09

Joohyun nghe được tiếng sóng vỗ rì rào bên tai. Seungwan chậm rãi đi phía trước. Cô còn nghe được tiếng gió thổi làm vải vóc phát ra âm thanh sột soạt. Hôm nay Seungwan mặc một chiếc áo khoác măng tô dài. Cô đoán thế qua lớp áo mà cô đang bấu chặt ở cánh tay Seungwan.

Seungwan nói hôm nay thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong vắt, có một đám mây hình thù kỳ lạ trôi lơ lửng. Mặt biển phản chiếu ánh sáng trở nên lấp lánh, màu xanh không làm chói mắt. Joohyun gật gù lắng nghe. Qua lời Seungwan nói, Joohyun tưởng tượng được bầu trời và biển cả ngay trước mắt, một mảng màu xanh bao phủ thế giới của cô, không tối tăm như ngày thường.

Đột nhiên Seungwan dừng lại, cô ấy chạm vào bàn tay cô.

"Mình đi chân trần nhé!"

"Sao cơ?"

Joohyun ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của Seungwan.

"Đặt tay lên vai em này. Cẩn thận."

Seungwan vừa nói, vừa cúi người xuống tháo giày giúp Joohyun. Chân Joohyun chạm xuống cát, bàn chân ập đến cảm giác lạ lẫm. Seungwan nắm lấy tay Joohyun, kéo cô bước tới. Một cơn sóng tràn vào bờ, làn nước mát lạnh phủ lấy đôi chân trần của Joohyun ngay lập tức cô khẽ siết tay Seungwan lại. Ngón chân Joohyun lúng túng co lại, vì có chút hoảng hốt. Joohyun nghe được giọng cười khẽ của Seungwan, tan ra bên tai cô như bọt sóng, đến lúc này, cô mới có thể thả lỏng.

Seungwan nắm tay cô. Cô ấy nắm chặt lấy bàn tay Joohyun. Hơi ấm lan ra từ đầu ngón tay, chạm đến trái tim cô. Thú thật thì cô thích cảm giác này.

"Chị có cảm nhận được không? Dấu chân chúng ta được lưu trên cát, sau đó mọi thứ được xoá sạch khi sóng tràn vào."

Seungwan nói, cô ấy đi chậm lại.

"Hy vọng gánh nặng trong lòng chị hôm nay sẽ theo làn sóng cuốn đi không còn vết tích nào."

Bàn chân Joohyun nhấn xuống để lưu lại dấu vết trên cát, cứ thế Joohyun bước tiếp. Joohyun bỗng thấy mắt mình nóng lên. Cô chớp mắt, ngăn mình rơi nước mắt.

Gió từ ngoài khơi thổi vào. Bên tai Joohyun không thể nghe rõ động tĩnh từ Seungwan nữa. Khi cô nhận ra thì Seungwan đã đến rất gần. Cô chạm được vào lớp vải hơi thô cứng của áo khoác. Cô thậm chí còn nghe được tiếng thở của Seungwan và nghe được nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực cô ấy.

Seungwan ôm cô.

Khi phát giác được điều đó thì Seungwan đã vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy gò của Joohyun.

Joohyun sửng sốt. Vì sao cô ấy lại đột nhiên ôm mình? Cái ôm mang ý nghĩa an ủi sao? Tim Joohyun đập dữ dội, thình thịch như ai đó đang gõ vào lồng ngực.

"Joohyun... em... thật ra thì em đã muốn nói điều này. Em..."

Seungwan nói lắp. Joohyun cảm nhận được Seungwan đang vùi mặt vào vai mình, cả người cô ấy thoáng run lên.

"Xin lỗi... em... em hồi hộp quá!"

Giọng Seungwan run lẩy bẩy như người đi trong tiết trời mùa đông. Joohyun dù đang rất hoảng hốt và lo sợ nhưng cô không biết phải làm gì, cô chỉ im lặng chờ đợi.

"Xin hãy để em... để em có thể chăm sóc chị."

Có gì đó vừa nổ tung trong Joohyun, hai chân cô cũng run lên. Seungwan liệu có hiểu cô ấy đang nói gì không? Chăm sóc mà cô ấy nói nên hiểu thế nào bây giờ.

"Xin hãy để em có thể chăm sóc chị"

"Em đã định bày tỏ vào một ngày đặc biệt hơn. Nhưng... hôm nay khi nhìn thấy chị buồn bã nên em nghĩ ngợi rất nhiều. Em không biết phải làm thế nào để chị vui lên. Nhưng mà... Em mong muốn được ở bên chị, nên hãy cho phép em ở bên cạnh chị có được không?"

Seungwan lặp lại, rõ ràng, mạch lạc hơn khiến Joohyun bối rối lùi người lại, tách khỏi cái ôm của Seungwan. Cô từng hy vọng về một tương lai bên cạnh ai đó, nhưng khi nghĩ lại cô lại cảm thấy sợ hãi. Cô sợ mình sẽ trở thành gánh nặng. Sự chăm sóc không thể đến từ hai phía với đôi mắt mù loà này được. Cô không thể...

"Tôi... Sao đột nhiên?" Joohyun khó khăn nói.

Chân Joohyun lúng túng di chuyển, cảm giác dưới chân hoàn toàn mất đi. Cô mất phương hướng khi rời khỏi cánh tay Seungwan, hệt như bị rút cạn, hai chân không còn sức lực nào để bước tiếp. Suýt chút nữa Joohyun đã ngã khụy xuống, nếu ngã xuống có lẽ cô sẽ không thể đứng lên nổi nữa. Tại sao cô ấy lại nói ra những lời như thế?

"Chúng ta nên về thôi."

"Tại sao?"

"Chúng ta trở về đi. Tôi muốn về nhà."

"Em không nói đến chuyện đó. Em đang hỏi tại sao chị lại né tránh?" Giọng Seungwan vẫn ở rất gần. Cô ấy lần nữa nắm lấy cổ tay cô.

Joohyun im lặng, cố lấy lại bình tĩnh. Tay Seungwan là thứ cô có thể bấu víu vào. Cô đang đứng ở một không gian rộng, nơi chỉ có bầu trời và biển cả, cô không thể xác định được bất kỳ phương hướng nào. Vì vậy cô thấy mình yếu hèn khi buông tay Seungwan ra. Cô vẫn rất sợ hãi, không đủ dũng cảm để rời khỏi cô ấy.

"Tôi không có." Joohyun yếu ớt nói.

Tôi không tránh né cô, chỉ vì tôi lo sợ mà thôi.

"Chị hiểu mà đúng không? Điều em muốn nói. Chuyện muốn chăm sóc chị. Em rất thật lòng. Em cũng đã nghĩ ngợi đủ lâu. Đó không phải lòng thương cảm đâu. Ý nghĩ muốn chăm sóc chị xuất phát từ sự cảm mến đấy. Em thích chị và thật lòng muốn ở bên chị."

Mi mắt Joohyun run rẫy. Nước mắt đọng lại, cô không thể nhìn thấy gương mặt Seungwan nhưng cô có thể cảm nhận được mắt cô ấy cũng sẽ đỏ lên lúc này. Giọng cô ấy nghèn nghẹn, khó khăn bày tỏ lòng mình với cô. Vậy mà...

"Làm sao tôi có thể hiểu được chứ. Đến nhìn được biểu cảm của cô lúc này tôi còn không thể mà."

Bàn tay nắm chặt trên cổ tay Joohyun dần buông thõng.

"Tôi không phải là người mà cô nên day vào đâu. Tôi biết cô là một người tốt. Một người tốt thì nên gặp những người tốt như cô vậy. Tôi không tốt một chút nào cả. Có thể lúc này cô nghĩ đó là yêu thích nhưng sau đó cô sẽ thấy đó là phiền toái. Cô không thể mãi mãi chăm sóc tôi, tôi không thể mãi mãi nhận sự chăm sóc đó nhưng cũng không có cách nào đáp lại cô cả."

Cánh tay Joohyun chơi vơi giữa khoảng không. Seungwan có vẻ thất vọng lắm nên đã buông tay Joohyun ra.

"Tôi vẫn ổn. Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mà. Tôi..."

"Vậy ra... chỉ có mình em nghĩ thế."

Đột nhiên Seungwan lên tiếng.

"Vậy ra, chỉ có mình em hy vọng. Phải rồi, trước đây chị vẫn ổn mà...".

Joohyun muốn đưa tay lên ôm lấy ngực mình.

"Joohyun."

Cảm giác đau đớn này.

"Chị vẫn sống tốt bấy lâu nay. Chị có gặp em hay không cũng không khác nhau là mấy. Thì ra có cũng được, không có cũng không sao là cảm giác này. Vậy mà em đã hy vọng em có thể khiến chị hạnh phúc hơn. Vậy ra, chị vẫn luôn như thế mà không cần có em. Phải rồi. Chỉ có mình em nghĩ thế thôi." Giọng Seungwan gần như thì thầm.

Phải vậy không? Tim Joohyun nhói lên. Cô cắn môi mình đến độ đau đớn. Đang rất tốt vậy mà. Tại sao thế này?

Không phải. Sự xuất hiện của em rất có ý nghĩa với tôi. Seungwan.

"Xin lỗi vì khiến chị khó xử. Đi thôi. Em đưa chị về nhà. Mang giày vào trước đã."

Seungwan cúi xuống giúp Joohyun mang giày trở lại. Joohyun không thể nói thêm một câu nào. Như cũ, Seungwan cầm lấy tay Joohyun đặt lên cánh tay mình rồi chậm rãi đi về phía trước. Tiếng sóng xa dần rồi không gian yên ắng hẳn. Suốt dọc đường về không ai nói thêm gì cả. Cứ như mọi chuyện đang đi đến hồi kết vậy.

Đến nhà, Seungwan dừng lại trước cửa. Giọng cô ấy có hơi khàn đi. Cô ấy khóc sao? Joohuyn không thể biết.

"Bước đến hai bước nữa là đến bậc thềm trước cổng. Chị vào nhà đi. Em cũng sẽ về nhà đây."

Mọi chuyện có vẻ thật sự kết thúc. Seungwan sẽ rời khỏi cuộc đời Joohyun. Cô vẫn sẽ mắc kẹt trong bóng tối đó đến cuối đời.

Bên trong nhà tối om như thường lệ. Joohyun vào nhà, cả ngày chui rút trong căn phòng nhỏ của mình. Trời tối cũng không bật đèn, bữa tối cũng bị bỏ qua.

Joohyun nằm co người trong chăn. Tiếng quạt máy ù ù không có gì khác biệt. Giống hệt như trước đây. Mỗi ngày cô vẫn sống như thế. Tại sao cô lại thấy sự xuất hiện của Seungwan khiến thế giới của cô thay đổi? Bóng tối trong cô dường như cũng xao động. Nó không còn lạnh lẽo và sâu hoắm nữa.

Làm sao để không nghĩ về cô ấy nữa đây?

Làm sao để trở về như trước kia?

Một mình lặng lẽ sống trong bóng tối suốt phần đời còn lại. Seungwan khiến cô không ngừng mơ mộng về tương lai nhưng khi cô ấy vẽ ra một tương lại tốt đẹp thì cô lại thẳng thừng từ chối rồi hèn nhát thu mình lại như con rùa rút mình vào mai.

Có lẽ sẽ kết thúc như thế này.

Suốt mấy ngày liền sau đó, Seungwan đã không đến nữa. Mỗi ngày của Joohyun ảm đạm dần. Bóng tối mờ mịt hơn hẳn. Hoa trước sân tàn lụi mà không một ai nhìn ngó đến nữa. Joohyun cảm nhận được giọt nước mắt lăn trên gò má mình nóng hổi. Cô cũng có thể khóc. Nước mắt không biết từ đâu mà cứ lã chã rơi xuống.

Nếu Seungwan mãi mãi rời khỏi thế giới của cô thì phải làm sao đây? Cô không thể sống như trước kia nữa. Sự xuất hiện của cô ấy không phải có cũng được mà không có cũng không sao như cô ấy từng nói. Cô ấy thật sự đã trở nên quan trọng với Joohyun.

Khi đột ngột nhận thức được Seungwan sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình thì Joohyun lại khổ sở đến không thở nổi. Con người đúng là sinh vật tham lam. Khi có được ấm áp giản dị lại mong muốn được gần kề hơn nữa. Lòng tham cứ lớn dần, lớn dần. Nhưng con người cũng là sinh vật hèn nhát. Dẫu biết rõ mình mong muốn điều gì nhưng lại không đủ dũng cảm để thực hiện. Cứ bước đi trong do dự như thế rồi lại đánh mất điều mình mong muốn.

Joohyun biết mình sai rồi. Thế nhưng Seungwan cũng không đến nữa.

Kết thúc thế này thật không tốt một chút nào.







____________________________

Gòi xong! Ai về nhà nấy, hết chiện :)

Hôm nay lại đăng chap, lại còn đăng sớm nữa. Dui dữ chưa :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip