i. thụy vũ
Mưa- mưa cứ rơi mãi, rơi hoài trên cái hiên nhỏ, trượt dài trên những mãi tôn sờn cũ, rỉ hoen màu đỏ đô. Nó tụ lại thành một vũng nước nhỏ, làm ướt chỗ đất cũ, bám lên chân, lên từng thớ vải mới của từng người qua đường. Nó có mùi tanh nhẹ lởn vởn mùi của bùn hòa trong gió rồi cuốn lấy trong không gian vô tận. Nhưng có lẽ mưa chẳng phải là thứ quá to tác gì với một Seoul sầm uất, lộn xộn và màu mè. Thành phố vẫn như một đứa nhỏ to xác chạy loanh quanh sân nhà, hứng thú với cái mát lạnh, se se như bắt được vàng. Nó sẽ vẫn ồn ào, đem khoe cho mẹ mấy thứ nó cho là long lanh nhất mà đất trời rơi xuống để rồi khóc ré lên khi chỗ nước biến mất trong khe tay. Thú thực mà nào Seoul vẫn không dừng lại cái vẻ vội vã đó trong cơn mưa mà vẫn xoay vòng mấy người đang lao đao kiếm tiền.
Dù mưa đẹp nhưng mưa cũng thật phiền. Nó phiền hà theo cách của riêng mình. Son Seungwan cho là vậy. Seungwan cho rằng chẳng có gì tuyệt bằng những cơn nắng nhẹ vào giữa thu, khi đó chẳng có một ông mắt trời nào dám làm phiền làn da hay đôi mắt của em mà chỉ có vài cơn gió thoảng thấp thỏm muốn bước vào đông. Em đã từng dõng dạc khẳng định:
"Mưa phiền nhất là lúc mưa to vào giữa hè. Khi ấy, nó phiền ở chỗ những giọt nước to đùng che lấp cái kính ô tô mà hay đưa đi làm mỗi sáng, phiền hơn nữa nó làm ướt cái áo sơ mi mới là tối hôm qua"
Hình như em ghét nó thật, em ghét mưa đến nỗi khi nhắc đến là gắn liền với chữ "phiền". Và chạy trời chẳng khỏi nắng, Seungwan ướt sũng trong cơn mưa hạ bất chợt, lặng lẽ kéo tới trên bầu trời phủ đầy mây và nắng đến gay gắt. Em chạy vội với mái tóc ướt bám trên trán, cái áo vest to đùng khiến em lọt thỏm người bên trong. Mắt em nheo lại vì ướt, cái cảm giác dính dấp của làn da khiến em phải khó chịu thậm chí là làm bẩn đôi giày mới mua. Chân em bước vội mặc kệ những vũng nước nối dài, bắn tung lên gấu quần. Người lách nhẹ qua từng người một như một con sóc nhỏ cố tha nốt miếng ăn trong trời đông, nom trông nó vất vả, ướt nhẹp, lông dính từng hạt nước mà rơi rớt lên từng chỗ đất nhỏ.
Chú sóc cũng cần chỗ để ngủ và Seungwan cũng vậy, em cần một cửa hàng nào đó không thấy khó chịu với những vết bẩn mà nước mưa và đế giày sẽ tạo ra. Ở đó, chủ quán sẽ hào phóng đưa cho em vài chiếc khăn để lau tóc hoặc ít nhất là cho em đứng đâu đó mà không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Nhưng thú thật, trời mưa khiến người ta phát lười ra, mệt lả, thèm khát duỗi người trên chăn ấm đệm êm, ngâm nga vài điệu nhạc trước hiên nhà. Âm thanh của đất trời cũng đủ người ta nghiện ngập trong những giấc mơ, cái tí tách, rung động vừa hay lại làm người ta thấy buồn và nhàn rỗi hơn.
Thật ra suy cho cùng, mưa không làm Seungwan thấy tức giận chỉ là thấy phiền vì nó làm em nhớ tới nhiều thứ. Trong những cơn mưa tầm tã, nước như bão sao, thác trăng đổ hệt sông, hệt suối kia rửa trôi những tầng kí ức đọng lại ở mùa hạ, mưa làm em nuối tiếc vì từng bỏ lỡ một người từ hồi cấp ba. Hồi đó, Seungwan vẫn còn cái ương bướng, cứng đầu của cái thuở hoa niên rạng rỡ và rực đỏ màu hoa anh đào. Một Seungwan bắt xe buýt hàng ngày vào mỗi giờ tan tầm, một Seungwan hay trốn học để leo lên cái tầng thượng vào những ngày mưa với một cái màn che nhỏ sát sườn cầu thang đi xuống. Từng là vậy, và từng là thế khi em đắm chìm hết mình trong màn mưa thơm mùi của đất trời, của cả những ngày vui tươi mà thế gian gửi tới.
Cơn mưa thanh xuân trong lòng của Seungwan còn có mùi của bơ quện chung mùi bánh mì thơm lừng ở vạt áo học sinh thuộc về một người con gái nọ tên Joohyun. Mùi bơ ngọt ở tay áo hòa chung cái ngầy ngậy ở những xưởng làm bánh nơi vạt áo, Joohyun trong trí nhớ của Seungwan là như vậy đấy, quẩn quanh trong trí nhớ, cô đọng ở cuối lòng, lấp lánh tựa vì sao. Nhưng Joohyun chỉ xuất hiện vào những ngày mưa trên sân thượng trường học, đến tới đời phượng đỏ của Seungwan dạt dào như những đám mây bông rời đi khi nắng vừa rạng. Em còn nhớ hai đứa từng đứng dưới cái màn che nhỏ ấy để trú mưa, cả hai má đỏ bồ quân thậm chí còn chẳng dám nhìn vào mắt nhau. Tay em dán chịt vào vạt áo, vò nó đến nhàu nhĩ làm mất cái thẳng thớm vốn có.
- Em tên là Seungwan nhỉ?
Nàng ta nghiêng đầu nhẹ sang một bên, hình như cái giọng ngọt ngào đó vẫn ở trong lòng Seungwan chỉ đợi nó được mưa xối và trôi về tấm lòng này.
- Chào Seungwan nhé, chị là Bae Joohyun.
Có ai bảo với nàng là mắt Joohyun rất đẹp chưa. Nó màu đen, sâu thẳm và đượm buồn. Mắt Joohyun đẹp, long lanh bóng dáng em ở đâu đó trong đó khiến em tự hỏi liệu mưa có biết vẻ đẹp này mà thêm sầu hay không. Nó khiến em biết lay động, nó cho em biết nàng đang vui, đang cười với em và hình như cho em biết nàng ta đang nhìn Seungwan này. Da nàng trắng nhưng có lẽ nó đang ửng hồng, vui sướng như một đứa trẻ khi thấy màn mưa. Đứa trẻ này sinh đẹp phát hờn phát ghen tị, nó cười tươi, răng nó trắng bóc. Da hồng hào thích thú rồi tít mắt như thể mưa lạ lắm so với những điều thường ngày mà nó hay thấy. Joohyun thản nhiên giơ số nước vừa hứng được cho Seungwan xem như thể đã quen biết đã lâu.
Nhưng không biết nàng ta có thấy Seungwan đang dại đi, vai áo ướt vì mưa và nhìn Joohyun say đắm đến lạ lùng. Môi hồng vương màu thanh xuân, tóc dài đen nhánh vì nó mang màu của tuổi trẻ. Nghe thì thật nực cười, Seungwan có lẽ biết thế nào là rung động trước một người con gái thậm chí là để nó lắng lại trong tim cho đến ngần này năm tháng. Mưa phiền hà là vì thế, nó khiến Seungwan phải hờn ghen về những tháng ngày dại dột, và ngây thơ ngày trước, giận dỗi vì mưa lạ tha hồ phô ra cái vẻ đẹp của nó mà không có Joohyun.
Nhưng trong trí nhớ của Seungwan, không phải cơn mưa nào cũng thấy Joohyun đứng dưới cái mái che nhỏ ở đó mà chỉ thấy ở những cơn mưa hạ rào rạt, vui tai. Joohyun chọn những ngày hè để nghe tiếng ỉ ôi của đất trời mãnh liệt nhất, để nghe lá cây rung rinh hạnh phúc trong cái ngọt ngào của thiên nhiên. Seungwan ở đó với Joohyun suốt mỗi trận mưa hạ dày đặc để lắng nghe cái thú vui lạ kì đó thay vì lơ mơ trong lớp học.
Bên nhau nhiều cũng quen, nhìn nhau nhiều cũng nhớ. Từ đó, mái che nhỏ không chỉ có bóng dáng của một trong hai, mà là hình ảnh đôi lứa. Có những ngày là những cuộc trò chuyện dài từ khi lay phay cho đến khi kết thúc những trận nặng hạt, đó là tiếng cười, rồi buồn lạ. Nhưng những khoảng lặng trong những cơn mưa có gì đó vẫn lạ hơn, và đặc biệt hơn thảy. Seoul trong mưa vẫn đẹp, đèn nhòe dần trong làn nước nhưng cái vẻ đẹp của Joohyun vẫn khiến Seungwan say mê hơn bất kì những lấp lánh phố thị nào khác.
Mưa trong đời học sinh của Seungwan từng đẹp đến thế say mê, và khát khao nhiều tới vậy. Dù chẳng phải tình đầu, chẳng là gì nhưng bằng cách thần kì của những cơn mưa. Nó ngấm sâu vào trong lòng Seungwan, lũng trũng như nước, thư thái ở đó rồi đóng thành vệt thương nhớ. Joohyun đến như một cơn mưa nhẹ, ào ạt bước vào nhưng khi mưa rồi chỉ dạt dào dịu dàng đến lạ. Nàng ta xuất hiện một chút ở căn tin khi đang say mê nói chuyện với chúng bạn, hay những cái vẫy tay nhẹ ở hành lang lớp. Nhưng mưa thì cũng phải rời đi cho mặt trời quay trở lại, nàng rời đi bất chợt khi không còn những ngày xấu trời vào mà xuân. Đất trời thích sự hồng nhạt của những mùa hoa đào tung cánh, mưa tắt dần đi nhường chỗ cho mây và nắng nhẹ. Mưa hạ chưa tới thì Joohyun cũng chẳng đến cái mái che nhỏ.
Mưa phiền hà từ đó, mưa chỉ khiến Seungwan rối đầu vì những màn tạt xe ướt sũng quần áo, những cú chạy hối hả trên đường hay là vội vàng che ô ngay khi hai bên cầu vai đã đậm màu hơn. Mưa chẳng còn đáng nhớ, nó chỉ thích hợp để duỗi thẳng chân, đắp chân ấm và lên giường ngủ vào cuối ngày. Joohyun thì trở thành một người đặc biệt ở thời học sinh, người khiến mưa thật đẹp rồi khiến Seungwan thấy nó thật phiền.
Joohyun và mưa đều thật kì lạ, nhanh chóng, ồ ật, dịu hiền rồi rời đi khiến người ta phát nhớ.
Thật kì lạ!
***
Bừng tỉnh khỏi những mộng mơ thuở trẻ con, non nớt thoáng qua trong cơn mưa dạt dào ngoài kia. Seungwan chạy vào một tiệm bánh nằm gọn trong góc phố cạnh đó là cây ngân hạnh xanh rờn vẫn chưa bước sang cái màu vàng rợn khi đất trời chấp chững bước vào mùa thu thơm tho kia. Nó khiến cả khu phố nhỏ sáng bừng trong màn mưa đen kịt, chớp như sứa biển lấp lánh lướt qua, nắng tựa phù du sáng nhẹ rồi chợt tắt. Tiệm bánh hiện lên trong mắt Seungwan như cái cách Bae Joohyun từng xuất hiện, sáng bừng trong lòng, thơm mùi bánh ngọt, đậm vị nhớ thương.
- Chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì.
- Bae Joohyun?
Em ngẩn người ra. Kia rồi ngọt ngào thưở nào của em kia rồi, hiện lên trong đáy mắt, ngọt ngào rồi bừng nở trong lòng. Nàng ta vẫn vậy, thơm ngọt mùi bánh mì, lẩn quanh hương bơ thơm sữa trắng đâu đó còn là hơi ấm của yêu thương say đắm. Tất cả đây rồi, ào ạt và vội vã như mưa hè.
- Chào em Seungwan, đã lâu rồi không gặp.
Sự kì lạ giữa Joohyun và mưa lại khiến Seungwan nhớ thương đây rồi. Thơm tho, mát lạnh và cũng ấm áp.
Biết gì không, thật ra mưa cũng chẳng quá tệ hay phiền hà tới vậy. Mưa của đất trời của ngày hè là những cơn mưa thụy vũ, của những rung động rơi rớt mà đã quên đi lâu lắm. Thụy vũ trong lòng Seungwan là như vậy: ào ạt, bất ngờ và có lẽ nghe có vẻ nực cười, nó còn có mùi của bánh mì.
Thụy vũ đến rồi, liệu bạn có đưa tay hứng và đón nhận nó một cách hài lòng và vui sướng nhất chưa?
***
[thuỵ vũ] (瑞雨) mang ý nghĩa là một cơn mưa báo điềm lành. Thụy vũ đến nhân gian trong niềm hân hoan, vui sướng của muôn loài, của vạn vật như một điều linh thiêng cần có mà vũ trụ đã hòa phóng ban tặng. Nhưng thứ có lẽ sót lại chẳng phải là ở những giọt li ti như sao xa, cũng chẳng phải những luồng gió lạnh luồn lách trong tóc, vuốt nhẹ má hồng. Thật ra thụy vũ không phải khiến ồ ạt và chóng đến rồi ra hoa, nó là sự bắt đầu. Thụy vũ đối với tôi mà nói chỉ đơn giản, vô cùng đơn giản thôi là sự rụng rời, lay động, sâu lắng hiện lên kết thành thương, bện nhớ, và bắt đầu. Phải không? Đến lúc rồi, thời cơ kia bắt đầu thôi.
***
Có lẽ điều đặc biệt của chap này đối với tớ không phải nội dung mà thông điệp tớ muốn truyền tải cho bạn Jasm của tớ. Tớ chỉ mong thụy vũ sẽ đến với cậu, và đừng lo vì buồn đôi khi chỉ là thêm vị ngon cho cuộc sống, còn lại hãy bình tĩnh nhé, tớ sẽ bắt đầu với cậu nè.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip