vài trang sách, anh đã ngủ quên ngay trên ghế. Cũng không phải do anh, tại cái ghế lười này êm ái quá thôi, đặt lưng vào là đã dễ chịu đến mức buồn ngủ rồi. Đến khi anh tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã nhuộm đỏ ánh hoàng hôn. Babe dụi dụi mắt cho tỉnh táo rồi đỡ bụng đứng dậy, đi xuống tầng 1 ngó nghiêng một phòng vẫn không thấy bóng dáng Way. Babe trở lại phòng lấy điện thoại, màn hình hiển thị 17:23 PM và không có thông báo tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ Way. Nhớ lại hồi sáng thằng bạn thân có nấu luôn cả bữa tối nên anh đoán rằng giờ này hắn vẫn đang bận tiếp khách. Nghĩ vậy nên anh không gọi làm phiền Way nữa, chỉ gửi đi một tin nhắn: "Sắp xong việc chưa?". Chờ thêm 5 phút nữa vẫn không thấy Way trả lời nên Babe quyết định đi tắm, rồi sẽ xuống ăn tối. Bé Cá hình như đói rồi, ở bên trong bụng anh cựa quậy nãy giờ không chịu yên.

Cho tới lúc Babe đã ăn xong rồi, cũng đã đi dạo vài vòng trong sân vườn rồi vẫn không nhận được tin nhắn từ Way. Anh linh cảm có chuyện gì đó đã xảy ra nên bấm máy gọi cho hắn nhưng không bắt máy, gọi đi gọi lại tận mấy cuộc đều như vậy. Nỗi lo lắng trong Babe ngày càng lớn, anh gọi thẳng vào số hotline showroom xe của Way thì nhận được thông tin rằng hắn hôm nay không đến và cũng chẳng có khách hàng lớn nào cả. Babe nói rằng đó là một khách hàng mới, yêu cầu nhân viên kiểm tra lại nhưng vẫn nhận được câu trả lời như cũ. 

Babe chuyển hướng gọi cho ông chú Alan, giọng anh đầy gấp gáp:

"Way có ở chỗ chú không?"

"Không, sao thế Babe?"

"Tôi không liên lạc được với Way.
Cậu ấy nói đi gặp khách hàng
và rời đi từ sáng,
nhưng tới giờ vẫn chưa về. 
Nhắn tin và gọi điện đều không được."

"Chắc là nó mải tiếp chuyện với khách
nên không chú ý điện thoại thôi.
Mày đừng lo."

"Không, tôi đã gọi tới showroom.
Nhân viên nói rằng hôm nay
cậu ta không tới
và cũng chẳng có cuộc hẹn nào với khách cả."

"Babe, bình tĩnh lại.
Tao sẽ gọi hỏi thăm vài người,
có thông tin gì sẽ
báo lại cho mày ngay.

"Được, cảm ơn chú."

"Khỏi cảm ơn,
bây giờ tao cần mày
phải bình tĩnh lại
kẻo ảnh hưởng tới cháu tao."

Nói chuyện với ông chú Alan xong, Babe đi lấy một cốc nước và uống hết để lấy lại bình tĩnh, anh tự trấn an bản thân rằng Way sẽ không gặp chuyện gì đâu. Bé Cá ở trong bụng chắc cũng cảm nhận được tâm trạng papa không tốt nên cựa mình đạp mạnh vài khiến Babe đau điếng. Anh ngồi xuống ghế, tay xoa xoa chỗ bị bé Cá đạp: "Papa khiến con khó chịu à, xin lỗi bé con nha. Tại ba lớn hư quá cơ, dám nói dỗi papa, đã thế giờ này còn chưa về làm papa lo lắng. Chờ ba về, papa sẽ mắng hắn một trận."

Bé Cá lại đạp thêm một cái như thể kháng nghị. Babe phì cười, vỗ nhẹ một cái lên bụng, tránh yêu: "Ơ con bé này, vừa nghe tới ba bị mắng là đã chống đối ngay, định tạo phản hử? Con đang nằm trong bụng papa thì phải theo phe papa chứ."

Một lớn một nhỏ đang trò chuyện với nhau thì tiếng chuông cửa reo lên liên hồi, Babe đi ra ngoài mở cửa, người đến không ngờ lại là Charlie. Vừa thấy Babe, Charlie liền tiến đến ôm lấy làm anh bất ngờ đến mức quên cả cử động. Hình như bé Cá cảm nhận có người không phải là ba lớn đang ở gần papa nên hung hăng đá mạnh vài cái thể hiện sự khó chịu. Vì đang ôm chặt Babe nên Charlie cũng cảm nhận được động tĩnh nơi bụng anh, cậu sửng sốt buông anh ra. Nhìn xuống cái bụng nhô cao trước người Babe, lòng cậu đau đớn cực kỳ.

Babe có cảm giác như bị bắt gian vậy. Chia tay mới được 4 tháng mà anh lại có thai gần 6 tháng rồi, anh ngượng ngùng lấy tay che bụng lại rồi hỏi: "Sao em lại tới đây?"

Charlie thu lại cảm xúc, trả lời Babe: "Em tới đưa anh đi."

Babe chua xót nói: "Charlie... Chúng ta chia tay rồi, tôi không thể đi cùng em. Về đi, Way sắp về n..."

"Way nói em tới đón anh." - Charlie ngắt lời Babe.

"Gì cơ? Sao Way lại nói em tới đón tôi?" - Babe có chút không tin tưởng lời Charlie. Anh biết rõ Way ghét cậu tới nhường nào, làm gì có chuyện bảo tình địch tới đưa anh đi được.

"Babe, anh phải tin em! Chúng ta cần phải đi ngay."

"Nhưng..."

Charlie khẩn thiết nói: "Xin anh đấy, nếu còn không đi thì Tony sẽ tới đây mất."

"Sao lão Tony lại..." - Babe định gặng hỏi cho ra lẽ nhưng nhìn vào mắt Charlie, anh biết cậu không nói dối cộng với việc Way mất tích nên anh quyết định tin theo lời cậu nói: "Được, tôi theo em nhưng sau đó em phải giải thích toàn bộ mọi chuyện cho tôi biết, không được giấu diếm nửa lời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip