Bonus: Mười tám tuổi thì được uống rượu.

Nhìn lại thì, tôi và Seungwan đã yêu nhau hơn một học kỳ rồi.

Đột nhiên tôi nghĩ, có phải từ lúc gặp em thì đời tôi đã bắt đầu có nhiều cột mốc không. Ngày 15 tháng 8 em viết trong nhật ký là thích tôi, ngày tôi ngập ngừng bày tỏ, ngày tôi chúng tôi vụn về hôn nhau phía sau kệ sách, ngày lễ trưởng thành của em, ngày tôi lần đầu đến nhà em... Mọi thời điểm tôi đều ghi nhớ cẩn thận.

Tháng hai, ngày sinh nhật em, tôi ngồi đợi Seungwan trước cửa hiệu sách đến tận khuya vì em có giờ tăng tiết buổi tối, bởi vì không muốn sang ngày hôm sau mới có thể gặp em mà tôi đã cố chấp ngồi đợi đến tận mười một giờ khuya. Đêm đó chỉ có cùng nhau ăn bánh kem nhỏ mà khiến Seungwan khóc mất một lúc lâu.

Sau lần đó chúng tôi không có nhiều thời gian ở cạnh nhau. Học sinh năm cuối gần như vùi đầu vào việc ôn thi đại học. Tôi cũng chỉ ở nhà viết lách giết thời gian, hoặc mở cửa hiệu sách ngồi cả ngày. Seungwan vẫn luôn ghé qua gặp tôi, hầu như em chỉ ngủ một chốc hoặc cùng ăn cơm rồi ôm tôi một cái lại vội vã đi học. Em nói phải tách mình ra khỏi tôi thì mới có tâm trí để ôn thi, tôi cũng đồng ý. Ban đầu lo lắng của tôi vẫn là sợ em chểnh mảng việc học, thấy em thế này tôi lại vừa mừng vừa xót.

Đến tận lúc kết thúc, tôi còn nhớ khoảng thời gian đó tôi còn thấy mình căng thẳng hơn cả Seungwan. Tôi đến thở cũng chẳng dám thở mạnh khi chờ Seungwan báo kết quả. Em mạnh dạn thi vào đại học quốc gia Seoul, không phải một trường đại học nào đó ở Seoul mà là Đại học quốc gia Seoul. Cũng may mọi nỗ lực được đền đáp xứng đáng, em đỗ vào trường với mức điểm khá cao, tôi vui đến mức muốn mang em chạy loạn một vòng. Seungwan nằm cạnh tôi bắt đầu lẩm nhẩm nói chuyện tương lai. Em nói nhiều lắm, tôi thích cách em hào hứng luyên thuyên về một cái gì đó cho tôi nghe, ánh mắt em sáng quắt, mi mắt cong cong hấp háy cười. Tôi yên lặng lắng nghe thật lâu, rồi áp môi hôn lên trán em khẽ thì thầm.

"Tương lai của em có nhiều thứ đáng quan tâm quá. Có chị trong đấy không?"

"Có chứ! Dĩ nhiên là có chứ. Em quan tâm chị nhiều hơn hết thảy."

Tôi lại xem đó là một cột mốc trong đời mình. Nói thế nào nhỉ, ngày Seungwan vào đại học thì tôi cũng vừa vặn được thêm vào tương lai đẹp đẽ mà em vẽ ra trước mắt.

Tôi cứ ngỡ Seungwan lớn lên như thế sẽ tốt, nhưng cột mốc này tôi lại mong nó diễn ra chậm hơn một chút, đột nhiên em bé của tôi trở thành người trưởng thành rồi, tôi có chút không theo kịp.

"Alo? Chị ơi! Chị là chị Joohyun đúng không ạ. Không xong rồi. Chị giúp em với."

Buổi tối, tôi vừa đóng cửa hiệu sách trở về nhà thì nhận được điện thoại của Seungwan. Nhưng giọng cuống quýt bên kia đầu dây không phải là Seungwan. Tôi đâm ra lo lắng, hỏi ra mới biết em ấy là Kang Seulgi, con gái ông chủ Kang ở quán rượu. Thế là tôi lại chuyển hướng lo lắng sang cái chủ đề quán rượu nhà ông chủ Kang mà tôi quen thuộc.

"Mà sao thế? Seungwan làm sao à? Em nói rõ đi."

"Chị đến đón Seungwan về đi. Hôm nay tiệc liên hoan cuối cấp, bọn em uống một chút, nhưng mà... Seungwan say quá rồi."

Tôi đưa tay day day trán mình, thở dài một hơi.

Tôi lập tức mặc áo khoác vào rồi chạy đến chỗ Seungwan. Học sinh cùng lớp đều về gần hết, chỉ còn Seulgi và vài người bạn nữa chóng cằm nhìn Seungwan đang ngủ trên bàn. Tôi đi đến, Seulgi lập tức giải thích về chuyện tiệc liên hoan của bạn học cùng lớp, đều cùng đỗ đại học nên mới kéo nhau về nhà Seulgi tụ tập. Có lẽ trong mắt em ấy tôi là người lớn nên mới cảm thấy căng thẳng. Tôi gật gật đầu, bảo các em ấy ở lại chơi tiếp, tôi đưa Seungwan về trước.

Lay lay Seungwan một lúc, em mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"A. Bae Joohyun. Chị lại đi uống rượu đấy hả?"

Đột nhiên em nhăn mặt, nhéo lấy cánh tay tôi.

"A... Đau. Chị không có."

Tôi ôm Seungwan đang loạng choạng đứng dậy, ngăn tay em. Say vào sao mà mạnh tay khiếp thế?

"Thế... thế chị đến đây làm gì? Hứcccc... chỗ này là quán rượu mà."

"Ừ. Tôi đến đón con sâu rượu mới vào nghề về."

"Trời! Chị còn có bạn nhậu bên ngoài hả? Chị... Chị... Chị không giữ lời. Chị ký cam kết với em rồi mà. Bae Joohyun..."

Tôi che miệng em lại rồi kéo em ra khỏi quán rượu. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của em những lần trước đưa tôi về nhà lúc say rồi.

Hai mắt Seungwan gần như nhắm lại, hai má đỏ lựng, bước chân thì ngã nghiêng không vững. Tôi kéo em lại nghiêm mặt bảo em để tôi cõng về. Giằng co mất một lúc, em mới ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ tôi để tôi cõng. Seungwan nói lầm bầm cái gì đó, thi thoảng có tên tôi trong đó, chắc không phải em đang mắng tôi đó chứ?

"Chị còn quen con sâu rượu nào nữa sao?"

Em tựa cằm lên vai tôi, nghiêng nghiêng đầu hỏi nhỏ. Trời. Đáng yêu thế này thì tôi còn có ai khác ngoài em được nữa đây Seungwan.

"Biết có mỗi Son Seungwan thôi đấy. Mới biết hôm nay, mà còn chưa uống giọt nào đã bị em cấu đến đỏ tay rồi đây này."

"Son Seungwan là tên em mà. Nhưng mà em đâu có phải sâu rượu như chị."

"Ừ. Không phải. Là chị nói sai rồi." Tôi phì cười, hạ giọng dỗ dành Seungwan.

Seungwan một chốc lại vui vẻ trở lại. Em luyên thuyên kể về buổi liên hoan, chuyện bạn bè đều đỗ đại học, chuyện Seulgi cũng học cùng trường với em. Tôi không thể nhìn ra phía sau xem vẻ mặt Seungwan lúc này, nhưng tôi chắc là em đang vui lắm, mỗi lúc nghe được âm thanh vui vẻ, cằm em cứ bổ vào vai tôi, một lúc lại dụi dụi cạ mặt vào cổ tôi. Hết chuyện, em bắt đầu hát, em ngâm nga bài hát quen thuộc lần trước hát cho tôi nghe. Giọng em nhừa nhựa, có câu được câu mất, nhưng em vẫn vui vẻ hăng say hát.

"Chị ơi, đừng vội mình đi cùng nhau nha,

Em sẽ luôn ở bên, cùng chị hạnh phúc.."

"Chị Joohyun. Em sẽ luôn ở bên chị. Em muốn cùng chị hạnh phúc."

Đoạn em ngừng hát, thì thầm vào tai tôi, dứt câu em nghiêng đầu hôn lên má tôi. Tôi lúc này chỉ biết cười, hạnh phúc mà em nói hẳn là ngay lúc này đây. Tôi nghĩ mình đang hạnh phúc.

Đến nhà tôi, tôi để Seungwan đứng một bên, một bên tôi tra chìa khoá vào nhà. Vì nhìn không rõ nên tra trật mấy lần, tôi quay sang định gọi em vào thì thấy Seungwan cứ bổ cộp cộp đầu vào tường, đều đều như gõ mõ.

"Seungwan à. Em là chim gõ kiến hả? Không đau sao?"

Tôi chạy đến đưa tay chặn lên tường. Em lại tiếp tục bổ vào tay tôi.

"Vậy em là chim gõ kiến. Chị là kiến chịu không?" Em híp mắt cười nói.

Đầu tôi thấy hơi nhức nhức khi nhìn Seungwan lúc này.

Vào nhà, cửa đóng lại thì em chính thức biến thành chim gõ kiến thật. Seungwan ôm chặt tôi không buông, em hôn lên môi tôi như gà mổ thóc. Hết cách, tôi đành để Seungwan ôm mình mà đi về phòng.

"Son Seungwan, bao nhiêu cái tốt em không học, thói xấu của chị sao em học nhanh thế?" Tôi lấy nước lau mặt cho Seungwan, em say khướt nằm trên giường, ngã lưng một lúc là ngủ ngay lập tức.

Tôi chọc chọc ngón tay vào gò má ửng đỏ của Seungwan. Đột nhiên, Seungwan nhăn mày, đá tung chăn qua một bên. Em giơ hai cánh tay về phía tôi làu bàu nói "Ôm em."

...

Buổi sáng, tôi thức dậy sớm hơn Seungwan, nấu cho em một ít canh kim chi giá đỗ và mua thức uống giải rượu về cho em. Seungwan thức dậy với gương mặt hơi phờ phạt. Em ôm đầu lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu.

"Đau đầu sao?"

"Đau đủ thứ chỗ ấy ạ."

Tôi khịt mũi, ho khan, bảo em rửa mặt rồi ra ăn sáng.

Seungwan cắm mặt vào bát canh mà không ngẩng đầu lên nhìn tôi. Thấy dáng vẻ em hệt như con mèo Arin long lanh mắt nhìn tôi mỗi khi chạy loạn làm rơi đồ làm tôi buồn cười. Còn chưa kịp lớn giọng đã bày ra vẻ hối lỗi xin tha thứ rồi kia.

"Nhìn thấy bản cam kết trên tủ lạnh không?"

"Dạ?"

Tôi chóng cằm, nhướng mắt nhìn về phía tủ lạnh. Trên đó chiễm chệ một bản cam kết do tôi viết.

"Gần đây chị chẳng uống giọt rượu nào, vậy mà hôm qua có người bảo chị thất hứa, còn cấu tay chị nữa. Nè. Em nhìn nè!" Tôi thừa nhận, tôi để bụng thế đó. Giờ giơ tay ra, giả vờ mếu máo.

Seungwan đặt muỗng xuống, mặt em bắt đầu có biểu cảm thú vị.

"Chị cũng ăn thua đủ với em rồi còn gì?" Em kéo cổ áo ra, chỉ chỉ. Tôi ngậm miệng, hắn giọng đánh trống lãng.

"Không biết đâu. Em cũng viết một bản cam kết đi."

"A. Chị ba mươi tuổi đầu rồi còn so đo với em. Em mười tám tuổi rồi thì được uống rượu chứ. Chỉ mỗi chị được uống thôi. Em cũng muốn..."

"Ai cấm em uống rượu đâu. Viết cam kết là chỉ được làm mấy hành động như hôm qua với chị thôi."

Seungwan ngơ ngác, sau đó mặt đỏ lên, đến cả hai tai cũng đỏ chót. Tôi bật cười, vòng qua chỗ Seungwan ngồi, cúi xuống hôn chốc lên môi em.

"Ý chị là mấy cái hành động trẻ con ấy. Nghĩ gì thế?"

Tôi muốn em được thoải mái, thích uống rượu cùng bạn bè cũng được, cùng tôi cũng được, thích gì làm đó, ở độ tuổi có thể tự do làm tất cả những gì mình thích thì tôi không muốn giới hạn điều gì ở em. Em muốn bên cạnh tôi, tôi cũng muốn bên cạnh em, em không bắt tôi làm theo điều em muốn, tôi cũng muốn em được là chính mình. Tôi yêu Seungwan nhiều hơn cũng bởi vì tôi có mặt trong khoảng thời gian dần dần trưởng thành của em, tôi biết được cả lúc em trẻ con thế nào, lúc em chính chắn ra làm sao. Chúng tôi chênh lệch tuổi tác khá lớn, nên tôi không muốn em phải chạy theo tôi, không muốn em gồng mình trưởng thành, tôi muốn cùng em lớn lên một lần nữa, cùng nhau trải nghiệm tình yêu, cùng nhau trẻ con rồi cùng nhau trưởng thành. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ khi yêu Seungwan.

Seungwan vòng tay câu lấy cổ tôi, em ngượng ngùng dán lên môi tôi một cái hôn nữa.

Tôi ôm mặt em xoa xoa.

"Còn đau lắm hả?"

"Có một chút!"

"Em bổ như gà mổ thóc thế kia thì sao không đau cho được."

Tôi thổi nhè nhẹ vào cái trán vẫn còn một mảng đỏ. Seungwan cười, vòng tay ôm lấy eo tôi.

"Sau này em không uống nhiều thế nữa đâu. Mệt khủng khiếp ấy."

"Ừmmmm hửm."








________________________

Viết cái fic này xong đi coi show cá nhân của chị bé, phát hiện ra chị ý bợm nhậu thiệt 😳 Tập nào toi cũng thấy chị nốc bia là shaoooo

Queo~ vậy là cái fic này lại tiếp tục có bonus :))))) Quan trọng là đã đủ mười tám tuổi rồi đó 🥲

Xin lủi vì đăng truyện trễ, nhưng mà enjoy nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip