Chương 1: Xuyên Không

Jay có lẽ là thằng xui xẻo nhất trên đời này, cậu ta tốt nghiệp với tấm bằng đại học loại giỏi của một ngôi trường danh tiếng, chưa kịp ăn mừng vì đã thoát khỏi những năm tháng học luật đầy căng thẳng thì cậu ta chết.

Một gã tài xế say xỉn tông lấy cậu ta.

Và Jay chẳng còn nổi một miến da hoàn chỉnh, cậu ta trở thành đống bầy nhầy mắc vào bánh xe.

Một cái chết kinh tởm mắt người.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng đến độ Jay Jo chẳng kịp biết đau là gì.

Cậu ta rơi vào một khoảng không vô định mọi thứ xung quanh tối tâm và mù mịt, bóng tối chậm rãi nuốt linh hồn kẻ xấu số. Khi tỉnh dậy, sộc vào mũi cậu ta là mùi thuốc khử trùng ngào ngạt đầy khó chịu. Thân thể đau đớn lạ thường, đến lúc này Jay mới nhận ra rằng cả người mình đang quấn đầy băng gạc, xung quanh là một màu trắng đến ảm đạm của căn phòng bệnh.

Một cô nàng với mái tóc màu vàng nằm gục kế bên giường bệnh cậu bất chợt cựa quậy, cô ta mở mắt một cách chậm rãi rồi bốn mắt của cả hai chạm lấy nhau. Chỉ thấy cô gái đó dụi mắt rồi mở mắt ra lần nữa, cô ta hét lên: "Jay!!! Cậu tỉnh rồi."

Cô gái nắm chặt lấy tay cậu khuôn mặt cô nàng có vẻ vui lắm, nhưng Jay đầu vẫn ba chấm không load kịp chuyện gì đang xảy ra.

Cậu cười một cách gượng gạo: "Xin lỗi...nhưng cô là ai thế?" Thật sự là cô nàng xinh đẹp trước mặt cậu chưa từng gặp bao giờ, cậu có thể dễ dàng nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong đôi mắt màu xanh đó.

"Lạc mềm buộc chặt hả Jay?"

Một giọng nói vang lên, cả 2 chuyển sự chú ý đến gã đàn ông đang chậm rãi bước vào cửa. Và rồi Jay lại chấm hỏi lần nữa, thằng chả nào nữa đây?

"Owen đừng đùa, không vui đâu." Shelly liếc nhìn hắn, cô nàng cố nén đi sự thất vọng vì lời nói của Jay khi nãy. Nhưng dễ gì Owen bỏ qua, gã chúa ghét Jay, thằng khốn này là một thứ thừa thãi khi chính nó lại là thứ khiến băng của nó thua thảm hại trên đường đua. "Hah tới giờ phút này em còn bênh vực nó hả Shelly?"

Jay im lặng ngồi hóng drama dù biết nhân vật bị nhắc đến trong câu chuyện là cậu. Chợt cậu thấy cô gái tóc vàng tát vào mặt gã điển trai nọ: "Owen!!! Jay đã bị thế này mà cậu còn nói vậy ư?"

Gã cười lạnh nắm lấy tay Shelly, ôm lấy eo cô nàng và bắt ép cô nàng phải nhìn gã: "Shelly cậu không biết nó hại những người bạn trong Crew của cậu à?"

À vâng thì chuyện gì đang xảy ra vậy ạ, mấy anh chị đang đóng film à? Đây là đâu còn tôi là ai? Giờ phút này thì Jay xác nhận bản thân đã xuyên không rồi, còn xuyên vào đâu thì cậu không biết. Cậu thề với chúa rằng cậu không biết 2 con người trước mặt là ai cả? Mà thằng kia mắc gì liếc cậu ghê gớm vậy, đẹp trai mà cái nết xéo xiên quá.

"Này hai người có nhu cầu diễn ngôn tình thì ra ngoài được không vậy? Và cái cậu kia tôi còn chẳng biết cậu và cái cô kia là ai mà cậu bảo tôi lạc mềm buộc chặt, ủa buộc chặt là sao? Sao mà cái nết cậu thấy ghét quá vậy? Nãy giờ có ai đả động gì mình không mà lườm tôi muốn lòi cả con mắt vậy hả?"  Khả năng thích ứng ngôn ngữ của cậu không phải chuyện đùa, nhìn bộ dạng hai người này thôi là biết con lai rồi, mà mấy đứa này vô duyên thật đặc biệt là thằng kia, làm như Jay ăn hết của ba đời nhà cậu ta vậy, mắc giống gì liếc cậu? 

"C...cậu không biết tôi là ai hả?" Owen ngơ ngác chỉ tay vào bản thân, lúc đầu gã còn tưởng cậu ta chơi trò lạc mềm buộc chặt nhằm níu kéo thứ tình cảm mục nát mà cậu ta dành cho bọn họ nhưng ai biết được rằng khi nghe Jay tuông một tràn và kết hợp với chất giọng đầy sự bất mãn kia thì thật sự Owen muốn tin cũng không được. Ja-Hyun Jo là một người sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy với gã, dù gã có vô lý cỡ nào, Jay Jo vẫn sẽ vô liêm sĩ đeo bám gã và những người khác không thôi.

"Ủa mắc gì tôi phải biết anh? Xà lơ vừa thôi." À thật sự mà nói thì Jay là một tên độc mồm độc miệng, sự gai góc này hình thành trong quá trình học luật của cậu ta. Hiền để mốt mấy đứa kia leo lên đầu ngồi ha gì?

Có tiếng mở cửa, Jay thấy một người phụ nữ bước vào một cách vội vã. Người nọ dường như là... mẹ cậu?

"Jay..." mẹ cậu vội vã đi về phía giường bệnh cậu, Jay chưa kịp cảm thán mẹ của 'mình' ở đây giống mẹ của mình ở thế giới kia thì đã rơi vào một vòng tay đầy ấm áp, cậu cảm nhận được sự run rẩy của mẹ mình, Jay chậm rãi ôm người phụ nữ mà an ủi.

Mẹ cậu buông cậu ra rồi dùng bàn tay nâng đôi gò má cậu lên, chẳng hiểu sao bà ấy lại khóc nữa. Jay nào biết rằng trong mắt mẹ cậu ta lúc này là sự hốc hác đầy ốm yếu của cậu. Jay cứ để im cho mẹ cậu ôm còn cậu thì ngó sang hai con người kia, không biết sao cậu thấy khó chịu quá trời.

"Mẹ ơi con mệt quá, con muốn nghỉ ngơi" Jay nhẹ giọng thì thầm với mẹ của mình mong bà có thể làm cách nào đó để 2 con người kia đi ra khỏi phòng bệnh cậu giùm một cái, Jay không khó chịu cô gái kia lắm nhưng mà cái thằng còn lại cậu có.

Mẹ cậu hiểu ý liền buông cậu ra và đi lại phía Owen và Shelly: "Xin lỗi hai đứa nhưng có vẻ Jay nó cần được nghỉ ngơi và đại khái ở ngoài cô cũng hiểu được chuyện diễn ra giữa mấy đứa nãy giờ,  Jay bị thương ở khu vực nguy hiểm nên thằng bé nó sẽ quên đi một số thứ và cần có thời gian hồi phục."

Shelly im lặng, vậy cậu đã quên đi cô ư...? Cô bần thần cúi chào mẹ của Jay rồi dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Jay, cô kéo cả Owen đang đứng bất động sau câu nói của mẹ Jay đi theo.

Cả căn phòng hiện tại chỉ còn Jay và mẹ cậu, đang định mở lời hỏi về tình hình hiện tại thì mẹ cậu đã buông lời trước:

"Jay! mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Cái trò đua xe nhảm nhí đó chẳng bao giờ giúp con tốt lên được, rồi chính nó cũng là thứ hại con phải vào viện đấy. Ở xã hội Hàn Quốc này cần phải có một đẳng cấp nhất định về giáo dục nếu không muốn bị coi thường! Tại sao con không nghĩ tới sự khác biệt về tiền lương giữa những người đi học đại học và không đi chứ?"

Jay ngơ ngác nhìn mẹ của bản thân ở thế giới này trách móc, chuyện gì xảy ra thế này? con bà ấy bị thương nặng và phải nhập viện còn bà ăn thì buông lời chỉ trích mặc kệ thằng bé có thể bị trầm cảm. Mà hình như câu nói này quen quen, Jay có cảm giác bản thân đã từng thấy hoặc nghe câu nói này ở đâu rồi ý.

Mặc dù giống nhau về khuôn mặt nhưng có vẻ tính cách của mẹ cậu với mẹ của 'cậu' ở thế giới này hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ cậu là người phụ nữ dịu dàng nhất mà cậu biết, bà xinh đẹp nấu ăn rất ngon. Khi cậu chọn ngành lên đại học, chính mẹ cậu là người ủng hộ sự lựa chọn của cậu rất nhiệt huyết vì vậy nên cậu đã khờ dại lúc đăng ký nguyện vọng mà chọn cái ngành học đầy sự stress này. Còn ở đây thì không như vậy, Jay nhìn người phụ nữ đối diện, bà ấy vẫn dùng những từ ngữ không hay để nói về tương lai nếu không học hành đến nơi đến chốn hay những cuộc đua xe mà đối với bà ấy là những sự thảm hại không cần thiết trong cuộc sống này để mà nói với cậu.

Bằng một cách nào đó cậu vẫn hiểu được bà ấy quan tâm cậu, thời buổi này không tiền có nước chết. Mẹ cậu nói đúng nhưng cách giáo dục bắt ép con mình phải theo ý mình cậu không đồng ý, một ngày nào đó nếu có cơ hội cậu sẽ có một buổi 'talk's show' với mẹ yêu của mình.

"mẹ mong con hãy có một cái nhìn thiết thực về cuộc sống hiện tại đi Jay, quên đi những đứa bạn kia cũng tốt, sau này khi có một công việc ổn định rồi có bạn cũng không muộn." Bà đứng dậy rồi bỏ ra ngoài để lại cho Jay thông báo rằng bản thân có ca khám khác và dặn cậu chuyên tâm nghỉ ngơi.

Jay tự hỏi đó là "tình yêu" hay sự "kiềm hãm" đứa con của mình.

...

Đã 2 tuần trôi qua kể từ sự kiện xuyên không đấy, giờ đây Jay đã vinh hạnh được từ bệnh viện sang nhà. Trong suốt 2 tuần đó cô gái tóc vàng hay nói chính xác hơn là Shelly vẫn ghé thăm cậu một cách đầy đặn, cô ấy còn mang theo cô gái tên Mia lẫn Yuna đến thăm với mong muốn mà Jay nghĩ rằng là để giúp cậu nhớ lại mọi chuyện. Nhưng rất đáng tiếc dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa Jay vẫn không nhớ gì cả. Chỉ là Shelly, cô gái đó mỗi lần vô thăm cậu đều sẽ tranh thủ hôn lén cậu, lúc đầu Jay xém chút nữa phóng qua cửa sổ căn phòng, những lần sau đó cho dù Jay có cố chặn cỡ nào cũng phải đầu hàng trước số phận, mỗi lần hôn được cậu xong cô nàng có vẻ khoái chí lắm, nàng thì vui rồi còn ta mặt đỏ tía tái không ai quan tâm.

Rồi bộ là nụ hôn tình bạn hay sao mà dễ dãi quá vậy.

Nhưng mà tất cả đã là quá khứ rồi, giờ đây tôi sẽ là một Jay hoàn toàn mới. Cái nhà này bắt tôi làm bác sĩ hả? Nó khỏi luôn, con đường tôi chọn phải do tôi quyết định không ai có quyền bắt ép tôi theo con đường nào họ muốn hết.

Chống đối là đi tù hết hahahhaa.

Kay lặng lẽ đóng cửa phòng anh trai mình lại. Xem ra anh trai cậu thật sự bị ảnh hưởng vùng đầu nghiêm trọng rồi huhu, anh trai đừng lo em sẽ cố gắng học trở thành một bác sĩ đại tài chữa bệnh cho anh.

Jay chợt thấy lạnh người bèn quay ra nhìn cửa phòng mình nhưng chẳng thấy gì cả, hy vọng tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu...


_____

"Jay Jo quên mất cậu là ai? Đùa tôi à?" Gã tóc đỏ bực bội đá mạnh vào vách tường, chuyện đéo gì đang xảy ra thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip