Trên đời này, ngốc nhất chính là em!

Bạn biết không? Có những chuyện  chúng ta càng tìm hiểu, càng đào sâu vấn đề hơn thì câu trả lời càng đau lòng. Vì vậy, trên đời này có một loại hạnh phúc mang tên là không biết được sự thật!

Chẳng hạn như Phạm Hương của chúng ta đây. Nếu như hôm trước, cô không cho xe chạy trên con đường đó, con đường quen thuộc mà cô vẫn thường xuyên đi đi về về. Nếu như hôm trước, lịch làm việc của cô hoàn toàn trống, chắc chắn cô sẽ lại dành cả ngày ở nhà, đúng vậy. Nếu như hôm trước, thà rằng công việc có thể nhiều hơn chút nữa để cô được về nhà trễ hơn. Và hàng ngàn cái nếu như khác được cô đặt ra mục đích chỉ để tránh đi cái việc cô đã vô tình thấy của hôm trước khiến cô phải bận lòng.

Phạm Hương chẳng biết là có nên cho rằng mình may mắn rồi tạ ơn trời đất, hay là gào thét với đất trời than thở tại sao lại trớ trêu với cô như vậy. Chỉ biết Phạm Hương lúc này đây không thể cười nổi. Cứ hễ nghĩ đến rồi Lan Khuê sẽ như thế nào khi biết được sự thật, hoặc là nàng cứ như vậy mà tin tưởng yêu thương Quang Đăng hết lòng trong khi không hề hay là anh ta đang lừa dối là tim cô lại hung hăng mà nhói lên.

"Em đã từng hứa với chị rằng sẽ hạnh phúc, vậy đây có phải là hạnh phúc mà em muốn cho chị thấy không?"

Những ngày gần đây, Phạm Hương không còn vui vẻ như trước nữa, người ngoài nhìn vào cũng không khỏi đau lòng, huống hồ chi là bạn thân của cô, Nguyễn Duy Anh!

"Anh lại kéo em đi đâu vậy?" - Phạm Hương nhăn mặt hỏi. Bộ thấy cô chưa đủ phiền hay sao chứ?

"Cũng may là hôm nay tâm trạng người ta vui nên không chấp nhất gì với cưng đó. Chứ nếu không mà kêu bằng anh là chị giận liền, có biết chưa hả?". Không đợi cô trả lời anh nói tiếp "Thì đó, biết là em mấy ngày nay không được vui nên tốt bụng cùng em ra ngoài đi dạo.  Thế mà có người còn nhăn nhó!"

"Chứ không phải là có người bị người yêu bỏ rơi vì bận việc nên mới tìm đến em hay sao?" - Đúng là nghe anh nói như vậy cô cũng có đôi chút cảm động nhưng vẫn cố tình trêu trọc

"Nè nè, tôi nói rồi hôm nay tôi không chấp nhất với cô!" - Nghe Phạm Hương nói vậy anh cũng có phần chột dạ

"Thôi không giỡn nữa, anh nói em nghe nè, không có con bánh bèo này thì có con bánh bèo khác. Hà cớ gì em phải buồn đúng không nè?" - Thấy cô chỉ cười không nói nên NDA lên tiếng

"Người ta có tên đàng hoàng, vả lại tên còn rất đẹp nữa đấy nhé, ai cho anh gọi là con bánh bèo này con bánh bèo nọ hả?" - Phạm Hương trừng mắt nhìn NDA

"Rồi rồi, có tên đàng hoàng, tên đẹp, không có được gọi là bánh bèo" - NDA vừa nói vừa theo nhịp đó mà gật đầu

"Hừ" - Phạm Hương hừ lạnh một tiếng

"Mỗi lần nói động đến người đẹp họ Trần của cô là y như rằng cô lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt như vậy đó. Con gái con đứa gì đâu mà như đứa con gái. À không, sai rồi, con gái con đứa gì đâu mà mê gái thấy ớn" - Nói xong anh đưa mắt liếc cô

"Ê ê trai đẹp kìa" - Cô lớn giọng, đưa tay chỉ tứ phía

"Đâu đâu trai đẹp đâu?" - NDA liên tục nhìn theo hướng tay của Phạm Hương

"Đàn ông đàn ang gì đâu mà mê trai thấy ớn!" - Cô lắc đầu cười nói, rồi đi nhanh hơn bỏ lại cái người đứng phía sau không ngừng la hét "Chị không phải là đàn ông!"

Đi được vài bước, chợt cô dừng lại, chôn chân tại chỗ mắt nhìn về phía trước nơi có hai người đang khoác tay nhau cười nói vui vẻ không hề quan tâm đến những người xung quanh. Thấy lạ, Nguyễn Duy Anh vội vàng ba bước thành một bước đi lại vỗ vai Phạm Hương. 

"Hương?" - Phạm Hương ánh mắt vẫn chung thủy nhìn về một phía không trả lời anh. NDA cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của cô. "Có chuyện gì vậy?"- Anh hỏi tiếp

Một lần nữa, cô không trả lời anh mà di chuyển thật nhanh đến nơi hai người đang tình tứ kia, và rồi...

Chát

"Trời! Hương! Em điên rồi sao, tự dưng lại đánh người ta?" - NDA sửng sốt la lên, cũng may là không có người ngoài nhìn thấy bằng không thì ngày mai nhất định báo chí sẽ ầm ỉ lên "Bắt gặp Hoa Hậu Phạm Hương đánh người giữa thanh thiên bạch nhật" thì ôi thôi rồi.

"Như vậy là còn quá nhẹ nhàng, em định là sẽ tặng anh ta thêm vài cái tát nữa" - Cô lạnh lùng nói, hận không thể giết chết người trước mặt

"Quang Đăng! Anh đã hứa sẽ khiến Lan Khuê hạnh phúc, vậy đây có phải là cách anh khiến em ấy hạnh phúc không? Em ấy yêu anh như vậy, còn anh, hiện giờ là anh đang yêu em ấy sao?" - Phạm Hương nghiến răng nghiến lợi chậm rãi thốt ra từng câu từng chữ

"À thì ra đây là cái tên lừa gạt tình cảm, uổng công khi nảy tôi còn ngăn cản Hương đánh anh" - NDA phần nào cũng hiểu ra lí do khiến Phạm Hương nổi giận

"Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, Hương, em nghe anh giải thích đi" - Quang Đăng một tay ôm mặt, tay còn lại vẫn còn nắm chặt lấy tay của người đàn ông bên cạnh

"Hương? Anh nghĩ tôi với anh thân thiết lắm hay mà gọi như vậy? Nhìn xem, tay anh vẫn còn nắm chặt với tay người này mà anh còn muốn giải thích gì nữa?"

"Phạm Hương phải không? Tôi nghĩ trong chuyện này cô chưa hiểu hết được, vậy tại sao không chịu nghe Đăng giải thích?" - Người đàn ông kia cuối cùng cũng lên tiếng

"Chuyện này không liên quan đến anh!" - Cô thậm chí còn không nhìn anh ta

"Đủ rồi! Phiền thật chứ! Lan Khuê xem như anh có lỗi với em đi!" - Quang Đăng nói với vẻ mặt cực khổ sở

"Phạm Hương, cô nghe cho kĩ đây! Thật ra người Lan Khuê yêu không phải là tôi, mà là cô. Tôi và Lan Khuê chỉ đơn thuần là bạn thân với nhau, không hơn không kém. Sở dĩ hôm đó em ấy giới thiệu tôi là người yêu chỉ vì muốn thử xem phản ứng của cô như thế nào? Nhưng cô lại vui vẻ mà chúc em ấy hạnh phúc. Em ấy đã buồn khổ, đã thất vọng ra làm sao, cô có biết được hay không? Cô cho là tôi lừa gạt tình cảm, vậy còn cô, cô cũng đang lừa gạt tình cảm của bản thân mình đấy thôi. Tôi biết cô yêu Lan Khuê, vậy tại sao cô không dũng cảm mà nói ra? Cô hiện tại không chỉ làm khổ chính mình, mà còn là đang dày vò Lan Khuê!"

"Anh, anh nói sao?" - Nghe những lời Quang Đăng nói Phạm Hương tưởng chừng như mình không thở được nữa rồi

"Tôi nói người Lan Khuê yêu là cô, là Phạm Hương!" - Quang Đăng khẳng định lại một lần nữa

"Vậy...vậy không phải anh và...và Lan Khuê yêu, yêu nhau?" - Phạm Hương run rẩy hỏi

"Trời ơi, nghĩ sao vậy? Cái gu của con hổng phải bánh bèo má ơi" - Quang Đăng dậm chân trả lời

Không đợi Quang Đăng nói xong, Phạm Hương đã chạy đi bỏ lại NDA đứng đó không ngừng la hét

"Ê ê đi đâu đó? Đúng là cái thứ trọng sắc khinh bạn. Mới vừa nghe là người ta yêu mình là đã chạy đi mất bỏ tôi ở đây một mình. Tôi khổ quá màaaaa"

------------------

Phạm Hương vừa chạy vừa nghĩ đến những lời nói của Quang Đăng khi nảy. Nó cứ lập đi lập lại trong tâm trí của cô. Lan Khuê và QĐ chỉ là giả vờ thôi, không hề có tình cảm. Lan Khuê yêu cô. Đúng rồi! Lan Khuê yêu cô....

"Trên đời này, ngốc nhất chính là em" - Cô khẽ nói... 

End chap

Rồi không biết đôi trẻ có được về với nhau? :))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip