05
Như thế có được xem là thân thiết với nhau hơn không?
Joohyun nghĩ thế trên đường về nhà. Tay cô vẫn đang nắm lấy tay áo của Seungwan.
Cô ấy đã chủ động làm thế, đưa tay ra và đặt tay cô lên đó. Trong lúc cô đang bắt đầu thấy sợ hãi. Giữa một thế giới không thuộc về mình, khi mất phương hướng và điểm tựa, ngay lập tức cô sẽ thấy lạc lõng. Bên tai cô lúc ấy chỉ toàn là âm thanh ồn ào, hai chân cô như đông cứ lại, cô không thể biết nơi nào mình nên đứng để không bị người khác va phải.
Trước đây, Joohyun từng như thế, khi cố gắng thử đi một mình để mua thức ăn dự trữ. Có người sẽ không để ý việc cô là người khiếm thị, vậy nên cô trở thành sự phiền toái của họ.
Mỗi lần ra ngoài như thế này, Joohyun đều rất e dè. Joohyun sẽ không bao giờ đi quá xa, cũng sẽ không một mình đi đến một nơi xa lạ nào đó. Cô cũng không thể nhớ hết đường đi mà không có sự chỉ dẫn nào. Nếu không đi cùng ai đó, hoặc không có gậy dò đường trên tay, Joohyun sẽ sợ đến mức tim đập nhanh, cô có cảm giác bị nhấn chìm đến mức không thể thở nổi. Vậy nên, khi Seungwan đặt tay cô nắm lấy cánh tay cô ấy, cô đã cố gắng níu tay cô ấy như vớt được chiếc phao cứu sinh trong lúc đang ngụp lặn giữa biển người rộng lớn. Khi cô ấy bước đi, cô cũng sẽ bước đi theo, khi cô ấy dừng lại, cô cũng sẽ dừng lại. Cô có niềm tin rằng chỉ cần nắm lấy cánh tay của người này mọi thứ sẽ ổn, sẽ không phải lo lắng bất kỳ điều gì.
Trên đường trở về nhà, cô vẫn nắm chặt lấy tay cô ấy. Không biết làm như thế cô ấy có cảm thấy phiền không nhỉ? Cảnh sát Son là người tử tế thế mà, cô ấy cũng từng nói sẽ giúp nếu cô cần. Vậy nên lần này, cô chỉ xin một sự giúp đỡ nhỏ nhoi này thôi nhé.
Yerim có hơi nghịch, khi đi cùng em ấy lại rất vui. Yerim biết cách làm không khí trở nên hoạt náo hơn hẳn, cứ mỗi lần ra ngoài với em ấy thì cô lại tưởng như mình được tiếp thêm năng lượng vậy. Đột nhiên Yerim nổi hứng muốn chụp ảnh. Không biết ảnh sẽ ra sao? Yerim cứ luôn miệng khen đẹp. Lúc ấy, cô nhận biết rõ ràng được sự ấm áp từ ánh mặt trời, bên tai cô nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển rì rào, còn có cả mùi của cỏ cây, hương hoa thoang thoảng.
Khi không thể nhìn thấy được gì cả, cô lại cảm nhận trọn vẹn mọi thứ hơn từ đó cô cũng có thể mường tượng được thế giới bên ngoài. Khi người ta nhìn rõ mồn một tất cả, người ta sẽ chỉ đánh giá thứ nhìn được bằng mắt thôi. Đẹp hay xấu, tốt hay tệ. Người ta không dành thời gian lắng nghe, không dành thời gian để thấu hiểu. Họ sống trong một thế giới đưa ra lời nhận xét hấp tấp và hợt hớt biết bao.
"Chúng ta về thôi. Sắp đến giờ cơm rồi."
Seungwan nói thế rồi cầm lấy tay Joohyun đặt lên khủy tay mình như cũ.
Về đến nhà, Joohyun thấy thoải mái hơn. Trong nhà cô thấy mình di chuyển được dễ dàng hơn. Dù cùng trên chính đôi chân của mình nhưng cô luôn thấy bước đi trở nên nặng trĩu khi ở bên ngoài.
Seungwan và Yerim theo sau vào nhà. Đây là lần đầu tiên Seungwan đến nhà cô. Cô đã nghĩ mình không nên quá thân thiết với cô ấy, vậy mà, ngay lúc này đây, cô đã đã bước vào thế giới của cô. Không có bất kỳ trở ngại nào, cô ấy cứ điềm nhiên đi vào bóng tối của cô. Joohyun không biết mình nên cảm thấy thế nào mới phải. Không. Không nên nghĩ thêm nữa.
Seungwan dọn đồ đạc trong túi ra ngoài. Trong lúc ấy, cả ba trò chuyện như những người bạn nói chuyện với nhau vậy. Seungwan sẽ hỏi về nơi để thứ này ở đâu, nên lấy gì để đựng cái này bây giờ. Túi đựng rác ở đâu nhỉ? Nên xếp những thứ này theo thứ tự thế nào để cô dễ lấy... Cả căn nhà trở nên rộn ràng hơn.
Seungwan bắt đầu nấu ăn. Cuối cùng vẫn không có làm món Takoyaki mà Yerim thích. Vì con bé bỏ về giữa chừng, nói là có bạn đến nhà nên phải về ngay.
Âm thanh lèo xèo của thức ăn chiên trên chảo và mùi thơm toả ra khắp căn bếp làm ngôi nhà trở nên ấm áp. Giống như đột nhiên có sự sống diễn ra trong căn bếp này vậy. Joohyun thường không làm được những món phức tạp nên bữa ăn của cô lúc nào cũng đơn giản và lặp đi lặp lại. Joohyun không còn nghĩ đó là sự sống nữa, mà đúng hơn là tồn tại. Ăn để tiếp tục tồn tại trong bóng tối.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, theo sau đó là tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào. Giọng của một người đàn ông. Đó là giọng của đội trưởng Kang. Joohyun nhận ra ngay lập tức. Cô nhỏm dậy khỏi ghế thì Seungwan lên tiếng để cô ấy ra mở cửa.
Joohyun vẫn đi theo phía sau. Chưa đến cửa đã nghe giọng Seungwan ngạc nhiên kêu lên.
"Đội trưởng? Sao anh lại đến đây?"
"Seungwan? Anh mới phải hỏi cô sao lại ở nhà Joohyun đấy chứ?"
"Xin chào đội trưởng Kang."
"À. Chào Joohyun."
"Vừa nãy trên đường đến đây anh có mua..." Nói đoạn, đội trưởng Kang đưa túi đựng hộp bánh gạo cay đến tay Joohyun. "Vẫn còn nóng đấy."
"Vâng. Cảm ơn anh."
Seungwan im lặng, không nghe thấy tiếng cô ấy nói gì.
"À. Còn một chuyện nữa. Mới có người báo án là mấy hôm nay có trộm đấy. Joohyun cẩn thận đấy nhé. Phải cài chốt và khoá cửa hết đấy. Anh đến để nhắc thế thôi."
Vâng. Em cảm ơn. Em sẽ chú ý. Joohyun đáp lại như thế rồi tạm biệt đội trưởng Kang. Cho đến lúc anh ấy đi rồi Seungwan cũng không nói câu nào. Joohyun lấy làm lạ.
"Seungwan..."
"Vâng?"
"À. Không có gì. Vì đột nhiên cô im lặng quá."
"Để ý mới thấy, lần đầu tiên cô gọi tôi bằng tên ấy. Bình thường cô cứ gọi là cảnh sát Son thôi."
"Xin lỗi. Vậy tôi sẽ gọi là cảnh sát Son."
"Sao thế? Sao lại không gọi bằng tên. Tôi thích cô gọi tôi bằng tên hơn mà."
Giọng Seungwan gấp gáp. Sau nó nhỏ dần.
"Ý tôi là... bình thường thì tôi thích người khác gọi bằng tên hơn."
"Có khác gì đâu."
"Khác chứ."
Joohyun vẫn không biết lí do vì sao cô ấy đột nhiên im lặng một lúc lâu. Không khí giữa cả hai sau đó nhanh chóng bình thường trở lại.
Seungwan kéo ghế ngồi ở phía đối diện Joohyun. Hai người cùng ăn cơm. Seungwan nấu ăn rất khá, không đến độ xuất sắc nhưng rất vừa miệng. Đã lâu rồi Joohyun mới cũng ai đó ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm. Trong căn nhà luôn chỉ có mình cô một mình ngồi ăn cơm. Ngay cả tiếng bát đũa phát ra nghe cũng buồn chán. Hôm nay, nhà có hai người, bàn cơm đầy đủ các món như được gia đình chuẩn bị cho. Tiếng bát đũa va vào nhau cũng rộn ràng hơn trước, chỉ thế thôi cũng đủ khiến hai mắt Joohyun cay cay. Cô không thể nhìn thấy nhưng cô vẫn cảm nhận được nước mắt của cô đang dâng lên.
"Cô nghe đội trưởng Kang nói rồi đấy. Nhớ phải cẩn thận đấy nhé. Lát nữa tôi sẽ xem giúp các cửa sổ. Phải đóng cửa sổ lại luôn thì hơn. Có thấy điều gì bất thường phải gọi tôi ngay lập tức đấy nhé. Cô đã lưu số điện thoại của tôi chưa."
Thỉnh thoảng Seungwan sẽ nói rất nhanh và nhiều. Joohyun cố lắng nghe để bắt kịp cô ấy.
"Rồi. Rồi. Có muốn tôi đọc lại cho cô nghe không?"
"Đúng rồi. Cô đọc đi."
Joohyun đọc thật. Đọc đúng dãy số điện thoại của Seungwan không chút sai sót nào. Seungwan vỗ tay cảm thán rằng trí nhớ của cô tốt thật đó.
"Vậy... ngoài Yerim ra, cô còn thân thiết với ai nữa không?"
Với Seungwan thì đã gọi là thân thiết chưa? Joohyun không biết.
Cô lắc đầu.
"Vậy đội trưởng Kang thì sao?"
Sao đột nhiên lại hỏi về anh ấy.
Cô lắc đầu.
"À."
"Sao cô hỏi thế?"
Joohyun tò mò.
"Thì... tôi chỉ định hỏi xem cô thân thiết với ai để nếu trường hợp khẩn cấp còn có thể liên lạc với ai thôi."
Cô ấy lại để lộ bệnh nghề nghiệp của mình rồi.
"Tôi có phải trẻ con nữa đâu mà." Joohyun bĩu môi nói.
"Giờ tôi mới chú ý. Nhìn cô không nhỏ hơn tôi là mấy đâu nhỉ?"
Seungwan đặt đũa xuống bàn, ra vẻ nghiêm túc về chuyện này lắm.
"Cô... lẽ nào lớn tuổi hơn tôi sao?"
"Chắc vậy. Tôi có tuổi rồi đấy! Gọi chị xem nào."
"Không tin đâu nhé. Cô cũng nhỏ tuổi hơn đội trưởng Kang mà nhỉ?"
"Sao lại nhắc anh ấy nữa rồi. Hừm. Tôi hai mươi bảy tuổi rồi! Không còn nhỏ nhoi gì nữa đâu."
Joohyun bật cười.
"Này, với tôi thì cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn đấy."
"Gì chứ? Sao có thể được?" Giọng Seungwan thể hiện rõ ràng sự khó tin ấy.
"Tôi lớn hơn cô ba tuổi đấy nhé!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip