C33

  

.

.

.

Seungwan sắc mặt lạnh lẽo đi xuống phòng thiết kế, đúng lúc gặp Sunmi đang đi ra thì kéo lại hỏi.

- Sunmi, chị có thấy Joohyun đâu không?

- Joohyun? Em ấy rời đi khoảng 15 phút rồi. Kiếm em ấy có chuyện gì sao?

Sunmi vẻ mặt gian xảo nhìn Seungwan, nhưng cô không có tâm trạng mà đùa giỡn. Bae Joohyun chết tiệt, dám cho cô leo cây. Đến giờ ăn trưa rồi mà lại bỏ cô đi ra ngoài, gọi điện thoại mấy cuộc cũng không bắt máy.

Biết Joohyun đã đi ra ngoài, Seungwan mặt đanh lại trở về phòng làm việc. Vừa vào trong phòng làm việc, cô như một đứa trẻ bị bỏ rơi mà giận lẫy. Ngồi phịch xuống ghế làm việc, lấy một sấp văn kiện lên xem rồi mất hứng để xuống lại. Liếc nhìn qua điện thoại, Seungwan cầm lên nhấn gọi tiếp tục vào số máy quen thuộc nhưng cũng không ai nhấc máy.

Cốc cốc

- Vào!

Cạch.

- Chủ tịch, tôi đã ký xong bản họp đồng này, cô có cần xem lại không?

- Không cần, anh để đó đi.

Seungwan không để ý đến Jung Jaehyun và bản họp đồng, cứ nhăn mày nhăn mũi nhìn vào điện thoại. Từ nãy giờ cô đã gọi tận mười mấy cuộc gọi nhỡ, nàng không có khóa máy nhưng tại sao lại không nghe?

- Chủ tịch? Xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy tâm trạng cô có vẻ không tốt.

- Đương nhiên là không tốt rồi. Cậu nói xem, tôi hẹn cô ấy trưa nay cùng đi ăn, mà đến giờ rồi không thấy bóng dáng cô ấy đâu, gọi điện thoại có đổ chuông nhưng lại không bắt máy!

- Ý cô nói là cô Joohyun sao? Vừa nãy đi ký họp đồng tôi có gặp cô ấy ở khách sạn RV, hình như là phòng 273 thì phải. À, trong phòng đó còn có một người đàn ông.

- Cậu nói gì?? Chết tiệt!!

Seungwan rời khỏi công ty phóng xe như bay trên đường. Một người bạn? Không phải là cái tên Jane đáng chết đó chứ? Bae Joohyun, chị mà có chuyện gì thì đừng trách em ra tay với hắn.

Không biết bằng cách nào mà Seungwan có thể đến được khách sạn với tốc độ xe nguy hiểm như vậy. Không đợi hỏi tiếp tân, cô trực tiếp chạy thẳng vào trong bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ và mọi người.

- Cô à, cô không thể vào được!

- Bảo vệ, mau lôi cô ấy ra!

- MẤY NGƯỜI TRÁNH RA HẾT CHO TÔI!!! CÓ TIN SON SEUNGWAN TÔI SAN BẰNG KHÁCH SẠN NÀY KHÔNG?!?!?

Mấy người đang ngăn cản nghe Seungwan quát vô thức bỏ tay ra. Đó là Son Seungwan, là chủ tịch S&B đó, sao bọn họ có thể dám ngăn cản chứ. Khi mọi người kịp hoàn hồn trở lại thì không thấy bóng dáng Seungwan đâu nữa.

Cô đã lui tới khách sạn này để ký hợp đồng nhiều lần nên cô không khó để tìm ra phòng 273 ở đâu. Đứng trước cửa phòng, hai tay siết chặt, ngón tay bấm sâu vào da thịt, hai mắt hằng rõ tơ máu. Không cần gõ không cần vặn, cô trực tiếp phá cửa xông vào.

Cảnh tượng trên giường khiến máu huyết Seungwan sôi sục, Jane đang đè lên người Joohyun, vì tiếng động lớn mà giật mình ngoái đầu lại nhìn cô, trông hắn vừa cả kinh vừa sợ sệt. Mà Joohyun, nàng đang bất tỉnh nằm trên giường, phần trên áo vest và sơ mi đều bị lột sạch, chỉ còn một cái bra đen tuyền mỏng manh. Nhìn Joohyun như vậy, Seungwan vừa đau lòng vừa tức giận, đau lòng vì bộ dạng của Joohyun, tức giận vì mình không quản tốt chị ấy.

- TÊN KHỐN!!!

Seungwan như mất hết bình tĩnh xông vào giáng vào mặt Jane một cú đấm, vì hắn đang hoảng hốt nên nhất thời không phản ứng kịp đã lãnh trọn cú đấm đó. Hắn ngã nhào xuống giường, Seungwan bồi thêm một cú đạp vào bụng hắn, cô thường mang giày cao gót nên cú đạp này không cần nói cũng biết lực sát thương lớn thế nào. Hắn nằm lăn lóc ôm bụng dưới sàn nhà, bây giờ trên người hắn chỉ còn một cái quần đùi nên những cú đấm đá của Seungwan càng đau hơn gấp bội.

- Sao...sao mày tìm được tới đây?!?!

Hắn trợn mắt nhìn Joohyun đang bất tỉnh trên giường rồi lại nhìn Seungwan. Seungwan quỳ hai gối nhấn mạnh lên bụng hắn, tung vào mặt hắn một loạt cú đấm điên cuồng.

- Sao tao tìm được tới đây hả? Súc sinh! Khốn nạn! Đê tiện!

Seungwan như mất hết lý trí, tay vung không dừng mà không biết mặt hắn đã bê bết máu, ngay cả thở cũng khó khăn, trong mắt vẫn chưa hết sự kinh hoàng. Bỗng một lực đạo kéo cô rời khỏi người hắn khiến cô bình tĩnh lại.

- Chủ tịch, cô bình tĩnh đi, lo cho Joohyun trước, tên này để tôi xử lí.

- Đúng rồi, Joo...Joohyun!

Seungwan đi tới bên giường đỡ Joohyun ngồi dậy, cô cởi áo khoác ngoài khoác cho nàng. Cô miết nhẹ lên chân mày đang cau chặt của nàng, nghĩ đến việc trước khi bất tỉnh nàng đã lo sợ thế nào cô lại tự trách mình. Seungwan không kìm nổi nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt.

Cô dùng tay gạt nước mắt bế Joohyun lên, trước khi ra khỏi phòng cô lạnh lùng nhìn Jung Jaehyun.

- Lấy camera trong phòng này cho tôi, cho hắn uống thuốc rồi đưa một con điếm vào đây, có bệnh càng tốt, sau đó xử lí hắn ta cho đẹp một chút. Còn về phần anh thì sẽ có thưởng.

Jane đang như con cá chết nằm trên sàn nhà, nghe Seungwan nói thì hoảng hồn bật dậy. Cô ta muốn đưa một con điếm mang bệnh vào đây? Cô ta có thể lấy được camera ở đây sao? Không được, hắn đã sắp xếp kế hoạch, chiều nay sẽ bay về nước. Nếu đoạn clip trong camera bị tố lên cảnh sát thì hắn sẽ phải ngồi tù không phải sao? Nhưng Son Seungwan còn có thể làm cho tội của hắn nặng hơn, hậu quả này ngoài sức tưởng tượng của hắn.

- Không...Không!! Son Seungwan, tha cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi không muốn, không muốn!! SON SEUNGWAN!!!

Hắn vừa dứt lời, từ ngoài có thêm một người nữa bước vào. Là một cô gái ẻo lả ăn mặc hở hang khiêu gợi, nhưng cô ta lại gầy trơ xương nên nhìn không một chút quyến rũ. Cô ta đưa cho Jaehyun một lọ thuốc. Anh hiểu ý cầm lấy lọ thuốc mở nắp ra, một tay bóp chặt miệng Jane đang khụy dưới đất, một tay trực tiếp đổ lọ thuốc vào.

- Chăm sóc cho tốt.

Jaehyun nói rồi cũng đi ra ngoài chừa không gian riêng cho 2 người.

.

Joohyun, mình muốn cậu. Joohyun, hôm nay Jane này sẽ không về tay không đâu. Mình không có cậu cả đời thì phải có cậu hôm nay...

- Không!!!!

Joohyun hoảng hồn bật dây, mồ hôi và nước mắt tèm lem trên mặt. Sực nhớ ra gì đó, nàng nhìn xuống người mình, cảnh trước mắt như khiến nàng chết trân tại chỗ, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Nàng không một mảnh vải che thân, khắp thân hình trắng nõn đầy các dấu hôn đỏ. Joohyun ôm đầu bật khóc bất lực, trông nàng bây giờ tiều tụy như một con thú nhỏ bị thương.

Cạch. Cách cửa mở bật ra, Joohyun sợ hãi nhìn người đang đứng trước cửa. Seungwan nhìn nàng bằng một ánh mắt nguội lạnh không hề có một tia ấm áp. Cô cứ đứng đó nhìn nàng, không lại gần cũng không ôm nàng vào lòng. Joohyun hoảng sợ càng thêm hoảng sợ.

- Seungwan...em đã thấy...

- Đúng, tôi thấy hết rồi.

Nước mắt chưa kịp khô lại chảy ra ồ ạt, Joohyun tủi thân bật khóc nức nở, dùng hai tay cuộn chặt người mình lại. Đau quá, Seungwan hết thương nàng rồi. Ánh mắt cô không một chút cảm xúc, có phải, có phải cô đã thấy nàng và hắn ta...cô đang chán ghét nàng sao?

Seungwan thấy bộ dạng đáng thương của Joohyun thì dao động nhưng dặn mình không được mềm lòng. Làm như vậy thật sự là đả kích rất lớn đối với Joohyun nhưng có thế thì nàng mới rút ra được bài học.

.

.

.

08:16 AM
20.09.2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip