END [2]
Wendy đi ra khỏi phòng cấp cứu, tay vịn chặt bông gòn trên cánh tay, áo khoác sớm đã cởi bỏ ra. Wendy vẫn không thể hiểu nổi tại sao Bo Gum lại không cho máu Seung Hwan mà lại để Wendy cho máu, kết quả xét nghiệm lại cho rằng máu Wendy và Seung Hwan là có thể truyền
"Con bé thế nào rồi"
"Tôi không biết"
Wendy lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Irene
"Irene, nói cho em biết đi"
"Chuyện gì?"
"Hwanie.. là con của ai?"
Wendy không ngốc đến nổi không nhận ra có vấn đề ở đây, nếu Bo Gum keo kiệt thì việc Bo Gum liều mạng đến hủy lễ đính hôn, chút nữa bị bảo vệ đánh để xin Wendy cứu lấy Seung Hwan
"Em nói cho Wendy biết đi"
Bo Gum đứng tựa ở tường, thở dài mệt mỏi
"Chị xin lỗi Wendy"
Ánh mắt Irene rưng rưng, Wendy gần như bốc hỏa
"Chết tiệt, nói đi, Seung Hwan con bé là con ai?"
Wendy nắm chặt lấy cổ tay Irene, gằng giọng hỏi, Irene bất ngờ bởi nàng chưa bao giờ thấy một Wendy dám lơn tiếng với nàng
"5 năm trước bác sĩ Park giúp chúng ta thụ tinh thành công.. gặp chuyện đêm hôm đó.. chị không nói với em vì chị quá tức giận.. chị sang LA là để giấu em sinh Seung Hwan"
Wendy ném thẳng áo khoác vào tường, khuôn mặt Wendy càng lúc càng đỏ lên
"Chị có tức giận thì cũng phải nói cho em biết chứ? Dù sao em cũng là appa của Seung Hwan, chị nhẫn tâm để con bé sau này biết appa nó đi kết hôm với người khác, bỏ mặc hai người rồi để con bé hận em sao?"
"Thôi đi Wendy, Seung Hwan còn ở trong kia, cô có tức giận cũng chả giải quyết được gì đâu"
Wendy im lặng theo lời Bo Gum, Irene bên cạnh cũng im lặng theo vì biết Wendy bây giờ đang vô cùng bực tức, không nên nói thêm điều gì.
Bác sĩ đi ra sau hơn 1 giờ đồng hồ, Wendy đứng bật dậy hỏi
"Con bé thế nào rồi bác sĩ?"
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh, tạm thời chúng tôi chưa thể nói rằng có di chứng hay không, cứ để bệnh nhân tỉnh lại trước đã"
Wendy gật gù nghe lời nói của bác sĩ.
Đến phòng bệnh, Seung Hwan nằm trên giường bệnh, cơ thể nhỏ bé được dán băng trắng, đầu cũng có băng trắng quấn quanh, Wendy chợt thấy đau lòng, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ kia
"Wendy, chị xin lỗi vì đã giấu em chuyện của Seung Hwan"
"Ừm.. em cũng xin lỗi vì đã nóng giận với chị.. vì em bức xúc quá nên.."
"Không sao, ai như em cũng sẽ rất tức giận"
Bo Gum thở dài nhìn Irene đang đặt tay lên vai Wendy, Wendy thì lo lắng nhìn Seung Hwan, họ nhìn vào đích thị một gia đình nhỏ hạnh phúc, anh còn đứng đây làm gì nữa? Để cản trở bọn họ bên nhau sao? Bo Gum trở về nhà họ Park trong im lặng.
Vài ngày sau..
Tin tức việc Wendy bỏ đi giữa buổi lễ sau một ngày lộng hành trên báo xong liền bị ông Baek đi yêu cầu chặn tin ở toàn bộ các báo, các trang web
"Ông Kim, Wendy gần đây cũng không về nhà sao?"
YooA và ông Shon thở dài mệt mỏi.
"Cô chủ không về, điện thoại thì ở chỗ của tôi"
"Wendy sẽ không bỏ nhà đi đâu chú, chắc chắn có chuyện gì đó cậu ấy mới chưa về thôi"
"Ta mong là vậy"
Tại bệnh viện, Wendy ngủ gục trên sofa phòng bệnh, bên kia giường bệnh là Seung Hwan và Irene. Seung Hwan tỉnh rồi, các đây khoảng 1 tiếng
"Umma.. appa Park đâu?"
"Umma không biết, con yên lặng một chút, cô Wendy đang ngủ"
"Mà cô Wendy mặc áo quần của umma nhìn nhộn quá"
Irene giờ cũng để ý đến bộ quần áo của mình trên người Wendy, tuy sở thích ăn mặc cả hai giống nhau nhưng chưa bao giờ Irene thấy Wendy chịu mặc váy trước mặt mình, bộ váy trắng đen, thần hình gầy gò của Wendy mặc vào không khác gì lấy vải quấn quanh bộ xương khô, rất rộng và nói gì để miêu tả thêm đây nhỉ?
"Ưm.."
Wendy khẽ cau mày, Seung Hwan liền ôm miệng mình lại
"Hwanie?"
Wendy mở hờ mắt thấy Irene đang bế Seung Hwan liền bật dậy, chạy vội ngồi lên giường, nhìn tình hình của Seung Hwan
"Con có đau chỗ nào không?"
"Không ạ"
"Nếu đau phải nói với cô, không được chịu đau, nghe chưa?"
Wendy biết thừa Seung Hwan có tính không muốn làm người khác quan tâm của Irene nên dặn dò Seung Hwan thật kĩ
"Vợ cô Wendy đâu ạ?"
"Cô Wendy không lấy vợ nữa, cô Wendy muốn ở với con, được không?"
Wendy nâng niu bàn tay nhỏ kia, mỉm cười nói
"Được chứ ạ? Umma, cho cô Wendy sống chung với mình đi"
"Được rồi, cô Wendy sẽ sống cùng chúng ta"
Chợt Irene nhìn lên tay Wendy, chiếc nhẫn vẫn còn trên ngón tay Wendy, Irene tháo vội chiếc nhẫn trên ngón tay của mình
"Chiếc nhẫn đó là Bogum tặng chị à?"
"Ừm.."
Wendy cũng tháo nhẫn mình ra, đưa cho SeungHwan
"Cô Wendy cho con nè"
"Đẹp quá"
Seung Hwan cầm chiếc nhẫn cười tít mắt
"Nayeon sẽ không nói gì sao?"
Wendy mỉm cười, nắm bàn tay Irene
"Để em chăm sóc cho hai mẹ con được chứ? Em đã hủy đính hôn rồi"
"Ông Shon sẽ.."
"Chị yên tâm, em sẽ làm mọi cách vì chị và Seung Hwan, con bé là con em, em đương nhiên sẽ không để con bé khổ và chị phải mệt mỏi"
Irene gật đầu, lòng Irene càng lúc càng nhẹ nhõm thêm phần nào, sẽ không còn phải khó xử khi Seung Hwan gặp Wendy nữa. Wendy nhe nhàng đem Seung Hwan tựa vào lòng mình..
Ngày Seung Hwan ra viện cũng là ngày Wendy đưa Seung Hwan và Irene đến trước mặt ông Shon
"Appa, đây là Seung Hwan, con của con"
Ông Shon tròn mắt nhìn khi đứa trẻ chạy đến chỗ ông
"Irene đã tự mình sinh và nuôi con bé, bây giờ con mong appa sẽ không phản đối chuyện tụi con nữa, vì Seung Hwan.. được không appa?"
Wendy nắm chặt tay Irene đợi chờ kết quả
"Đem cho appa vài tấm hình lúc mới sinh Seung Hwan nào, appa sẽ treo quanh nhà"
Ông Shon vui vẻ ôm lấy Seung Hwan, Seung Hwan ngồi nghịch mấy sợi râu cằm chỉ vừa cạo sơ qua cho ông
"Wendy, cho appa xin lỗi vì đã không hiểu con, không quan tâm con, cho appa chuộc lỗi, được không?"
Wendy mỉm cười gật đầu, nhìn sang Irene, họ sẽ bắt đầu chuỗi ngày hạnh phúc chứ?
----
Bogum trở về Mĩ sau đám cưới của Irene và Wendy, Layla về xong cũng lại đi Australia sau lễ kết hôn
Tại đảo Bali, bãi biển thơ mộng, Wendy nắm tay Irene dạo quanh bờ biển cho đến lúc trời đã sáng hẳn, hai người đã đón bình minh cùng nhau
Wendy ôm lấy eo Irene từ phía sau, đặt đầu mình lên vai Irene
"Chúng ta đã lảng phí 10 năm bên nhau rồi phải không?" - Wendy nhẹ giọng hỏi
"Phải.. trong khoảng thời gian đó.. chúng ta yêu rất lâu.. và bây giờ chị không còn nhớ lí do tại sao chị lại yêu em"
"Em xin lỗi vì bỏ đi, em xin lỗi vì nhẹ dạ với người khác.. xin lỗi vì đang không ở bên chị trong những ngày tháng chị sinh và nuôi lớn Seung Hwan của chúng ta"
"Em không có lỗi, do chị cố chấp cả thôi"
Irene quay người lại, choàng tay qua vai Wendy, Wendy mỉm cười vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Irene
"Sẽ như thế nào nếu chúng ta lại lãng phí thêm 10 năm nữa?"
"Em vẫn sẽ yêu chị, Seung Hwan sẽ lớn hơn và chúng ta cũng già hơn"
Irene bật cười, hôn nhẹ lên môi Wendy
"Dù chị có già đi, em vẫn sẽ yêu chị như lúc chúng ta mới bên nhau"
"Chị cũng vậy! Dù thế nào đi nữa, chị vẫn tiếp tục yêu em"
Wendy nhẹ nhàng hôn lên môi Irene, Irene ôm chặt Wendy, khoảng cách của cả hai bây giờ là không có, không khí chẳng thẳng lọt qua nổi nữa..
Gió biển, tiếng gió biển, ánh mặt trời sáng sớm, mọi thứ chiếu rọi vào tình yêu của hai người
ENDFIC
Ngon chửi tôi tiếp đi!!! =))) vừa lòng mấy người chưa? Mới dọa một tí thì vĩnh biệt với đòi chết😂 đáng lẽ là SE đấy nhưng thấy mọi người la làng quá nên tôi sửa lại đấy!
Đừng vội out fic ra khỏi thư viện vì vẫn còn nhiều bonus lắm!! Fic này tôi khá thích nên sẽ ra nhiều bonus hoặc ra phần 2, mọi người chờ đợi chứ? ❤❤ thương tôi đi! Vì tôi đã cho HE❤❤ lời tạm biệt thì đợi bonus cuối cùng hẳn nói❤❤❤
CÀY VIEW CHO PEEK-A-BOO ĐI!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip