Chap 4

Giờ đang hè nên viết nhiều nhiều cho mọi người đọc đỡ chán và au cũng đỡ chán hơn :") viết? Viết nha :3

Nó ngồi cạnh cô Joohuyn và nhìn cô với một ánh mắt long lanh. Cô giả vờ không nhìn thấy rồi lấy cái điện thoại trong tui áo ra nhìn giờ.

"7h45' rồi, sắp lên lớp rồi... đi nhanh không có người nghĩ bậy đấy" cô cầm cái ly capuchino mà nó mua cho cô lên rồi chạy một mạch như một chú cún con vào trong trường, cô quay lại mỉm cười ngoắc nó.

Nó đứng sửng vì cái độ moe hết nức của cô. Người cô lạnh lùng mà người ta nhắc đây sao? Thật không thể nào tin nổi được. Nó lắc đầu không quan tâm mà chạy thật nhanh ngay đến người con gái đó. Cô siết chặt tay nó mà lôi đi.

Bước tới ngay cầu thang trường, cô Joohuyn đứng khựng lại. Wendy ngó lại nhìn Joohuyn, nó khập người xuống và chỉ cô lên cái lưng mình.

"Làm... làm sao mà cô có thể trèo lên lưng em được, em đỡ cô là được rồi" cô quá ngỡ ngàng trước hành động của con người nhỏ hơn cô 3 tuổi.

"Đừng lo....em không sao hết, em khỏe lắm. Cô cứ leo lên đi, chứ để cô đi lên tới tầng 4 thì chắc cũng được tới tiết 3 rồi" nó ghẹo cô, rồi cười sặc lên.

Cô đỏ mặt, đánh lên lưng nó rồi mới chịu trèo lên. Lúc đầu tim nó đập hơi mạnh vì mùi hương trên người cô lại lan tỏa ra, sau đó nó giữ lại bình tĩnh để trèo lên từng bậc mà không làm cô ngã.
"Sau này chắc em phải xin trường cho xây cái thang máy để cô đi cho nhanh" nó từng bật, từng bật bước lên mà không quên chọc cô.

"Thôi đi Son Seungwan, em mà chọc co nữa.... là cô cắn em đấy" hình như hôm trước nó ngượng thì hôm nay đến cô ngượng.

Nó và cô trò chuyện vui vẻ với nhau cho đến hết tầng 4 thì cũng kịp đến giờ vào lớp, nó ngồi vào cái bàn học và nhìn chỗ trống bên cạnh tự nhũ đáng lẽ giờ con Gấu nó phải đến rồi chứ nhỉ? Nó chợt nhớ ra, sáng nay nó giành hết thời gian vì cô nên quên mất Gấu. Nó lấy trong túi áo cái điện thoại ra thì ôi thôi rồi, 10 cuộc gọi nhỡ kèm vài dòng tin nhắn mà Kang Seulgi đã nhắn cho nó.
.
.
.
Nó tính nhắn tin thì lại thấy cái bóng người lấp ló ngoài hành lang, không phải cô mà là con Gấu best friend của nó. Nó xin cô ra ngoài và dẫn con nhỏ vào, cô nhìn nó dắt con Gấu vào và hỏi.
"Kang Seulgi, may cho em là tôi mới bước vào lớp đấy. Hôm nay lần đầu làm Chủ nhiệm nên tôi tha cho em, em về chỗ đi" cái giọng lạnh lùng, đanh thép của cô làm cả lớp lẫn nó và Seulgi khiếp sợ.

Nó tự nhủ tại sao cô lại phải lạnh lùng khi ở trong trường? Tại sao khi bước ra khỏi trường cô lại là một con người hoàn toàn khác với một tính cách dễ thương, thân thiện? Ôi não nó chắc giờ chỉ toàn nghĩ về Joohuyn :v

"Sao hôm nay mình gọi điện mà cậu không chịu bắt máy?" Gấu có vẻ hơi bực tức khi con Chuột không nghe máy của nó.

"Uhm... tại sáng nay mình có chút việc nên ra ngoài sớm tiện tới trường luôn. Cho mình xin lỗi."

"Cậu mà cũng có việc nữa à? Thôi tạm tha và lần sau nếu không đi được thì phải gọi hoặc nhắn cho tớ đấy nha chưa Chuột" Gấu ghì tay mình lên trán Chuột rồi nghiến răng.

"E hèm, Son Seungwan và Kang Seulgi, hai em im lặng nào và bây giờ thì chúng ta lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15' "
Cả lớp uể oải lấy tập kiểm tra rồi viết tên mình lên.
Cô cầm sắp bài đưa cho nhỏ lớp trưởng để nó đi phát từng bàn.

Wendy bất ngờ trước lời nói đó thì cũng đã muộn màng mà quên lời nói hôm qua cô đã dặn. Nó nhìn cô ôm hận chỉ vì cô mà nó chưa học một chữ nào.

"Bài làm đơn giản, chỉ có 15 câu trắc nghiệm và đúng 15' sau cô sẽ thu lại toàn bộ bài" quý cô lạnh lùng nói.

Nó nhìn vào mặt giấy mà muốn khóc thét lên vì nó chưa học một chữ gì. Thiệt tình là trước đây nó cũng chẳng thèm học bài nhưng điểm vẫn cao vì nó còn chăm chú nghe giảng, nhưng giờ thì khác, nó không chăm chú nghe giảng mà lo đi nhìn cô nên nó có biết cái vẹo gì đâu.

Nó thì thầm với Seulgi
"Cậu học bài chưa?"
"Có một chút? Sao vậy? Đừng nói vói mình là cậu không biết làm đấy nhé?"
Nó ngậm ngụi gật đầu vì do chính cô Joohuyn nên nó có học cái gì đâu.

Một bàn tay đập vào bàn Seungwan, nó bất thình lình nhìn lên thì thấy gương mặt của cô Joohuyn đang nhìn nó, kiểu gì thì cô cũng đẹp như tiên. Cô hơi cuối người xuống rồi nói nhỏ với cả con Gấu và con Chuột

"Không trao đổi bài nhé, Wendy, em lên bàn giáo viên ngồi ngay cho tôi."
Gương mặt cô lạnh lùng nhìn nó, nó thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với cô mà cô nhanh chóng thay đổi cách nói chuyện với nó 180° thế này.

Seulgi lắc tay cô nài nỉ nhưng rồi bị ánh mắt của cô làm nó buông ra nuối tiếc, Con Chuột nghe lời ôm tập kiểm tra và mấy cây bút ngồi trên bàn giáo viên. Mấy đứa ngồi dưới rất ngạc nhiên vì chả lúc nào nó làm cái gì mà bị bắt, công nhận cô Joohuyn có khác.

"Nhìn gì? Cả lớp làm bài đi" cái giọng nói ấy khiến ai cũng phải sợ hãi mà cuối xuống làm bài. Son Seungwan không còn cách nào khác đành khắc lên mấy cạnh của cây bút chì rồi tự tung xem coi nó là A, B, C hay D rồi đánh đại vào.

Cô Joohuyn bước lên bục rồi cầm cái ghế tới ngồi cạnh nó, nó sợ phát khiếp đi được, nó không dám đụng đậy gì tới cây bút đó nữa và cứ thế là lụi, nó lụi xong rồi đưa cho cô. Cô lấy trong cặp mình ra một tờ kiểm tra mới và bắt nó làm lại. Nó nhăn mặt, thở dài cầm trên tay tờ giấy đó. Câu 1, câu 2 nó làm được nhưng mấy câu kia nó đành bó tay ngồi cắn bút.

Cô ngồi bên cạnh lấy cây thước dài chỉ vào câu đáp án và bắt nó khoanh vào. Nó tròn mắt nhìn cô, rồi thì cô nháy mắt với nó. Aisssh... cô lạnh lùng với lớp nhưng không lạnh với nó chả vì lí do gì. Nó khoanh theo từng câu cô chỉ và cuối cùng thì nó cũng là người làm xong đầu tiên như mọi ngày!

"Hết 15' lớp trưởng đứng dậy thu toàn bộ bài của các bạn. Bạn nào còn viết, hay trên tay còn cầm bút thì cô sẽ trừ điểm bạn đó" chúng nó lại nhìn cô hình ánh mắt viên đạn, đúng là con quỷ đội lốt người mà.

Cô trả nó về chỗ với con Gấu, con Gấu hỏi nó làm bài được không mà thấy mặt nó rất chi là phấn khởi. Nó gật đầu cười tươi bảo nhỏ "Chiều nay mình hứa đãi cậu một bữa no nê luôn à" nó nháy mắt làm xấu với con Gấu.

"Hứa à, đừng để như hôm qua à" con Gấu chọc ngược lại, nó gật đầu lia lịa mà ôm con Gấu.

Cô Joohuyn nhìn thấy mà cười thầm "bọn nhỏ dễ thương thật".

Hết tiết, cả lớp đứng dậy chào cô, cô ngồi xuống chờ cả lớp về hết và nhìn hai đứa kia có vẻ hào hứng lắm, chúng nó bước ra ngoài thì
"WENDY, em tới đây cô nói một chút"

Nó nhìn Seulgi, con Gấu ấy một lần nữa tuyệt vọng

"Này, hôm nay mình hưa đãi cậu mà đúng ko? Hứa rồi thì mình ko thất nữa đâu, ra ngoài hành lang chờ mình một chút nha"

Nói rồi nó đẩy Seulgi ra ngoài và quay lại với cô Huyn.

"Hôm qua cô có lỗi với em nhiều lắm, em cho cô xin lỗi và cảm ơn em nha"
Nó cười ngượng lấy tay gãi đầu.

"Không sao đâu mà cô, tại cô uống hơi nhiều thôi"

Seulgi lấp ló ngoài cứa hóng hai người kia nói chuyện, bô lô ba la... vài phút sau nó nhảy ra ôm cổ nhỏ Gấu
"Mình đi thôi"

Con Gấu hào hứng nhảy chân sau lách khỏi cái ôm đau điếng đó rồi đi trước, nó nhìn cô nháy mắt, bỏ về... đến ngay cầu thang thì giờ nó khựng lại nghĩ đến việc cô Joohuyn làm sao mà đi xuống được hết 4 cái tầng lầu này thì nó lại chạy ngược lên lớp thấy cô chuẩn bị bước ra.

"Em sao vậy? Seulgi nó chờ kìa"

"Cô đưa đây em cõng cô xuống cầu thang".

Cô vuốt tóc nó "không sao đâu mà, em cứ đi với bạn em đi, cô đi từ từ xuống cũng được"

Nó lại lắc đầu một mạch phải cõng cho bằng được cô xuống.

Cô cũng đành chịu thua để nó cõng cô. Con Gấu kia nhìn hai người ngơ ngác không hiểu chuyện gì, có phải hồi nãy cô Huyn đi vấp cái bục rồi té đập đầu xuống sàn không mà hiền lành với nó vậy?

"Seulgi à, em cứ đi trước đi, cô làm phiền Wendy một chút thôi" giờ thì cô hiền lành với nó sao? Daebak thật đấy, nó tự tát vào mình một cái thật đau...ko phải giấc mơ mà là thật, cô hiền đến vậy sao? Nó mặc kệ rồi chạy ra trước.
.
.
.
"Tới nơi rồi, cô cần em chở về ko? Em chở cô nha" nó để cô trèo xuống cái lưng nó.

"À... vậy là đủ lắm rồi, em sẽ làm con bé nó giận đấy, cô đi xe bus về cũng được, em đi đi không để Seulgi chờ"

Nó chào cô rồi quay lại với Seulgi, con Gấu cũng ko quên quay lại mà la lớn lên "Tạm biệt cô, mai lại gặp cô nữa nhé"

Cô cười nhẹ rồi vậy tay chào hai chúng nó, Chuột dắt xe ra rồi chờ con Gấu chạy trước mình đuổi theo sau.
.
.
.
Tới quán thịt nướng, con Gấu lôi Chuột lên từng và chọn món, nó nhìn vào vái menu rồi thì nào là thịt bò hoàng gia, sườn heo, bánh gạo phô mai, bla bla... thật là nhiều.

Con chuột cũng chẳng thắc mắc gì vì nó biết rằng nhỏ bạn thân của nó với cái bụng rất to đủ chứa cả một thùng gạo.

Tới đây đã, dài dòng quá đọc chán lắm. Tối nay làm phát nữa nha! Mệt quá nghỉ tay đã, bấm rã rời cái đt rồi =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip