Bonus: Cam kết

Tôi đóng cửa hiệu sách hai ngày liền vì tập trung vào việc viết lách, thỉnh thoảng tôi thấy việc cứ cắm cúi viết như thế trở thành thói quen xấu. Seungwan gần đây bận thi học kỳ, dù sao cũng là học sinh cuối cấp rồi, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học nữa, tôi sẽ không tranh giành thời gian với việc học của em, dù tôi vẫn rất muốn ở cùng Seungwan nhiều hơn.

Tôi nghe tiếng chuông cửa, vì mãi tập trung viết mà người bên ngoài mất kiên nhẫn ấn thêm lần nữa tôi mới nghe thấy mà vội vã ra ngoài.

"Seungwan?"

Seungwan bỏ hai tay vào túi áo khoác dày, vai mang balo, em không mang theo khăn choàng cổ dù trời lạnh thế này. Tôi định lên tiếng cằn nhằn nhưng Seungwan vừa nhìn thấy tôi đã vội bước đến ôm chặt tôi.

Seungwan im lặng không nói gì, cứ thế mà ôm tôi, điều đó khiến tôi lo lắng. Tôi đưa tay xoa lưng em, thì thầm câu hỏi nhỏ rằng đã có chuyện gì nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu thật khẽ từ em.

"Chỉ là em nhớ chị thôi! Em thấy mệt mỏi nên em muốn gặp chị!"

Seungwan nói khi em rời khỏi cái ôm.

Tôi vẫn giữ tay trên người em vỗ về. Có lẽ việc học của em đang căng thẳng lắm. Seungwan vốn là một đứa trẻ giỏi giang, nhưng bất kể thế nào đi nữa, thỉnh thoảng vẫn có lúc cảm thấy mệt mỏi, vẫn muốn buông bỏ tất cả mà chạy trốn, có lẽ Seungwan rơi vào khoảng thời gian khó khăn ấy. Tôi mừng vì em đã tìm đến tôi, tôi mừng vì em đã nói rằng mình mệt và tôi thấy may mắn vì Seungwan đã không chịu đựng một mình.

Tôi kéo Seungwan vào vòng tay mình lần nữa, em chỉ đơn giản dựa vào tôi và hít thở thật chậm. Tôi lúc này mới hiểu, vì sao Seungwan đã chữa lành khoảng thời gian u tối trong tôi. Bởi vì có lẽ sự tồn tại của ai đó trên thế giới này đã là sự khích lệ lớn nhất rồi, không cần gì cả, không cần ồn ã, náo nhiệt, cũng không cần mãnh liệt sôi trào, chỉ cần ở bên cạnh người ấy, bản thân cũng tự nhiên được xoa dịu. Có lẽ tôi cũng là một khích lệ đối với Seungwan, vào những ngày em chỉ muốn rơi xuống không gian vô tận của những sự kỳ vọng, em đã tìm thấy tôi, và em bám vào tôi để vực dậy, bằng một cách nào đó mà chỉ em mới biết.

"Em thấy mình được nạp đầy rồi!"

Seungwan hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, em nhìn tôi cười thật tươi, Seungwan lúc nào cũng thế, dường như không có gì có thể nhấn chìm nụ cười tươi sáng của em vậy. Em nắm lấy tay tôi rồi siết chặt.

"Dù đã cố gắng nhưng hôm nay em đã không làm tốt bài kiểm lắm, vì cứ sợ như thế sẽ không vào được đại học Seoul nên em thấy nặng nề lắm."

"Em bảo mình đã cố gắng mà, đã cố gắng thì nghĩa là đã làm tốt rồi, đừng đặt vào quy chuẩn bên ngoài mà gạt bỏ nỗ lực của bản thân chứ! Seungwan đã làm rất tốt rồi, em cứ cố gắng như thế thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị sẽ luôn ủng hộ em!"

Tôi tìm câu từ để an ủi. Seungwan lại cong mắt cười. Em gật gật đầu rồi sốc balo trên vai thật ngay ngắn.

"Vì muốn được tiếp thêm sức mạnh nên em đã chạy đến ôm chị một cái đấy! Ôm một cái rồi em sẽ đi học tiếp đây!"

Tôi vừa rung động lần nữa, tôi vẫn cứ luôn rung động trước em. Trước Seungwan tim tôi không thuộc quyền kiểm soát của bản thân nữa. Tôi nguyện ý chìm trong tình yêu đơn thuần mà Seungwan dành cho tôi, dù tình cảm đơn giản có thế thôi.

"Chị yêu em quá Seungwan à!"

"Dạ?"

Tôi đột nhiên nói thế khiến Seungwan tròn mắt ngỡ ngàng. Vì tôi không thường nói yêu em, tôi cũng không giỏi nói những lời ấy, hẳn là vì thế nên em bất ngờ.

"Những câu như thế thì chị chỉ nói một lần thôi! Không nghe thì thôi vậy!"

"Có người thích em nhiều thế mà cứ giả vờ. Nhưng mà người yêu của em thật sự là một người dở tệ những khoảng này nên em sẽ không so đo với chị ấy làm gì!" Seungwan ngẩng cao đầu nói

"A. Nhưng mà em sắp trễ giờ học thêm rồi! Em phải đi ngay thôi! Chị đã ăn gì chưa? Hiệu sách đóng cửa mấy hôm rồi, vì chị bận viết lách à? Dù có bận việc thì cũng phải ăn đấy nhé! Uống rượu một ít cũng được nếu chị khó ngủ, nhưng không được uống rượu với cái bụng rỗng đâu đấy! Em sẽ ghé qua sau, em sẽ mua pate cho Arin nữa nên chị không cần mua đâu..."

Seungwan luyên thuyên nói khiến tôi không kịp trả lời lấy một câu rồi em vội vàng chạy đi, em xoay người vẫy tay tạm biệt tôi nhưng chân vẫn rất nhanh nhẹn chạy một khoảng xa. Thật là, sao em ấy đáng yêu thế nhỉ? Tôi cứ đứng nhìn theo rồi cười mãi thôi.

Tôi xoay người vào trong nhà thì nghe tiếng gọi giật lại. Choi Seyoung không biết từ đâu ra luống cuống đi về phía tôi, trên tay còn mang theo lỉnh kỉnh đồ.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Ở đây từ khi nãy rồi! Ôm nhau gì mà lâu thế?"

Seyoung nhăn nhó, thản nhiên nói ra khiến tôi hơi ngượng một chút.

"Chỗ người ta ôm ấp ai bảo cậu nhìn!"

"Mình muốn nhìn lắm à? Vì có Seungwan nên mình phải tránh đi đấy. Đứng nép trong bụi cây đằng kia bị muỗi đốt đỏ tay rồi đây này! Cậu nghĩ mình muốn đứng nhìn à?"

"Sao phải thế? Cậu là chủ nhiệm của em ấy mà, em ấy không sợ cậu thì thôi chứ!"

Tôi nhíu mày khó hiểu, thường khi nếu gặp cảnh thế này chắc chắn Choi Seyoung sẽ chạy đến phá đám, đột nhiên hôm nay lại hành xử kỳ lạ thế làm tôi tò mò. Seyoung thở dài một cái rồi nâng túi nilong trên tay lên bảo với tôi.

"Là vì cái này!"

Seyoung muốn cùng tôi uống rượu. Có lẽ vì chuyện lần trước, tôi vẫn có chút không hiểu lắm, hỏi lại thì cậu ấy vừa đẩy tôi vào nhà vừa luyên thuyên kể.

"Cậu có biết người yêu của cậu đã làm gì không hả? Trời ạ! Seungwan chắc chắn là bị cậu dạy hư rồi!"

"Seungwan làm sao cơ? Đánh nhau với bạn học à? Là ai ức hiếp em ấy! Mình trực tiếp đến trường gặp luôn nhé!" Tôi lập tức cao giọng.

"Là mình nè! Là mình bị Son Seungwan nhà cậu ức hiếp nè!"

"..."

"Ai đời lại bảo cô chủ nhiệm bỏ rượu đi hả!? Chỉ có Son Seungwan mới dám nói thế với mình thôi. Em ấy nói 'Cô đừng rủ chị Joohyun nhậu nữa, uống rượu có tốt đâu ạ, người lớn thường cứ thích uống rượu thế sao ạ, mà cô cũng bỏ rượu đi, nhỡ say rồi chấm nhầm điểm thì mệt lắm...' Trời! Mình không mở miệng nói nổi câu nào luôn ấy! Em ấy còn không cho mình rủ cậu uống rượu cùng cơ đấy! Mà đột nhiên vừa nãy nhìn thấy Seungwan đứng trước nhà cậu mà mình hoảng quá tấp vào bụi cây luôn. Mình cũng không biết sao phải thế nữa, cứ nghĩ Seungwan bắt gặp mình mua rượu đến rủ cậu uống cùng thì đột nhiên giống như đang làm gì xấu xa lắm ấy, phải trốn thế đấy! Thật là..."

Seyoung hơu tay múa chân nói một tràn như thể ấm ức lắm, tôi thì chỉ biết ôm mặt cười. Hẳn cậu ấy sốc lắm, bị một học sinh bảo bỏ rượu và sống lành mạnh đi thì còn gì sốc hơn nữa chứ! Tôi cứ nghĩ đến vẻ mặt thản nhiên của Seungwan khi nói với cô chủ nhiệm những câu ấy, giống như tâm sự giữa hai người bạn thật sự mà không nhịn cười nỗi.

"Bị nói đến thế mà cậu vẫn mua rượu đến nhà mình à? Nhìn đằng kia đi! Mình cũng sợ!"

Tôi chỉ tay về phía bản cam kết vẫn dán yên vị trên tủ lạnh. Dù chúng tôi đều ba mươi cả rồi nhưng, tôi sợ người yêu còn Seyoung lại sợ học sinh giỏi. Cuộc sống từ khi nào lại nhiều điều mới mẻ thế này.

Seyoung lắc đầu ngán ngẩm rồi khui một chai soju ra uống. Tôi nghĩ có thể đến tối mai mới gặp lại Seungwan nên hay là uống một chút. Đến tối mai thì chắc tôi cũng tỉnh rượu rồi. Seyoung kể thêm với tôi về chuyện lần trước, cậu ấy bảo rằng cuối cùng cũng đồng ý tìm hiểu vị giáo viên lần trước tỏ tình ở trường rồi. Tôi biết ngay là kiểu gì cũng tiến xa hơn nhưng Seyoung cứ lần lựa mãi. Thế là được dịp vui nên tôi cùng cậu ấy uống hơi quá đà.

"Thế mà ban đầu làm giá lắm! Đợi tình đầu gì chứ!" Tôi chậc lưỡi.

"Nói ra không biết ngượng à? Cậu với Seungwan là cái gì? Ban đầu ai cũng làm giá bảo là sợ Seungwan xao nhãng học hành hả?"

Tôi im bặt. Chuyện đó thì...

Chúng tôi kể về người mà chúng tôi yêu thích đến tận khuya, vì yêu thích đối phương nhiều lắm nên đã nói rất nhiều, rồi lại uống rất nhiều. Nhiều đến mức không biết trời trăng gì nữa, say đến mức nằm vật dưới sàn cạnh sofa mà chẳng bò về phòng ngủ nổi.

Tôi không nhớ rõ lắm chuyện lúc say, tôi ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.

Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa, đợi đến lúc tôi thật sự tỉnh táo thì đã không kịp nữa rồi. Tôi nghe tiếng Seungwan loáng thoáng bên tai. Em gọi vọng vào từ bên ngoài. Tôi hoảng hốt bật dậy, lơ mơ vò đầu một cái.

Tôi xong đời rồi! Vì hôm qua cứ nghĩ Seyoung sẽ về nên cửa không khoá, tôi nghe tiếng vặn cửa cùng lúc với suy nghĩ thoáng qua khi nhìn thấy đống vỏ chai soju năm lăn lóc dưới sàn và mớ lộn xộn trong nhà. Phải rồi, cuối tuần mà nhỉ? Choi Seyoung không lên lớp thì dĩ nhiên Seungwan cũng đâu phải đến trường. Thế mà tôi quên mất! Tôi luống cuốn gom vỏ chai vào túi nilong khiến chúng phát ra âm thanh lổn cổn. Choi Seyoung ngủ như chết trên sofa trong khi tôi như chiếc máy hút bụi dọn sạch mớ bừa bộn trên bàn.

Nhưng không kịp!

Seungwan mở cửa đi thẳng vào. Tôi bị em bắt tại trận. Trên tay vẫn còn cầm một chai sọu. Tôi biết nhìn tôi lúc này thê thảm lắm. Đầu tóc rối bời, hơn nữa vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu óc vẫn còn xoay vòng. Seungwan nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, rồi nhìn qua bãi chiến trường trong nhà rồi lại nhìn đến chỗ giáo viên chủ nhiệm của em đang nằm trên sofa, tôi bất lực mím môi.

"Seungwan... Chị sai rồi! Chị xin lỗi! Em nói gì đi, đừng im lặng như thế!"

Tôi quỳ gối bên cạnh chỗ Seungwan ngồi, chỉ thiếu động tác khoanh tay trước ngực thôi, nhưng tôi cũng thành khẩn đặt hai tay lên đùi nghiêm túc nhìn em.

Seungwan im lặng từ lúc em bước đến tủ lạnh tháo tờ cam kết dán trên đó xuống rồi đặt trên bàn trước mặt tôi. Vẻ mặt Seungwan nghiêm trọng lắm, lúc tôi từ chối chuyện yêu đương với em thì em cũng không đến mức này. Tôi đặt tay lên gối em khẽ lay nhẹ.

"Xin lỗi mà!"

"Chị có làm gì sai với em đâu mà xin lỗi!"

Tôi mím môi, căng thẳng đến mức hơi run run đầu ngón tay. Thì ra cảm giác bị người yêu giận là thế này, em ấy còn chẳng thèm nhìn mặt tôi lúc nói chuyện nữa.

"Chị uống rượu quá nhiều. Chị không làm đúng như đã hứa. Chị giấu em việc chị uống rượu. Chị... sai rồi! Xin lỗi! Đừng như thế mà. Năn nỉ!"

Đó là lần đầu tiên tôi cố nói ra những câu ấy. Mà hình như Seungwan cũng bất ngờ, em chớp mắt nhìn tôi, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

"Bae Joohyun! Thêm chai nữa!"

Seyoung đột nhiên nói mớ khiến cả tôi và Seungwan giật mình. Tôi cắn môi thẳng tay ném cái gối vào mặt cậu ta. Thật là!

"Được rồi! Chị đi rửa mặt đi rồi mình nói chuyện. Nhìn bộ dạng chị kìa!"

Tôi lao đi rửa mặt, thay quần áo đã bám nặng mùi rượu. Không biết hôm qua tôi đã uống bao nhiêu nữa, đến giờ vẫn còn thấy ngà ngà. Trở ra ngoài thì thấy Seungwan đang dọn dẹp, tôi vội ngăn em lại. Tôi bảo là tôi sẽ dọn nhưng Seungwan vẫn cứ im lặng thế thôi. Có lẽ em còn giận tôi lắm.

"Seungwan này..."

"Vâng!"

"Từ giờ chị sẽ không uống rượu nữa."

"Em không giận!"

"Rõ ràng là giận rồi mà!"

"Đã nói không mà!"

"Ồn quá đi!"

Lại là tiếng của Choi Seyoung. Tôi xoay người trùm kín chăn của cậu ta lại. Thật muốn ném ra ngoài đường.

"Không giận thì cho chị hôn em được không?"

Tôi bước đến gần hỏi.

"Ai cho!"

Seungwan dẫu môi lên biểu tình. Mà đột nhiên em giận thế này thì đáng yêu quá. Hay thỉnh thoảng tôi cứ chọc cho em giận nhỉ?

"Không giận mà?"

"Không nhé! Có cô chủ nhiệm ở đây nữa..."

Seungwan chưa nói hết câu tôi đã hôn chốc lên môi em. Dù đã qua một thời gian rồi nhưng hành động của tôi vẫn khiến Seungwan đỏ mặt.

"Cô chủ nhiệm của em nhưng chỉ là bạn của chị thôi. Trong nhà chị thì chị toàn quyền nhé!"

Tôi lại hôn lên má Seungwan một cái nữa.

"A. Bae Joohyun..."

"Sao thế? Còn mùi rượu à?"

"Hả? Vâng..."

"Xin lỗi, chị uống nhiều quá!"

"Em quen rồi!"

Em nhìn tôi bắng ánh mắt ngọt ngào. Dường như mọi sự giận dỗi đều bay biến mất rồi. Tôi cong mắt cười.

"Còn giận à?"

"Không. Hết rồi!"

Đột nhiên Seungwan ôm lấy hai má tôi, em nghiêm mặt.

"Em không giận vì chuyện chị uống rượu đâu. Em chỉ nghĩ nếu em đủ tuổi uống rượu, em có thể cùng uống rượu với chị không? Chị có thể thoải mái chia sẻ mọi thứ với em không? Những lúc chị buồn bã hay vui vẻ, những lúc chị mệt mỏi hay phiền muộn, em có thể lúc nào cũng cùng chị bầu bạn không? Vì những lúc như thế em chưa thể ở cùng chị nên em mới thấy giận dỗi thế đấy!"

Hai mắt tôi cay cay, chưa bao giờ tôi có cảm giác thế này, cảm giác muốn có em trong suốt khoảng thời gian sau này của tôi, muốn cùng em trải qua mọi vui buồn, tôi muốn có mặt trong lúc em chán nản mệt mỏi, cũng muốn em có mặt trong mọi khoảnh khắc đau buồn hay hạnh phúc của tôi. Tôi nghĩ mong muốn ở bên cạnh em lại thêm lớn lao hơn bao giờ hết. Dù không dám thốt lên lời hứa hẹn nào, nhưng tôi lại đủ tự tin rằng sẽ bên cạnh em thật lâu về sau.

"Chị đợi em lớn nhé, đợi khi em có thể uống rượu cùng chị. Em có thể chia sẻ mọi khoảnh khắc vui buồn trong đời chị và chị cũng sẽ mãi ở cạnh em cho đến lúc ấy. Chị hứa đấy!"

Tôi nói, kèm theo một nụ hôn dịu dàng lên trán em. Khác với tờ cam kết mà tôi cứ vi phạm mãi dán trên tủ lạnh kia, lần này tôi vừa ký một cam kết với Seungwan, cam kết bằng cả trái tim này!





__________________________

Truyện có 10 chap đã end mà bonus đến chap thứ 3 rồi 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip