Chương 6 - chảy máu
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà bây giờ Seungwan đã sắp lên lớp 11 rồi, dạo gần đây cũng ít gặp Joohuyn nên khi nghe cô hẹn cậu đi uống nước, Seungwan liền tức tốc thay đồ rồi chạy đi.
- Em đã từng thích ai chưa Seungwanie ?
Seungwan ngừng nhấp li trà khi nghe Joohuyn hỏi như thế, mắt của cậu đảo liên tục, rồi ngần ngại trả lời :
- Em đang đơn phương một người.
Ánh mắt Joohuyn nhìn thẳng vào Seungwan một lúc, rồi hỏi tiếp :
- Chị có thể biết đó là ai được không Seungwanie ?
Joohuyn hồi hộp muốn biết người nắm giữ trái tim của Seungwan là ai, nhưng đổi lại chỉ toàn là thất vọng, khi cậu lại không muốn cho cô biết đó là ai.
- Joohuyn à em không nói đâu, đây là bí mật. Seungwan tặng cho cô một cái nháy mắt rồi lại nói tiếp.
- Chả nhẽ chị hẹn em ra đây chỉ để hỏi mấy lời này thôi Joohuyn.
- Thì tại chị cũng đang đơn phương một người nên mới hỏi em thôi.
Seungwan định lách sang chuyện khác nhưng câu trả lời của cô khiến cậu phải bất động vài giây, trong đầu cậu chẳng còn gì ngoài câu tự hỏi rằng Joohuyn đang thích ai, khuôn miệng nhất thời đông cứng lại, muốn hỏi cô nhiều điều nhưng lại không dám mở miệng, cậu sợ câu trả lời sẽ khiến con tim cậu rỉ máu nên thôi.
- Vậy sao, chắc người đó cũng thích chị lắm đó Joohuyn.
Môi Joohuyn bất giác cong lên, nhưng lòng cô đầy nặng trĩu, nếu cậu biết người mà Joohuyn thích là một phụ nữ thì chắc chắn cậu sẽ không nghĩ như vậy
- Sao em lại chắc chắn đến vậy ?
Seungwan tự cười cợt chính bản thân mình rồi trả lời :
- Sao không chứ, chị xinh đẹp như vậy hẳn là có rất nhiều người theo đuổi.
Cho vào miệng một miếng bánh có hương vị mình thích, Nhưng giờ đây Seungwan có cảm giác như đang nhai một cục đất, nhạt nhẽo và vô vị. Cậu cố nuốt ngược nước mắt vào tim, cổ họng đắng ngắt nhưng chẳng biết làm gì hơn.
/
Ánh nắng của chiều hè có phần gay gắt xuyên qua khung cửa sổ rọi thẳng vào mặt Seungwan, nhưng cậu chẳng để tâm đến điều đó, trong đầu cậu như có hàng ngàn sợi tơ đang cuốn lấy nhau thật chặt đến rối bời, con tim cậu như đang chảy máu tràn khắp cả lòng ngực khiến cậu không thể thở nổi, từng lời nói của Joohuyn đến giờ vẫn cứ bám lấy cậu, đè lên cậu như một tản đá khổng lồ, cậu tự giam mình ở trong phòng suốt hàng giờ đồng hồ, cứ nằm đó hoài để cho nước mắt cứ mặc nhiên rơi cho đến khi trời chập tối. Đôi mắt của Seungwan nặng trĩu, chẳng còn sức đâu để mà khóc tiếp, cậu lồm cồm ngồi dậy vớ tay kiếm cái laptop để tìm kiếm một niềm an ủi dành cho mình, thật ra cậu là một tác giả nghiệp dư online hay nói cách khác là cậu mượn các nhân vật do cậu tạo ra để gửi gắm tâm tư và cảm xúc của mình vào trong đó, cậu ẩn mình sau cái tên Wendy do cậu tự đặt bởi vì cậu chẳng muốn ai biết đến cái tên Son Seungwan cả.
Viết được vài đoạn cậu lại chán chẳng muốn viết nữa, gập laptop rồi quẳng sang một bên, khóc cả một buổi chiều khiến cho cổ họng trở nên khô rát, Seungwan quyết định đi ra khỏi phòng để kiếm nước uống.
Giải quyết xong cơn khát cậu thấy trong người cũng thoải mái hơn, liếc nhìn ra ban công thì thấy Seulgi đang ngồi ngoài đó, điều khiến cậu ngạc nhiên hơn đó chính là Seugi đang hút thuốc.
- Này, chị tập tành hút thuốc từ bao giờ thế ? Lại còn ngồi đây công khai hút thuốc không sợ mẹ nhìn thấy sao ?
Nghe thấy giọng của Seungwan, Seulgi vội vàng dập tắt điếu thuốc rồi vứt ra khỏi ban công.
- Sao em chưa ngủ mà ra đây ?
Biết Seulgi đang đánh trống lãng nên cậu chẳng chịu buông tha cho chị mình, lại mở lời châm chọc
- Ra xem chị tập làm trẻ trâu
- Chị lại đập chết cha mày bây giờ.
Chưa bao giờ Seungwan bắt gặp hình ảnh này của Seulgi, dạo gần đây trông chị trầm tính hơn hẳn, chẳng hay cười đùa như trước nữa.
- Chị có tâm sự gì khó nói lắm sao chị hai ?
- Ừ khó nói ra lắm.
Ngước nhìn lên bầu trời trong vắt chỉ có mỗi ánh trăng, chị lại hỏi Seungwan rằng :
- Em nghĩ sao về tình yêu đồng giới ?
Chỉ trong vòng một ngày mà Son Seungwan đáng thương lại phải nhận lấy hai câu hỏi khó trả lời từ hai người mà cậu yêu thương, cậu mím chặt môi nhất thời im lặng không có ý muốn trả lời câu hỏi của Seulgi. Thấy Seungwan không trả lời, Seulgi lại nói tiếp :
- Trong tim của chị đang có hình bóng của một cô gái, chị biết điều này có lẽ rất shock đối với em nhưng chị không thể dấu kín trong lòng thêm một phút giây nào nữa.
Seungwan tròn mắt nhìn chị, bất ngờ hơn bao giờ hết, thì ra bấy lâu nay Seulgi cũng giống như cậu, cũng chịu đựng mọi cảm giác mà cậu đã chịu đựng. Nhưng rồi cậu chợt khựng lại, người mà Seulgi thích có khi nào là Bae Joohuyn không, nếu đó là sự thật thì cậu sẽ đau lòng đến chết mất.
- Em sẽ không ghét bỏ chị đúng không Seungwan ?
Chị đứng dậy khỏi lan can, hai tay ghì chặt lấy vai cậu, nước mắt của chị lăn dài trên má, tuy đó là một câu hỏi nhưng trong câu hỏi chẳng khác nào là một lời cầu xin cả.
- Chị là chị của em, làm sao mà em có thể ghét bỏ chị được.
- Em nói thật sao, em không thấy chị bất thường sao, không cảm thấy đây là tình cảm sai trái hay sa...
Seungwan cắt ngang lời nói của Seulgi :
- Chẳng phải chị đã từng nói với em rằng tình yêu không có ranh giới giữa đúng và sai hay sao, chị không bất thường, chị vẫn là chị gái của em, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân cả, chị không đi ngược lại với xã hội chỉ là con đường chị đi khác với xã hội một chút mà thôi.
Seungwan ôm lấy chị mình mà an ủi, trải qua nhiều chuyện đã xảy cùng chị, cậu thương chị mình biết bao nhiêu.
Đêm nay chính là một đêm khó ngủ đối với Seungwan, cậu ngồi bó gối lại trong góc giường kế bên là cửa sổ, ánh trăng chiếu thẳng vào chiếc đầu đang gục xuống, trông cậu đáng thương đến nao lòng.
Trong lòng tôi bây giờ chỉ toàn là cảm giác bất an và sợ hãi, ngoài Joohuyn ra tôi lại chẳng thể đoán ra ai là người mà chị tôi yêu, tôi không dám hỏi thẳng chị, tôi sợ nếu câu trả lời thật sự là Bae Joohuyn thì tôi không biết tôi sẽ đau lòng đến mức nào nữa đây, tôi chợt nhớ lại cái lần tôi ngồi chờ sự xuất hiện của nàng ở thư viện và nhớ như in đoạn hội thoại giữa nàng và học tỉ họ Park, Seulgi tốt với nàng như vậy kia mà, chị sẽ không bao giờ đối tốt với ai ngoại trừ gia đình thì chắc hẳn nàng có một vị trí rất quan trọng trong lòng chị.
Có lẽ Seulgi nói đúng, tình yêu không đơn giản như tôi đã nghĩ, khi tôi còn nhỏ tôi luôn nghĩ tình yêu là thứ dễ dàng buông bỏ, thế gian này rộng lớn như thế, sao phải cố chấp niệm một người không nên yêu. Sau này, khi chợt nhận ra bản thân đang tự nhấn chìm mình trong tình yêu tôi mới ngỡ ngàng, thì ra khi ta yêu một người, trong mắt mình người đó luôn luôn là cả thế giới.
những kẻ hèn nhát như tôi thì sao có thể có được hạnh phúc, tôi phải lòng Joohuyn nhưng lại không dám nói ra lòng mình, giống như việc tôi vô tình làm rơi một hạt giống ở nơi tim, bỗng một ngày nọ nó trỗi dậy thật mãnh liệt và cắm rễ thật sâu trong trái tim tôi khiến tôi không cách nào có thể gỡ bỏ.
Lí trí của tôi giống như là một con người có học thức, nhưng con tim lại giống như một người say, say đến quên cả lối về. Lí trí bắt tôi phải quên đi nàng, nhưng con tim vẫn cứ cố giữ khư khư lấy hình bóng của nàng.
/
- Wan à, con ở nhà một mình liệu có ổn không ?
Một ngày nữa là đến đám cưới của con riêng của ba cậu, Seungwan trong lòng ủ dột chẳng muốn đi ra khỏi nhà nên chị có mẹ và chị cậu đến dự.
- Con lớn rồi chứ có phải là con nít nữa đâu.
- Được rồi, có chuyện gì thì phải gọi cho mẹ biết chưa
- Vâng vâng vâng, tạm biệt mẹ.
Suốt đêm qua Seungwan không hề ngủ, ngay lúc này cũng chẳng thể nào chợp mắt được, với lấy chiếc điện thoại, mở album ra, đa số đều là hình của Joohuyn, cậu nhắm mắt lại để không phải rơi nước mắt, ghì chặt chiếc điện thoại vào lòng như thể cậu đang ôm lấy Bae Joohuyn. Ngồi thừ ở trên giường một lúc, cậu vớ đại chiếc áo khoát rồi lập tức đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip