Chap 3
Hế lậu again😂 đọc thấy sao? :") tui viết nhảm ko? Giờ chán quá viết thêm chap nữa hì :))
Buổi sáng hôm sau, tiếng chuông đồng hồ vang lên, Seung... nhầm, giờ thì Wendy ngồi dậy tắt chiếc đồng hồ nhưng bật dậy ko được vì cánh tay của nhỏ đã bị người con gái kia nằm và ôm, nó nhẹ nhàng gỡ bỏ tay mình ra khỏi cái người kia rồi đi xuống giường tắt cái tiếng đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi đó. Nó từng bước nhẹ nhàng đi vào toilet để không làm người kia thức dậy. Làm vệ sinh xong, nó bước ra và kéo tấm màng che nắng ra, đưa ánh nắng ấm áp mà dịu dàng vào căn phòng của nó.
Nó đến bên giường và lây cái con người đó dậy, mở mắt rồi lại nhắm. Joohuyn mỉm cười nhìn nó, một lần nữa con tim ai đó lại đâp mạnh lên. Joohuyn dụi con mắt mình và che đi cái thứ ánh sáng quái quỷ đang chiếu thẳng vào mắt cô, nó đỡ cô ngồi dậy và gặn hỏi cô có sao ko?
"Wendy à? Đây là đâu, tại sao cô lại ở đây?" Cô nhíu mày, đặt tay lên cái tráng của mình, nó rất choáng vì hôm qua cô uống rất nhiều.
"Cô đừng sợ, đây là nhà em. Hôm qua... cô đã uống quá nhiều, em đưa cô về nhưng cô lại không nói cho em biết nhà cô ở đâu nên em đưa cô về đây" tay nó quàng qua bờ vai nhỏ kia để an ủi...nó mỉm cười nhìn cô.
"Nào, giờ thì cô đi tắm. Em sẽ kiếm xem bộ nào hợp với cô để cô thay, còn đồ cô, cứ để đây em giặt cho!"
"Cô cảm ơn em, nhưng đồ thì cứ để cô giặc cho"
Nó nhìn cô "Hôm nay mình còn phải tới trường mà, cô cứ để đây đi, khi nào khô em sẽ đem đi ủi thẳng thớm rồi trả cho cô, đã bảo em không được ngại thì cô cũng đừng có ngại"
"Vậy thì cảm ơn em nhiều lắm, giờ cô đi tắm đã. Mùi rượu có hơi nồng rồi, khó chịu lắm"
Cô Joohuyn ngượng ngùng cười với nó rồi cố bước xuống giường để vào nhà vệ sinh. Nó thấy vậy đành bước tới dùi cô vào rồi nhanh chân đi kiếm đồ cho cô thay. Nó lấy cho cô một cái áo sơ mi hồng phấn, thêm chiếc quần jeans trắng hơi rách rách thêm chiếc áo măng tô sọc đỏ hàng hiệu không đấy mấy cưng.
Nó bước xuống nhà chiên trứng và bỏ bánh mì vào lò nướng làm đồ ăn sáng. Vừa dọn ra thì cô Joohuyn cũng vừa mới tắm xong, cô bước xuống cầu thang một cách đầy sợ hãi vẫy vẫy ngượng ngùng gọi nó. Nó quay lại nhìn cô, rồi chợt nhận ra cô chỉ đang quấn có mỗi cái khăn tắm ra ngoài. Nó ngượng chín cả mặt nhìn cô không chớp mắt.
"Wendy ah~~ đồ cô em để ở đâu vậy?" Cô khom người xuống một tay bám hành lang một tay giữ cho cái khăn không bị tụt bước xuống một cách đầy khó khăn.
Nó thoát khỏi cái sự ngu ngơ đó mà chạy lại đỡ lấy cô, nó ôm cô bước lên phòng, tim nó vẫn đập, đập nhưng không đúng nhịp, đập loạn xạ lên làm nó một lần nữa ngượng. Joohuyn thật giống em bé, với đôi mắt long lanh, thêm chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi đỏ mọng chúm chím kia mà làm nó muốn cắn, mái tóc được cô sấy khô giờ đây thật bềnh bồng và thơm phức cái mùi dầu gội hoa hồng của nó. Làn da cô trắng tựa da em bé tỏa ra mùi thơm của sữa, nó không thể nào chạnh lòng được.
.
.
.
Bước ngay đến phòng, nó đặt cô xuống giường rồi đi lấy trong tủ ra cái bộ đồ đã được ủi thẳng thớm đưa cô
"Cô ơi, cứ mặt đi, đây là đồ của em. Có thể vừa với size của cô đấy!" Nó nhìn cô rồi cười tít mắt.
Cô cầm lấy rồi ra lệnh cho nó đứng quay mặt lại chờ cô thay đồ xong dẫn cô xuống nhà.
5' trôi qua, bộ đồ của nó giờ đã định trên người của cô Joohhuyn. Đẹp ngỡ ngàng luôn ấy nhỉ, nó quay lại nhìn cô với một ánh mắt rất chi là ưng ý. Bộ đồ tôn lên vẻ đẹp của cô làm lộ rõ cái nước da trắng sáng ấy. Cô đứng dậy rồi cười ngượng với nó.
"Đi thôi, chúng ta sẽ ăn sáng"
Nói rồi nó dắt cô đi xuống bếp, bàn tay nhỏ của cô khựng lại trước cái cầu thang cái vài bậc.
"Cô... cô sao vậy?"
"Em giúp cô xuống cầu thang nhé, cô sợ cầu thang lắm" .
Nó lại nghĩ quẩn, cầu thang thì có gì mà phải sợ chứ? Rồi nhanh chóng phá khỏi cái suy nghĩ ấy để đưa cô xuống,
bước xuống sao mà khó khăn quá, bàn chân cô run cầm cập lên. Nó liều mạng người mà bế cô lên rồi ôm xuống cầu thang. Lúc này chẳng biết nó nghĩ gì mà làm vậy, bước xuống rồi nhưng nó và cô vẫn một tay ôm cổ, một tây bế thế kia mà nhìn nhau. Nó hoàng hồn lách ra rồi cuối gập người xin lỗi cô. Nó dẫn cô vào bếp và lúc này đây, cô mới nhận ra một điều rằng. Tại sao chỉ có cô và nó ở trong một ngôi nhà khang trang đến như thế.
"Wendy này? Bố mẹ em đâu mà em ở đây có một mình thôi vậy?"
Nó khựng bữa ăn lại trước câu hỏi của cô rồi bắt đầu trả lời.
"Thật ra thì bố em làm chủ đầu tư bất động sản nên phải đi xa một thời gian, còn omma thì là con gái của chủ tịch tập đoàn Dior nên phải bay về Mỹ để quản lí công việc vì ông ngoại em đang ốm nặng"
Hèn chi nó mới ở sướng như vậy, hôm qua có say nhưng cô cũng đủ tỉnh táo để thấy nó cầm cái card thanh toán tiền thuộc hàng VIP của nó để trả bữa ăn.
"Vậy em sống ở đây một mình sao?"
"Dae... đây là ngôi nhà đầu tiên nằm trong dự án xây ngôi nhà thân thiện với môi trường do bố em đứng đầu. Trước khi đi, bố em đã làm nó để tặng em"
.
.
.
Ăn xong, Wendy dành rửa bắt rồi để cô ngồi ngoài phòng khách chờ, cô đi lòng vòng trong nhà và nhìn cách bày trí bèn nghĩ thầm "đúng là con mắt thẩm mỹ cao thật, cách bày trí cũng hợp lý". Một khu vườn nhỏ và phía sau là bể bơi có thề nhìn ra được toàn cảnh Seoul, trong nhà có rất nhiều đồ phù hợp với thiên nhiên. Cô ao ước được như nó, nước mắt cô lúc này bắt đầu chảy xuống hòa cùng với tia nắng mặt trời làm cho những giọt lệ tựa như pha lê rơi xuống sàn. Không hiểu có chuyện gì mà cô lại khóc như thế...
Nó rửa chén bát xong rồi quay lại thì không thấy cô đâu, nó la lớn lên, nhưng không thấy ai đáp trả đành chạy đi kiếm. May quá cô đây rồi, cô đang ngồi sụp xuống sàn nhà mà khóc, nó chạy tới bên cô. Tiếng bước chân nó làm cô khẽ giật mình, cô lau hết những giọt nước mắt còn lấm tấm trên sàn và cả ngay trên mặt đi để nó không thấy được.
"Cô sao vậy? Em làm đồ ăn không ngon hả?"
"À không, chỉ là do cô hơi đau chân chút xíu nên mới ngồi xuống xoa bóp xíu thôi" cô cố gượng cười với nó để che đi những giọt nước mắt đang hằng in dấu trên mặt cô.
"7h rồi, cô đợi em thay đồ, em sẽ chở cô tới trường. Từ đây tới trường cũng nhanh lắm, chúng ta cứ chạy vòng vòng rồi hẳng đi tới trường" nói rồi nó chạy một mạch vào phòng thay bộ đồ học sinh, xách balo vào và bước ra khỏi phòng nhìn cô cười tươi.
"Đi thôi cô" nó nắm lấy tay cô dẫn tới chỗ mang giày.
Cô xỏ vào đôi giày của mình nhưng nó đã bị hở ngón vì mang quá lâu. Cô ngượng ngùng hỏi nó
"Chết rồi, giờ sao đây? Để em tìm thử xem có đôi nào phù hợp với cô không" Nó mở nguyên cả tủ giày hàng hiệu đắt tiền ra làm cô thấy choáng ngợp, ngấm nghía hồi lâu rồi nó lấy ra cho cô một đôi Converse Chuck II rồi xỏ vào cho cô và cột giây.
"Xong, đi thôi cô, không thì trễ giờ mất" nó dắt cô ra khỏi nhà và bảo cô đứng ngoài này chờ nó vào gara lấy xe.
Mất vài phút sau nó dắt một chiếc xe SH màu đỏ ra, nó cầm chiếc nón bảo hiểm bất thình lình đội vào đầu cô làm cô hơi bất ngờ, nó đội chiếc nón khác vào. Nó chỉ cô ngồi lên và giờ thì cô Bae cứ việc ngồi yên, còn Son đây sẽ chở cô.
Chiếc xe bắt đầu chạy, cô Joohuyn hơi hoảng sợ vì đây là lần đầu tiên cô được đi xe máy, từ trước tới giờ cô chỉ đi bằng xe bus hoặc tàu điện ngầm thôi chưa có dịp đi xe máy. Cô ôm thật chặt nó, nó nhìn xuống và đã nhận ra được điều này nên đã mỉm cười. Chiếc xe dừng lại trước một tiệm coffee.
Nó bước xuống dặn cô trông xe để vào mua nước, trời sáng sớm còn lạnh nên nó mua một ly cappuchino nóng cho cô và một ly Latte cho nó. Nó chạy vút ra khỏi cửa tiệm và không quên chúc anh chị trong tiệm có một ngày mới vui vẻ.
Một lần nữa cô ôm lấy Seungwan, nó cố tình phóng xe nhanh hơn để cô càng ôm nó chặc hơn. Chiếc xe đến trước cổng trường, dắt xe vào trong nhà xe và không quên cởi nón cho cô, nó vội đưa ngay ly coffee đang còn nóng cho cô. Cô cầm lên rồi nhìn với một ánh mắt ngây thơ.... kiểu như không biết đây là gì. Sân trường không chút bóng người và chỉ có cô và nó, nó phì cười rồi giải thích cho cô biết.
.
.
.
Dắt cô tới chỗ ghế đá gần ngay cây hoa anh đào đang nở rộ, giúp cô bật nhẹ nắp coffee lên và bày cô cách thưởng thức.
Ngụm đầu tiên có hơi đắng với cô thì phải, nhưng rồi ngụm 2-3-4 thì nó lại hết và trở nên ngọt dần và ấm cúng hơn.
"Có ngon không cô?"
Cô Irene chỉ gật đầu một cách dễ thương khi cầm cái ly đó mà uống.
"Vậy từ nay em sẽ chở cô đi tới trường và mua coffee cho cô nha!"
Gật gật.
Thế là thế nào? Nó tỏ tình cô à? Nó thích cô rồi à? Không biết nữa, thôi thì đợi chap sau sẽ rõ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip