3
Hôm nay đã là ngày thứ tư Thừa Hoan đến phụ giúp dì Bảy, ừ thì mục đích chính của nó là gì thì ai cũng biết rồi đó . Mới đầu dì còn nghi ngờ cái đứa nhỏ kia có ý định chọc phá mình, nhưng về sau thấy nó làm chăm chỉ với niềm nở thế nên cũng mặc kệ. Tự nhiên có thêm một đứa giúp việc không công, dại gì mà đuổi nó đi. Nói là giúp việc không công vậy thôi chứ dì Bảy có nhét tí tiền cho Thừa Hoan mà nó không chịu lấy, dì đành gói cho nó ít thịt quay để nó chia cho tụi Sáp Kỳ ăn.
Bình thường Thừa Hoan sẽ ở lại ăn cơm chung với dì Bảy và Châu Hiền luôn. Nhưng mà sáng nay má nó dặn trưa về ăn cơm với má nên nó xin phép đi về nhà. Về tới nhà thấy má Tôn đang dọn cơm, nó cũng nhào tới phụ dọn chén đũa ra.
"Mày chịu về rồi hả con? Má tưởng mày dọn đồ sang nhà bà Bảy Vàng Ngọc ở luôn rồi chứ."
Má Tôn liếc nó mấy cái cho bỏ ghét. Con với chả cái, suốt ngày toàn nhong nhong bên nhà người ta, bỏ má nó ở nhà buồn thỉu buồn thiu, phải lấy tiền ra đếm cho đỡ buồn, bẩn cả tay.
Tôn Thừa Hoan chỉ biết cười hề hề, má nó chửi vậy thôi chứ nó biết má thương nó nhất.
"Má nói sao chứ hôm bữa má đòi đuổi con đi vì ngày nào cũng nhìn mặt con chán muốn chết mà."
Tôn Thừa Hoan ghẹo, má Tôn lấy tay gõ nhẹ lên đầu nó mấy cái.
"Mày muốn đi thì tao cho mày đi liền."
"Thôi mà, hi hi hi. Con thương má nhất mà, sao mà con nỡ bỏ má đi được. Con còn chưa trả hiếu cho má nữa." - Thừa Hoan nhào vô lòng má Tôn làm nũng.
"Đợi cô trả hiếu tôi chắc lúc đó tôi ngồi chung chỗ với hai ông thổ thần rồi."
"Má này, cứ nói vậy hoài à."
Hai má con Thừa Hoan vừa cười vừa nói, bữa cơm vì vậy cũng vui vẻ hẳn ra. Từ nhỏ má Tôn một tay làm lụm vất vả nuôi Thừa Hoan ăn học, dạy dỗ nó nên người. Tía nó ngày xưa đi lính, không may tử nạn trong rừng khi đang đóng quân do nhiễm sốt rét. Má Tôn dù đau lòng nhưng cũng không để nó thiếu thốn thứ gì. Người phụ nữ kiên cường thay thế chồng mình nuôi con khôn lớn, Tôn Thừa Hoan vì thế càng cố gắng học hành để má nó vui lòng. Cái ngày biết tin Thừa Hoan nó đậu vào trường Đại học thuộc hàng top của cả nước, má Tôn khóc quá trời. Khóc vì mừng cho con, khóc vì hãnh diện với làng xóm, khóc thay cho tía của nó luôn.
"Má ăn xong vô phòng ngủ trưa đi, để con rửa chén cho."
"Thôi để má rửa cho, mày coi mở tủ lạnh lấy dưa hấu ăn đi, má gọt để sẵn trong đó á."
"Thôi để con rửa cho, có mấy cái chứ nhiêu. Má vô ăn dưa rồi nghỉ ngơi đi."
Tôn Thừa Hoan vừa nói, vừa nhanh tay ôm đống chén dĩa mang ra sân sau rửa. Vừa bước ra nó đã thấy nguyên chồng chén với nồi chảo ngoài đó, nó đen cả mặt.
"Ủa sao đâu mà nhiều chén bát dơ vậy má."
"Nãy má nấu ăn má chưa kịp rửa, bây coi rửa giùm má luôn đi."
"Nhiều quá đi hu hu."
"Sao? Nhiều thì không rửa giùm hả? Vậy thôi đứng dậy đi để bà già này vô rửa cho. Con với cái nuôi lớn tới cỡ đó, nhờ rửa mấy cái chén mà nói này nói kia."
"Con đâu có nói con không rửa đâu, thôi má vô nhà đi, để con rửa."
Má Tôn cười khúc khích, bà đi thẳng vô nhà không thèm để ý tới nó nữa. Còn phần Tôn Thừa Hoan thì cái mặt bí xị, vừa bĩu mỗi vừa rửa đống chén.
Thừa Hoan rửa chén xong, đi vào nhà đã thấy má nó nằm trên cái võng ngủ ngon lành. Nó cầm remote tắt TV rồi cũng chui vô phòng. Mở điện thoại lên, thấy có một tin nhắn được gửi tới.
Tên người gửi là "Thỏ Nhỏ".
Thỏ Nhỏ:
"Thừa Hoan về tới nhà chưa?"
Tôn Thừa Hoan thấy chị đẹp gửi tin nhắn tự nhiên trong lòng vui sướng lạ thường, liền hí hửng trả lời.
Chuột Con của Thỏ Nhỏ:
"Hoan xin lỗi chị Hiền nha, nãy giờ em ăn cơm với má nên không có trả lời chị Hiền sớm được."
Thừa Hoan nhắn xong, ôm điện thoại hồi hộp đợi hồi âm, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã nghe tiếng thông báo tin nhắn.
Thỏ Nhỏ:
"Không sao mà Thừa Hoan, chị cũng vừa mới ăn cơm với dì xong."
Chuột Con của Thỏ Nhỏ:
"Chị nhắn tin cho em vậy là chị nhớ em đúng không?"
Tôn Thừa Hoan nhắn vậy chủ yếu nhằm chọc Bùi Châu Hiền thôi, nó nghĩ nàng sẽ nói không, nó nghĩ vậy đó.
Thỏ Nhỏ:
"Đúng vậy, chị nhớ Thừa Hoan lắm."
Tôn Thừa Hoan đơ người. Lại một lần nữa nó đỏ mặt vì Bùi Châu Hiền a. Sao mà chị đẹp có thể nào tấn công dồn dập như vậy, Thừa Hoan bé nhỏ chịu không nổi đâu hu hu hu.
Chuột Con của Thỏ Nhỏ:
"Chị Hiền giỡn dzui."
Thỏ Nhỏ:
"Chị đâu có giỡn, chị nhớ Thừa Hoan thật mà. Thế Thừa Hoan có nhớ chị không?"
Bên kia, Bùi Châu Hiền bụm miệng cười khúc khích. Chọc ghẹo đứa nhỏ kia từ lúc nào đã biến thành thói quen của nàng mất rồi. Nhưng mà nàng quả thật có nhớ bạn nhỏ họ Tôn nha, nàng không có nói điêu đâu.
Chuột Con của Thỏ Nhỏ:
"Không có nhớ, ai thèm nhớ chị. ('ω`*)"
Nhắn vậy thôi chứ nội tâm Tôn Thừa Hoan đang gào thét mãnh liệt rằng nó nhớ chị Hiền nhiều lắm, nhiều nhiều nhiều lắm luôn ó.
Thỏ Nhỏ:
"Vậy mà chị cứ tưởng Thừa Hoan cũng nhớ chị chứ, buồn ghê. ('-﹏-';)"
"Thôi chị không phiền Thừa Hoan nữa, tạm biệt em nha."
Tôn Thừa Hoan luống cuống, xụ mặt. Bùi Châu Hiền hình như giận nó mất rồi, nó phải làm sao đây. Nó định giỡn tí thôi mà, chị đẹp giận nó mất tiêu. Tôn Thừa Hoan ơi là Tôn Thừa Hoan, mày xứng đáng bị mang đi lăn bột rồi chiên giòn vì đã chọc giận chị đẹp.
Chuột Con của Thỏ Nhỏ:
"Ơ chị Hiền giận bé hả, chị Hiền đừng giận mà. Huhu Hoan chỉ giỡn thôi ạ, chứ Hoan cũng nhớ chị Hiền nhiều lắm."
Đã xem
Chuột Con của Thỏ Nhỏ:
"Ơ chị Hiền đừng seen bé mà, bé biết lỗi rồi huhu."
"Chị Hiền đừng giận Hoan nữa mà."
"(;ŏ﹏ŏ)"
Đã xem
Tôn Thừa Hoan spam một mớ tin nhắn nhưng mà Bùi Châu Hiền chỉ xem chứ không có trả lời. Nó mếu máo đập đầu xuống gối tự dằn vặt chính bản thân mình.
Nhưng Tôn Thừa Hoan của chúng ta nào biết rằng có người đang lén cười cợt, cố tình không thèm trả lời tin nhắn của nó.
"Để coi Thừa Hoan ngốc định làm gì để dỗ chị ha."
Bùi Châu Hiền thì thầm một chút, sao đó lim dim ngủ trưa. Trước mắt ngủ tí đã rồi tính sau.
Bẫng một lúc tới 3 giờ chiều, Tôn Thừa Hoan mò mặt đến nhà dì Bảy. Nó thập thò trước cửa nhà, không có dám vào. Nó muốn sang xin lỗi Bùi Châu Hiền, năn nỉ nàng đừng giận nó nữa. Nó đứng trước cửa cũng một hồi lâu, mãi cho đến khi dì Bảy đi ra gặp nó thập thò mới mở cửa cho nó vô nhà.
Tôn Thừa Hoan ngồi trước sân đợi dì Bảy vào gọi Bùi Châu Hiền ra, tay nó bấu lấy hai đầu gối, run run đợi. Nó sợ chị Hiền không chịu hết giận, vậy là nó sẽ mất cơ hội cưa đổ chị Hiền, nó không chịu đâu.
"Thừa Hoan!"
Nghe tiếng gọi, Thừa Hoan quay đầu liền thấy Châu Hiền đứng tựa người vào cửa, hai tay khoanh lại nhìn nó. Thừa Hoan nuốt nước bọt, vội đứng dậy rồi đi đến trước mặt nàng.
"Chị Hiền, chị cho Hoan xin lỗi chuyện hồi trưa, Hoan chỉ muốn chọc chị tí thôi chứ ý của Hoan không có như vậy đâu, chị Hiền đừng giận Hoan nữa nha?"
"Ý của Hoan không phải như vậy, vậy ý của Hoan là gì?"
"Ý...ý...của Hoan là...là..."
Nó ấp úng, mắc cỡ muốn xỉu á trời. Bùi Châu Hiền vẫn nhìn nó chăm chăm làm nó rén nhẹ.
"Là gì?"
"Là...là..ý của Hoan là...Hoan cũng nhớ chị Hiền...nhớ lắm á."
Bùi Châu Hiền phì cười, âu yếm nhìn đứa nhỏ trước mặt. Nàng tự cảm thấy bản thân càng yêu thích đứa nhỏ kia nhiều thêm rồi. Thật muốn bắt nó bỏ bao mang về nhà nuôi a.
"Chị Hiền đừng giận Hoan nữa nha."
"Được rồi, tha lỗi cho Hoan đó."
Nghe được tha lỗi, Tôn Thừa Hoan nhảy cẫng lên vì vui sướng, nó vội nắm tay Bùi Châu Hiền để lôi nàng đi.
"Chị Hiền, để Hoan dắt chị ra chỗ này chơi, đẹp lắm. Chị sẽ thích cho xem.
"Rồi đợi chị mang dép đã, cái đứa này cứ gấp gáp thế."
Thừa Hoan nắm tay Châu Hiền men theo đường mòn băng qua cái rẫy hoa màu. Suốt đoạn đường đi tay nó vẫn nắm chặt tay nàng, càng ngón tay đan vào nhau không một kẻ hở. Nó vô tư quá nên không để ý, chứ Châu Hiền thì mặt cũng ửng đỏ, cái chạm khắng khít từ hai bàn tay làm nàng cảm thấy tim như hụt một nhịp. Tay Thừa Hoan ấm quá, thật muốn nắm lấy cả đời.
Cả hai dừng lại trước một cái hồ hoa sen rộng lớn. Thừa Hoan chồm người hái cho nàng một bông hoa sen đã nở to.
"Chị thấy chỗ này đẹp không?"
Bùi Châu Hiền thích thú ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, đó giờ về quê nhiều lần nhưng mà nàng chưa từng thấy hồ hoa sen này nha, may mắn lần này được thấy hoa sen đã nở rộ khiến nàng thêm phần yêu thích.
"Hoan à, đẹp quá."
Tôn Thừa Hoan nhìn người kia cười tươi như vậy, miệng vô thức cũng cười theo, trái tim của nó đập nhanh hơn bình thường nhiều lần vì nụ cười đẹp tựa thiên sứ kia. Chị Hiền đừng cười như vậy, Thừa Hoan chịu không nổi đâu.
Châu Hiền cùng Thừa Hoan chơi đùa tại hồ sen, nó giúp nàng chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm. Nó không có khiếu chụp ảnh, nhưng vì Bùi Châu Hiền đẹp quá nên dù ảnh mờ cũng không khiến vẻ đẹp của nàng mất đi.
Hai người chơi đùa cho tới khi trời chạng vạng mới nắm tay nhau đi về. Hai bàn tay lại tiếp tục đan khít vào nhau, thật ấm áp.
Về đến nhà dì Bảy, hai người buông tay ra. Châu Hiền nhìn nó, sau đó liền đặt lên cái má phúng phính của Thừa Hoan một cái hôn, khiến Thừa Hoan bé nhỏ trợn mắt đứng hình.
"Thưởng cho Thừa Hoan vì cũng nhớ chị, thưởng cho Thừa Hoan vì đã dắt chị đi chơi. Hôm nay chị rất vui."
Không đợi nó phản ứng, nàng liền đẩy cửa chạy thẳng vào nhà. Thật ra mặt mũi Bùi Châu Hiền lúc này cũng đỏ không kém gì đứa nhóc đang bất động ngoài trước cửa nhà đâu.
Tôn Thừa Hoan sờ lên má mình, sau đó đưa mắt nhìn vào nhà dì Bảy. Nó đi về nhà, tay vẫn không rời khỏi chỗ lúc nãy chị Hiền hôn lên, miệng cười ngây dại trên suốt con đường về nhà.
Hôm nay thật tuyệt quá đi.
End chapter 3.
Mình không biết miêu tả vùng quê thế nào cho chính xác vì mình sống ở thành phố, nếu có sai sót gì mọi người cứ comment góp ý để mình sửa chữa nhoaaaaaa.
Mọi người comment một vài dòng để mình có động lực viết được không ạ (;ŏ﹏ŏ)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip