Chap 150: Cùng phu nhân dạo kỹ viện
Buổi tối hôm sau, dựa theo ý tứ của Hiền nhi, chúng ta cùng đến Hương Duyên Các "Xem thử".
"Hiền nhi, chúng ta... Đừng nên đi." Ta bất đắc dĩ nói.
"Không được." Nàng vừa hướng vào gương đồng nhìn khuôn mặt dán râu của mình, vừa nói, "Nếu không đi xem thử, nhất định ngươi sẽ luôn nghĩ chuyện này."
Ta cười cười: "Vậy để một mình ta đi..."
"Ngươi dám?!" Nàng lập tức xoay người hung hăng trừng mắt liếc ta.
"Không, ta chỉ đùa chút mà thôi..." Ta vội đáp.
"Ta nhất định phải cùng ngươi đi một lần, không thể để ngươi cứ nghĩ đến... Thừa Hoan, giúp ta nhìn xem." Hiền nhi đến gần ta, sau đó ngẩng cằm lên hỏi, "Dán thế này đủ chặt chưa?"
Ta bất đắc dĩ đưa tay kéo chòm râu trên khuôn mặt nàng, sau đó nói: "Cũng không tệ lắm, kéo không rơi."
Đúng vậy, bây giờ trên mặt Hiền nhi dán một chòm râu, còn mặc áo bào của ta trên người, trang nghiêm trở thành một đại hán thanh tú tiểu bạch kiểm -- Quận chúa đại nhân muốn cải trang thành nam tử, cùng ta đi đến Hương Duyên Các dạo vài vòng. Có lẽ, trước cuộc nói chuyện tối hôm qua, nàng cũng đã chuẩn bị và quyết định xong tất cả.
"Hiền nhi, nếu như xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao đây? Nếu Vương gia biết ta mang ngươi đến loại địa phương đó, thì phải làm sao bây giờ?" Ta kéo nàng đến trước người, lần nữa cố gắng khuyên nhủ, "Có lẽ ta thật sự nhìn lầm rồi? Chúng ta... Đừng đi được không?"
"Ta nói -- Không được." Hiền nhi nhíu mi lại, nâng tay lên nhéo mặt ta, "Phụ vương sẽ không biết, ngươi không nói ta không nói, ai biết? Còn nữa... Nếu chúng ta không tới xem Hồng Ức cô nương kia liệu có phải là Tư Đồ cô nương..." Nàng nói rồi, nắm tay đặt lên vị trí trái tim ta, tiếp tục nói, "Nơi này của ngươi sẽ luôn nghĩ đến người khác. Ta yêu Tôn Thừa Hoan, trong lòng chỉ có thể nhớ đến một mình ta, ngươi có biết không?"
"Biết, ta đương nhiên biết." Ta bất đắc dĩ gật đầu, "Nhưng... Vốn trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi, chỉ yêu một mình ngươi, dù có đi hay không..."
"Ngươi có muốn dán một chút râu không?"
Nàng không thèm để ý đến lời ta thổ lộ, chỉ đến gần ôm lấy ta, như trò đùa dai vừa dùng râu nàng dán vuốt ve lên mặt ta, vừa cười hỏi, "Có ngứa không?"
Ta né tránh động tác của nàng, cười cười: "Hiền nhi... Đừng làm rộn, nếu chúng ta thật sự muốn đi, vậy còn phải tìm thêm một người."
"Ai?" Hiền nhi dừng lại động tác, lặng lẽ trợn đôi mắt đẹp -- Nào có nam nhân đại hán nào có đôi mắt lớn xinh đẹp như vậy chứ?!
Ta thở dài, nói: "A Hổ."
A Hổ là người duy nhất biết ta đến Hương Duyên Các, huống chi hắn còn có võ công cao cường, nếu mang theo hắn, ta sẽ không cần quá lo lắng cho an nguy của Hiền nhi.
"Thừa Hoan." Hiền nhi cười nói ở bên tai ta, "Đây là... Lần đầu tiên ta đóng giả nam tử ra đường."
"Hiền nhi." Ta bất đắc dĩ nói nhỏ, "Ngươi, ngươi bây giờ là thân nam tử, sao có thể ở trên đường lớn nắm tay ta?"
"Hả?" Nàng lúc này mới kịp phản ứng, sau đó lại cười cười, "Ta muốn nắm thì nắm, sợ gì?"
Ta thở dài, nói: "Ta thì không sao cả, Hiền nhi cao hứng là tốt rồi."
Nàng vừa ra khỏi cửa, liền vẻ mặt tươi cười kéo lấy tay ta, mới vài bước đường đã bắt đầu cùng ta mười ngón nắm chặt. Khi người khác nhìn vào, chúng ta như hai nam nhân là tình nhân đi dạo trên đường. Càng làm ta bất đắc dĩ chính là, dù là khuôn mặt thanh tú, hay thân mình gầy nhỏ của nàng, đều chẳng hề có chút khí phách nam nhân. Nhưng Hiền nhi dường như vô cùng thích thú, một chút cũng chẳng để tâm.
"Quận chúa, quận mã gia." Ở phía sau A Hổ đột nhiên nói nhỏ, "Hai ngài hay là đừng đi, việc này rất hồ nháo..."
"Không có chuyện gì." Hiền nhi nghiêng đầu cười nói, "Chỉ là đi xem một chút mà thôi, sẽ nhanh trở về... Có phải không, Thừa Hoan?"
Ta bất đắc dĩ gật đầu.
Hiền nhi lại đột nhiên dừng lại, hỏi: "Thừa Hoan, ngươi nói 'Hương Duyên Các' có phải đây không?"
Ta ngẩng đầu nhìn -- Đúng vậy, chúng ta đã đến.
"Ôi, đây không phải vị tiểu bạch kiểm hôm qua sao." Nữ tử hôm qua ngăn ta lại đang vặn eo đến gần, nàng cười nói, "Sao, lại muốn đến tìm Hồng Ức cô nương? Đáng tiếc, Hồng Ức cô nương cùng Hầu đại nhân vừa mới thành thân, bây giờ đang động phòng rồi, ngươi nha, cặn bã cũng không vớt được..."
"Ngươi, ngươi là ai?" Hiền nhi vừa kéo thân thể ta qua, vừa buồn bực hỏi.
"Ai da~ Đây là vị nào vậy." Nữ nhân kia cười nhìn Hiền nhi đứng bên cạnh ta, "Bộ dạng thật là tuấn, tiếc là lại để chòm râu kia..."
"Ta hôm nay không phải đến tìm Hồng Ức cô nương." Ta cắt đứt lời nàng, nói, "Ta tìm..."
"Tìm cô nương khác?" Nữ nhân kia hai mắt lóe lên, vội bước tới khoác lên tay ta, ngay sau đó liền muốn kéo ta vào, "Mau vào mau vào, ba vị công tử, các ngài là cùng hẹn ước đến Hương Duyên Các của ta tìm khoái hoạt sao?"
Xem ra, nàng đúng thật là tú bà trong truyền thuyết.
Đột nhiên trên tay đau xót, ý thức được là Hiền nhi đang hung hăng nhéo ta, vội vàng rút tay ra khỏi tú bà, ta nói: "Mama, phiền ngài chuẩn bị cho chúng ta một phòng, ba người chúng ta muốn ở lại."
"Được thôi, cam đoan để các vị công tử vừa lòng." Nàng cười quyến rũ dẫn chúng ta vào trong Hương Duyên Các.
Hương Duyên Các quả nhiên là Hương Duyên Các, bên trong vô cùng hương (thơm), hương đến khiến ta thiếu chút nữa cũng không thở được. Vừa bước vào, bên trong đã truyền đến tiếng đàn liêu nhân, cùng cách đánh của Hiền nhi bất đồng, loại âm điệu này rất câu hồn, như cố ý đặc biệt đàn để lôi cuốn khách nhân. Ở đây có tiếng đàn như mị hoặc, cùng với tiếng vui đùa âm ĩ của nam nhân nữ nhân, khiến ta nghe cảm thấy có chút khó chịu. Ta nhìn thấy không ít nữ tử vai bán lộ, có người đang ngồi uống rượu trên đùi nam nhân, có người lại để tùy ý cho nam nhân sờ soạng người mình. Tất cả đều hai má ửng đỏ, giống như uống không ít rượu, đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa say.
"Không được nhìn." Hiền nhi đột nhiên quay đầu lại, bực bội nói bên tai ta, "Ngươi nhìn, ta, ta sẽ..."
"Không có nhìn." Ta vội bất đắc dĩ cúi đầu, nói, "Tuyệt đối không nhìn."
Thất tha thất thểu theo tú bà vào một gian phòng, lúc này ta mới dám ngẩng đầu lên.
"Các vị công tử, cô nương lập tức tới ngay." Sau khi dàn xếp khách nhân vào phòng, tú bà liền cười hì hì ly khai.
"Vừa nãy ngươi có nhìn nữ tử kia không?" Vừa qua cửa, Hiền nhi đã ngay lập tức kéo lấy ống tay áo ta, trầm giọng hỏi.
"Cái gì?" Ta sửng sốt.
Hiền nhi tức giận đến hai gò má đỏ bừng, nàng nói: "Nữ nhân mà ăn mặc rất ít kia! Ngươi có nhìn nàng không?"
"Không, không có, ta không có nhìn!" Ta vội vàng đáp.
"Ngươi có nhìn! Ta thấy ngươi nhìn nàng!" Hiền nhi không thuận theo buông tha, vừa nói vừa dùng sức nện xuống vai ta.
"Chỉ, chỉ là không cẩn thận ngắm đến mà thôi..." Ta giải thích, sau đó lại nhát gan cầu xin, "Ta sai lầm rồi, đừng, đừng đánh... Cũng đã sớm nói chúng ta đừng tới, Hiền nhi lại không nghe..."
"Ngươi còn dám nói!" Hiền nhi hung hăng nhéo ta, nói, "Nếu không là vì ngươi..."
"Nhị, nhị vị..." Đứng ở một bên, A Hổ có lẽ đã không nhìn được nữa, vội vàng khuyên nhủ, "Chúng ta nên làm chuyện đứng đắn, nơi này không nên ở lâu."
"A Hổ nói đúng." Ta một bên nghiêng người né tránh Hiền nhi đánh, một bên nói, "Hiền, Hiền nhi, chúng ta nhanh chóng làm chuyện đứng đắn thôi!" Bước vào kỹ viện mà nói cần phải làm chuyện đứng đắn, thật sự là rất buồn cười.
Lúc này Hiền nhi mới chịu ổn định, nhưng nàng vẫn như cũ dùng cặp mắt đẹp hung hăng trừng ta, mà ta thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười với nàng, cầu xin nàng tha thứ.
"Đúng, đúng vậy." Ta xoa nhẹ nơi Hiền nhi vừa nhéo, sau đó gọi bọn họ ngồi xuống cạnh bàn, thương lượng một chút phương thức hành động, "Đợi lát nữa, sau khi những nữ nhân kia vào phòng, A Hổ, ngươi với quận chúa ở lại đây, ta sẽ..."
"Không được." Hiền nhi lập tức cắt đứt lời ta, buồn bực nói, "Ta muốn cùng ngươi đi."
Ta bất đắc dĩ nói: "Vậy không an toàn! A Hổ có thể bảo hộ cho ngươi..."
Hiền nhi lại lần nữa ngắt lời, ngữ khí của nàng lạnh buốt như có thể khiến ta kết đông ngàn năm: "Tôn Thừa Hoan, nếu ngươi dám bỏ lại ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi."
Ta sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ sửa lời: "A Hổ, vậy ngươi một mình ở lại trong phòng, ta với quận chúa..."
"Vậy sao được!" A Hổ cực kỳ hoảng sợ, "Nếu các ngài xảy ra chuyện gì, ta làm sao đảm đương nổi, việc này không được! Ta..."
"A Hổ." Hiền nhi thở dài, trấn an nói, "Đừng lo lắng, có người này ở bên cạnh ta, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Cảm thấy khi Hiền nhi cải trang thành nam tử, trong lúc vô tình nàng dùng nhiều phỉ khí* hơn, nói chuyện cũng không còn là vẻ nho nhã. (*: khí chất hào phóng vô lại)
"Được rồi, được rồi." Ta quay về vấn đề chính, tiếp tục nói, "Lát nữa A Hổ sẽ ở lại đây, ta với quận chúa đi tìm Hồng Ức cô nương. Nhưng A Hổ cũng phải tùy thời chú ý tình huống, có điều gì bất thường nhất định phải ra tay, không cần tiếp tục bãi cái trận thế loạn thất bát tao chỉ đứng yên bất động."
A Hổ bất đắc dĩ gật đầu.
Cửa đột nhiên được mở, chẳng chờ chúng ta kịp phản ứng, một đám nữ tử đã chen chúc vào.
Tú bà vừa nãy đưa chúng ta vào cũng đang đứng bên cạnh cửa, nàng chỉ vào 5 6 nữ tử tư sắc mỹ lệ đứng bên, vẻ mặt tươi cười nói: "Ba vị công tử, trong Hương Duyên Các của ta còn rất nhiều cô nương xinh đẹp, nhìn trúng vị nào thì để cho vị ấy ở lại hầu hạ các ngài."
Nàng vừa nói hết lời, Hiền nhi lại lần nữa trộm đưa tay hung hăng véo lên đùi ta, ta vội nhịn đau nói: "A, A Hổ... Ngươi tuyển đi."
"A?" A Hổ cực kỳ hoảng sợ.
"A Hổ, mau tuyển đi." Vẻ mặt Hiền nhi tươi cười, hoàn toàn đối lập với động tác mà nàng nhéo trên đùi ta.
"Vậy, vậy..." A Hổ ngước mắt lên tùy tiện nhìn một chút, sau đó cúi đầu chỉ vào vị nữ tử mặc váy tím dài, khẽ nói, "Ta, ta chọn nàng."
A Hổ vừa dứt lời, nàng kia đã ngay lập tức sửa sang dung nhan đến bên cạnh hắn, không nói hai lời liền ngồi xuống đùi A Hổ, sau đó vươn tay ôm cổ hắn, nị thanh nói: "Dạ Nhi tạ ơn công tử, vậy để Dạ Nhi đến hầu hạ ngài đi~ " Ta không khỏi mở to hai mắt nhìn, thái độ phục vụ thế này cũng quá chu đáo đi!
"Còn hai ngài?" Tú bà cười hỏi ta với Hiền nhi.
Trên đùi lại bị hung hăng nhéo, ta vội mở miệng nói: "Không, không cần, chúng ta không cần."
"Vậy sao được..." Tú bà khoát tay áo, "Có phải chê mấy cô nương ta mang tới tư sắc chưa đủ, ta đây tiếp tục..."
"Nói không cần là không cần." Hiền nhi đột nhiên cắt lời tú bà, buồn bực nói, "Các ngươi mau lui đi."
"Ôi~ " Tú bà bỗng nở nụ cười, nàng nói với Hiền nhi, "Ta nói chứ, hóa ra còn có nữ tử tới Hương Duyên Các chúng ta, cái này thật là lần đầu gặp!"
Mặt Hiền nhi đỏ bừng, nàng vội nắm lấy ống tay áo ta, không dám mở miệng nói nữa. Hiền nhi bây giờ không còn phỉ khí như vừa rồi, tuy vẫn có chòm râu trên mặt, nhưng tư thế nữ nhi gia thẹn thùng lại hoàn toàn bại lộ, để ta ngồi bên cạnh nàng rất muốn cười lên.
"Được rồi, được rồi." Nhịn cười, ta lấy ra một thỏi bạc để lên trên bàn, làm bộ như không kiên nhẫn đuổi tú bà đi, "Nàng là phu nhân của ta, hôm nay vô sự nên mới đến nơi này xem, có cái gì kỳ quái. Mau lui ra đi!"
"Thì ra là phu nhân ngài." Tú bà đi nhanh tới cầm lấy bạc, sau đó cười nói, "Ta nói nha, một người nam tử làm sao có thể cứ dính lấy ngài không buông. Nhìn vào cũng là một mỹ nhân, công tử thật có phúc khí." Nói rồi, nàng xoay người kêu mấy cô nương cùng nhau ly khai.
"Quận, quận, quận... Tôn đại ca." A Hổ vừa đỏ bừng cả mặt đẩy Dạ nhi cô nương ra khỏi lòng, vừa nhìn ta nói, "Các ngài còn không mau..."
"Ngài làm cái gì vậy" Bị đẩy ra Dạ Nhi cô nương tức giận, sẳng giọng, "Vì sao đẩy người ta ra?"
"Dạ Nhi cô nương." Ta xấu hổ cười, "Trước tiên ngươi hãy hầu hạ vị đại ca này, ta với phu nhân muốn đến nơi khác dạo, các ngươi ở lại chơi."
"Đi đi." Dạ Nhi cô nương cười cười, rồi lại ngồi xuống đùi A Hổ, vừa rót rượu vừa nói, "Ta cũng là lần đầu thấy hai vợ chồng cùng dạo kỹ viện, thật sự là mới mẻ."
"Đừng, đừng bỏ lại ta..." Nét mặt A Hổ kinh hoảng.
Ta nhìn A Hổ cười thật có lỗi, ngay sau đó nắm tay Hiền nhi: "Đi thôi, phu nhân."
Nói rồi, ta bỏ lại A Hổ, nhanh chóng cùng Hiền nhi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, Hiền nhi lại hỏi: "Tôn Thừa Hoan, ngươi, ngươi vừa nãy có phải rất muốn tuyển người y phục vàng kia không?"
"Cái gì?" Ta sửng sốt.
Nàng tức giận mấp máy miệng, bực mình nói: "Là người mắt rất to, mặc váy dài màu vàng..."
"Nói cái gì đó." Ta cười nói, "Ta nhìn cũng không có nhìn, ở chỗ này chỉ phu nhân của ta là đẹp nhất. Cho dù khuôn mặt của ngươi có râu, cũng vẫn là người đẹp nhất, ngoài Hiền nhi, ai ta cũng chướng mắt."
Hiền nhi "Hừ" một tiếng, nhưng cũng đã nguyện ý im lặng, để ta dắt nàng lên lầu. Lúc mới tiến vào, ta đã quan sát một chút xung quanh, phát hiện tầng cao nhất của Hương Duyên Các được trang trí cực kỳ vui mừng, không chỉ treo đầy là đèn lồng đỏ, còn dán song chữ hỷ trên tường. Như vậy xem ra, Hồng Ức... Tư Đồ Ức cùng tên mập mạp kia ở chỗ này.
Cuối cùng, ta và Hiền nhi lén lút đến được tầng cao nhất. Nhưng đến khi đứng ở trước cửa dán chữ song hỷ rồi, ta lại không biết phải làm sao.
"Hồng Ức cô nương đang ở bên trong?" Hiền nhi nghi hoặc hỏi.
"Chắc là ở bên trong." Ta đưa mắt nhìn xung quanh một chút, may mắn tất cả mọi người đều đang vội vàng, không ai chú ý tới chúng ta, "Không chỉ có nàng, còn có tên mập mạp chết bầm kia."
"Chúng ta..." Hiền nhi nhỏ giọng hỏi, "Chúng ta bây giờ đi vào?"
"Chúng ta làm bộ như đi nhầm phòng, xem bên trong rốt cuộc là ai trước." Ta cắn răng, sau đó muốn dùng sức đẩy cửa.
Nhưng cửa đã bị khóa rồi.
Ta tức giận gãi gãi ót, Tôn Thừa Hoan, ngươi thật đúng là ngu ngốc, bọn họ đang động phòng, làm sao có thể mở cửa để cho người khác tùy ý ra vào?!
Không còn cách nào, ta chỉ có thể mặt dày gõ cửa.
Bên trong lập tức truyền đến tiếng hỏi: "Là ai?"
Tư Đồ Ức! Đúng là thanh âm của Tư Đồ Ức! Ta mở to hai mắt nhìn Hiền nhi bên cạnh, nàng lại vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.
Đúng rồi, Hiền nhi chỉ gặp qua Tư Đồ Ức một lần, làm sao nàng nhớ được thanh âm của Tư Đồ Ức.
Nhất thời hưng phấn, điều gì ta cũng chẳng quan tâm, liền cất lời hỏi người trong phòng: "Tư Đồ Ức, là ngươi sao?"
Không ai trả lời.
Qua một lúc lâu, khi ta đang muốn mở miệng hỏi một lần nữa, cửa lại đột nhiên mở ra, ngay sau đó ta bị một người kéo vào trong phòng. Người bên trong dường như muốn thật nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng lại bị Hiền nhi ở ngoài ngăn trở lập tức, nàng không nói hai lời liền theo ta vào phòng, sau đó nắm chặt lấy ống tay áo ta.
Cửa lập tức bị đóng lại.
"Tư Đồ Ức!" Chứng kiến cô gái trước mắt, ta càng thêm khẳng định kêu.
Đứng ở trước mặt ta, Tư Đồ Ức vẫn như trước một thân áo bào màu đỏ, nét mặt lãnh đạm, nhẹ giọng nói, "Thật là làm cho ta được sủng ái mà lo sợ, là cơn gió nào đem hai vợ chồng các ngươi thổi tới đây?"
"Ngươi là... Tư Đồ cô nương?" Hiền nhi không xác định mở miệng hỏi.
"Là ta." Tư Đồ Ức cười cười, "Quận chúa đại nhân, ngài vì tới tìm ta mà cải trang thành nam tử, thật sự là ủy khuất ngài."
Ta nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi vì sao lại ở trong này? Ngươi, ngươi... Ngươi chẳng lẽ thật sự bị Hầu Long mua?"
"Ngay cả như vậy, thì với ngươi có liên quan gì?" Tư Đồ Ức lạnh giọng nói, "Thậm chí mang theo tiểu quận chúa của ngươi chạy đến tìm ta, Tôn Thừa Hoan, ngươi thật sự quá buồn cười."
"Thừa Hoan chỉ là lo lắng cho ngươi thôi." Không đợi ta đáp lời, Hiền nhi có chút tức giận nói, "Tư Đồ cô nương cần gì phải vô lễ trách cứ nàng như vậy?" Tư Đồ Ức nhìn thoáng qua Hiền nhi, cười vài tiếng, sau đó nói với ta: "Thật không biết Tôn Thừa Hoan cho tiểu quận chúa ăn mê hồn thuốc gì, mà nàng bảo hộ ngươi thật là chắc đây."
Ta không muốn lãng phí thời gian, vội hỏi: "Tư Đồ Ức, có phải ngươi gặp chuyện gì khó xử không, như thế nào..."
"Thừa Hoan!!" Hiền nhi ở bên cạnh lại đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó nàng vẻ mặt kinh hoảng núp sau lưng ta.
"Làm sao vậy?" Ta khẩn trương nắm lấy tay nàng.
"Ngươi, ngươi nhìn!" Nàng chỉ vào một góc phòng, ta nhìn về hướng đó, chỉ thấy ở đó... Có một người đang cuộn tròn?
Người đó là một nam tử, dáng người rất đẫy đà, bây giờ đang nằm bất động trên mặt đất. Giống như đã chết rồi, nhưng chỉ là giống như mà thôi, bởi vì ta biết hắn chưa chết. Ta nhìn thấy hạt châu trong đôi mắt hắn vẫn đang chuyển động, lúc này đang chẳng hề chớp mắt nhìn chằm chằm chúng ta. Biểu tình trên mặt hắn cực kỳ vặn vẹo, đôi lông mày nhíu chặt với nhau, mắt mở rất lớn, miệng cũng cứng ngắc há ra, nước miếng đang chảy ra bên ngoài, từng chút một thấm lên mặt đất. Hoảng sợ, phẫn nộ, bất đắc dĩ, đó là những gì ta cảm nhận được ở hắn lúc này, tựa như sự giãy giụa cuối cùng của kẻ sắp chết trong im lặng.
Ta biết người này.
Hắn chính là tên mập mạp chết bầm Hầu Long.
"Là... Là Hầu đại nhân!" Phía sau Hiền nhi khẩn trương nói.
Ta cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, sau đó mở miệng hỏi Tư Đồ Ức: "Hắn làm sao vậy?"
"Đã chết." Tư Đồ Ức mỉm cười.
"Không có chết." Hiền nhi nắm chặt tay ta, thanh âm run rẩy nói, "Ta vừa mới thấy mắt hắn chuyển động..."
"Sắp chết." Tư Đồ Ức vẫn như cũ vẻ mặt tươi cười.
"Rốt cuộc... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ta cau mày, nhìn về phía Tư Đồ Ức. Tư Đồ Ức thản nhiên nói: "Ta nói rồi -- Việc ta làm tương phản với ngươi."
"Ngươi..." Ta há miệng thở dốc, nhưng không cất được lên lời.
Cuối cùng chỉ có thể làm theo bản năng của mình, cất bước đến phía Hầu Long đang nằm.
"Thừa Hoan!" Hiền nhi lập tức túm chặt ta lại, không cho ta bước đến gần.
"Đừng sợ." Ta trấn an nàng, nói, "Ta chỉ là qua xem hắn làm sao thôi."
Hiền nhi như cũ nắm lấy tay ta không buông lỏng, cũng theo ta bước từng bước đến trước mặt Hầu Long.
Ta ngồi xổm xuống, đặt tay lên cằm hắn thăm dò mạch đập. Dù không có chết, nhưng mạch đập cũng rất mỏng manh, hơn nữa còn cực kỳ rối loạn. Đúng như Tư Đồ Ức nói, tuy bây giờ chưa chết, nhưng chẳng bao lâu nữa hắn chân chính trở thành "Mập mạp chết bằm".
"Các ngươi rốt cuộc là tới làm gì?" Ở phía sau Tư Đồ Ức lại cất lời hỏi, "Không phải là... Muốn tới cứu hắn đi?"
"Tư Đồ Ức." Ta đứng dậy, hỏi ngược lại, "Vì sao phải giết hắn?"
Tư Đồ Ức cười cười, nhẹ nói: "Giết một người nên giết mà thôi, nguyên nhân... Ta cần phải nói với ngươi sao?"
Ta thở dài: "Ta chỉ là... Lo lắng cho ngươi thôi."
Nghe xong những lời ta nói, Tư Đồ Ức nhất thời sững sờ. Nhưng rất nhanh, nàng lại nở nụ cười làm cho người ta hận đến nghiến răng: "Tôn Thừa Hoan, làm sao ngươi có thể ở ngay trước mặt tiểu quận chúa nói ngươi lo lắng cho một nữ nhân khác? Như vậy sẽ làm tổn thương lòng nàng, ngươi có biết hay không?"
"Được rồi." Không đợi cho ta trả lời, Tư Đồ Ức lần nữa không kiên nhẫn nói, "Các ngươi đi nhanh đi, thừa dịp khi chưa có người phát hiện các ngươi quấy rầy đêm xuân của ta." Nói xong, trên khuôn mặt lãnh diễm lại hiện ra nụ cười khinh thường.
"Hầu Long là mệnh quan triều đình." Ta không để ý đến nàng thúc giục, nói, "Ngươi giết hắn, Hoàng thượng sẽ sai người truy bắt ngươi."
"Ngươi cho rằng ta sẽ bị bắt?" Tư Đồ Ức lại lần nữa cười khinh thường, sau đó nói, "Được rồi, coi như ta thật sự bị người bắt được, thì sao? Kéo ta tới Ngọ môn trảm đầu? ...A, Tôn Thừa Hoan, ngươi đừng quên... Ta vốn cũng không muốn sống."
Nàng lại thế nữa.
Ta thở dài: "Tư Đồ Ức..."
"Ngươi còn nhớ không?" Tư Đồ Ức cắt đứt lời ta, mặt hướng về phía ta với Hiền nhi, rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy lên cạnh cửa, đứng vững vàng trên đó nhẹ nói, "Khi ấy, ta cũng như vậy đứng bên vách núi."
Nàng muốn... Làm gì đây?
"Khi ấy, ta hỏi ngươi có yêu người không nên yêu không..." Nàng tiếp tục cười nói, "Ngươi lại trả lời ta, không có người không nên yêu, chỉ có người không dám yêu... Bây giờ, ngươi cuối cùng dám yêu. Một khi đã vậy, hãy cứ luôn luôn yêu mãi đi, dù sao đã muốn dày vò nhau đủ lâu rồi, không phải sao?" Nghe những lời mà Tư Đồ Ức nói, nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, ta đột nhiên có cảm giác trong lòng chua xót.
Cho đến bây giờ, ta vẫn không chút hiểu nàng.
Một chút cũng không.
"Đã biết ta không sao rồi." Tư Đồ Ức tiếp tục nhẹ nói, "Tốt nhất ngươi mau đưa tiểu quận chúa rời khỏi đây đi, bằng không, các ngươi có thể sẽ phải chịu tội thay ta." Nói xong, nàng lại mỉm cười, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, không chờ chúng ta kịp phản ứng, nàng đã sớm biến mất vào trong bóng đêm.
Ta sững sờ đứng nguyên bất động, giống như không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tư Đồ Ức... Thật là một sát thủ? Vì giết Hầu Long, nên mới cải trang thành hoa khôi kỹ viện? Này... Điều này làm sao để ta có thể tiếp thu?
"Thừa Hoan?" Hiền nhi ở phía sau đột nhiên gọi.
Ta nhanh chóng xoay người lại.
"Tư Đồ cô nương..." Vẻ mặt Hiền nhi kích động, nàng lại nhìn nhìn nơi Hầu Long nằm, "Còn có, Hầu đại nhân..."
Mặc kệ Tư Đồ Ức vì sao phải giết Hầu Long, điều quan trọng lúc này, là phải nhanh chóng đưa Hiền nhi rời khỏi nơi đây.
Ta dắt tay nàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi mau thôi."
Hiền nhi không nói thêm gì, chỉ vẻ mặt khẩn trương theo ta đi đến bên cửa, lén lút mở ra một khe cửa. Ta nhìn nhìn bên ngoài, khách nhân dường như đã đông hơn nhiều, và cũng chẳng có người chú ý đến đây. Lợi dụng cơ hội, ta nắm tay Hiền nhi bước xuống lầu, xuyên qua một đám nam nữ đang vui cười hoan hỉ, bình tĩnh và mau chóng rời khỏi Hương Duyên Các. Ra đến bên ngoài, sau khi vượt qua thêm mấy ngã tư nữa, ta mới thở phào nhẹ nhỏm thật sâu.
Người bên cạnh lại nhẹ giọng hỏi: "Thừa Hoan... Hầu đại nhân, hắn..."
"Hắn là phải chết không thể nghi ngờ." Ta thở dài, nói, "Ta không biết rốt cuộc Tư Đồ Ức đã làm gì với hắn, nhưng... Chúng ta cứu không được hắn." Hiền nhi cúi đầu, theo ta tiến lên phía trước. Ta thở dài, nhất định là nàng bị hù sợ, ta thật sự không nên đưa nàng đến Hương Duyên Các, thậm chí để nàng đụng phải sự việc này.
"Thừa Hoan." Hiền nhi bỗng gọi ta lại, chỉ thấy nàng đang cầm lấy chòm râu trên khuôn mặt mình, lo lắng nói, "Chỗ này của ta... Ngứa."
Nhìn thấy nàng như vậy, ta không nhịn được cười lên, sau đó bước nhanh kéo Hiền nhi vào một hẻm nhỏ.
"Ngẩng lên." Ta mời nàng ngửa mặt lên, nương theo chút ánh sáng cẩn thận kéo xuống chòm râu của nàng.
"Đau..." Hiền nhi nhíu mày, nói, "Ngươi, ngươi nhẹ chút..."
"Đừng sợ." Ta cười nhẹ nhàng giúp nàng xoa cằm, dỗ dành nói, "Không có việc gì." Có lẽ là do dán quá lâu, sau khi kéo xuống cằm của Hiền nhi hơi đỏ.
Nàng chậm rãi mở mắt, hỏi: "Có chảy máu không?".
"Không có." Ta đến gần sát hôn mặt nàng, cười nói, "Chỉ là hồng một chút, một lát sẽ hết thôi."
Hiền nhi không nói gì nữa.
Trong hẻm nhỏ tăm tối, ta nhìn không rõ được khuôn mặt nàng, chỉ thấy đôi mắt đó chẳng hề chớp mắt nhìn chằm chằm ta. Muốn hỏi nàng làm sao vậy, nhưng người trước mặt lại đột nhiên dựa sát vào, không nói hai lời liền áp ta lên tường, sau đó hôn lên môi. Sớm đã quen với nàng tùy hứng, ta cười ôm lại nàng, chuyên tâm cùng nàng hôn.
"Đòn bất ngờ" lần này của Hiền nhi không còn tàn bạo như trước, nụ hôn này rất ôn nhu, và cũng rất dài. Không biết qua bao lâu, đến lúc thật sự không thở được, nàng mới nghiêng mặt, vừa thở hổn hển vừa vô lực gối đầu lên vai ta. Ta vỗ về lưng nàng, nghiêng mặt cùng nàng kề má bên nhau.
"Thừa Hoan." Nàng khẽ hỏi, "Có phải ngươi cảm thấy... Ta sẽ không ăn dấm chua không?"
Ta sửng sốt.
"Ta nói rồi..." Hiền nhi buồn bã nói, "Từ khi biết ngươi, ta mới hiểu được... Lòng tham muốn giữ lấy của mình rất mạnh."
"Hiền nhi..."
"Ngươi nghe ta nói hết đã." Hiền nhi bất mãn cắt đứt lời ta, tiếp tục nói, "...Cho dù cùng ngươi thành thân, cho dù phụ vương đồng ý để chúng ta cùng một chỗ, nhưng ta vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Dù là Phùng cô nương, hay là Tư Đồ cô nương, hoặc là những nữ tử trong thanh lâu kia, ta cũng không chịu nổi ngươi đến gần các nàng. Thật sự, một chút cũng không chịu nổi. Ta hi vọng ngươi chỉ yêu ta, chỉ quan tâm ta, chỉ lo lắng ta. Ta hi vọng mình là người duy nhất trong lòng của ngươi, không còn ai khác. Nhìn thấy ngươi vì chuyện Tư Đồ cô nương mà luôn không yên lòng, ta cảm thấy là... Rất khó chịu. Cho nên tối nay ta mới cùng ngươi tới đây tìm nàng, chỉ hy vọng có thể giải quyết phiền não trong lòng của ngươi, để ngươi không còn vì nàng lo lắng. Thừa Hoan, ngươi có... Chán ghét ta ích kỷ, bá đạo như vậy hay không?"
"Không, một chút cũng không." Ta thở dài thật sâu, sau đó ôm lấy người trong lòng.
Ta đúng là một tên hỗn đản, để nàng khó chịu, ủy khuất đến nhường này.
"Hiền nhi." Không đợi nàng cất lời lần nữa, ta liền nhẹ giọng nói ở bên tai: "Người ích kỷ là ta mới đúng, thậm chí đưa ngươi đến nơi này tìm Tư Đồ Ức, để cho ngươi ủy khuất chính mình, ta thật sự là... Cực kỳ đáng hận. Ngươi không cần sợ hãi, lòng ta từ lúc bắt đầu đã chỉ có mình ngươi. Trên thế gian này, không có bất kỳ ai có thể thay thế ngươi, dù là Phùng cô nương, hay là Tư Đồ Ức..."
Hiền nhi đột nhiên nhẹ hỏi: "Qua bao nhiêu lâu... Cũng là như vậy?"
Ta cười cười, nói; "Hiền nhi, ngươi biết không... Thật ra, ta luôn luôn mơ đến một việc."
Ở trong lòng, Hiền nhi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ ta tiếp lời.
"Ta luôn mơ rằng... 80 năm sau, khi cả khuôn mặt của chúng ta đều là nếp nhăn, ta vẫn có thể ngồi bên cạnh ngươi. Khi đó chúng ta, trong lòng sẽ thực yên bình, yên bình đến điều gì cũng không để ý. Khi đó... Chúng ta là hai cụ già mặt đã đầy vết đồi mồi*..." (*: Vết đồi mồi là những nốt màu đen to nhỏ xuất hiện trên cổ, mặt hay tay chân của người già. Biểu hiện cho sự thoái hóa của cơ thể)
Hiền nhi nhẹ giọng cười cười.
Ta tiếp tục nói: "Sau đó, ta bắt đầu đếm vết đồi mồi trên khuôn mặt ngươi, đếm xong rồi, sẽ để cho ngươi thay ta đếm, rồi cộng lại, nhất định sẽ là 100 vết, minh chứng cho chúng ta hòa hợp trăm năm..."
Người trong lòng xì một tiếng bật cười, rồi lại hung hăng nhéo vào eo ta, sẳng giọng: "Ghê tởm chết, trên mặt ngươi mới là có 100 vết đồi mồi."
"Ta thật sự vô cùng chờ mong ngày đó." Ta cười cười.
"Là tự ngươi nói." Hiền nhi vươn tay ôm ta, "80 năm sau, còn phải ở bên cạnh ta, không được nuốt lời."
Ta cười nói: "Nhất định... Nếu như có thể sống lâu như vậy."
"Nhất định có thể." Hiền nhi nghiêm túc nói, "Tuyệt đối có thể."
"Về nhà đi." Ta cười vuốt ve lưng nàng, nhẹ giọng nói, "Muộn rồi."
Hiền nhi gật gật đầu, qua một lúc lâu mới bằng lòng buông.
Nắm lấy tay quận chúa, chậm rãi cùng nhau về nhà. Không ít người bên đường ghé mắt nhìn chúng ta, có lẽ vì kinh ngạc khi có hai nam tử tay nắm tay trên đường.
Nhưng, ta không để ý, Hiền nhi cũng không để ý. Cho nên, không sao cả.
"Nguy rồi!" Hiền nhi đột nhiên đứng lại.
"Sao vậy?" Ta nghi hoặc nhìn về phía nàng.
"A Hổ!" Nàng thấp giọng nói.
Ta sững sờ, sau đó bất đắc dĩ nói, "Quên đi, Hiền nhi... Cứ để cho hắn mất hồn một đêm đi..."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó." Hiền nhi nhíu mày, tức giận nói, "Chúng ta phải quay trở lại lần nữa!"
Hương Duyên Các dường như vẫn chưa hề phát hiện có người chết, vẫn như cũ ca múa mừng cảnh thái bình. Khi chúng ta mang theo A Hổ quay về quận mã phủ thì đêm đã khuya.
Ta chính là như vậy, không hiểu sao tự nhiên trở thành người duy nhất trên thế gian này, mang theo phu nhân đi dạo kỹ viện hai lần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip