05

"A. Tức chết rồi."

Đến tháng 7 thời tiết khô nóng hơn, tiếng ve trong rừng râm rang chói tai. Thỉnh thoảng có tiếng vị Thần Rừng kêu lên đầy bức xúc.

Seungwan nghe thấy liền chồm người qua nhìn xem chiếc điện thoại đáng thương của mình trên tay ngài ấy. Chỉ là trò rắn săn mồi kinh điển mà ngài ấy có thể chơi nhập tâm đến vậy.

Có chút buồn cười.

Gần đây có lớp học thêm, Seungwan ôm luôn cả bài tập đến nơi trú ẩn để làm. Vì lo lắng trong lúc làm bài tập Bae Joohyun ngồi bên cạnh sẽ nhàm chán nên Seungwan đã tìm gì đó trong điện thoại cho ngài ấy giết thời gian. Nhưng trong rừng không có sóng điện thoại, chỉ có vài trò chơi nhàm chán được cài đặt sẳn trong hệ thống.

Trò đặt gạch thì chán quá, Seungwan chọn trò rắn săn mồi, không nghĩ đến vị thần kia lại ngạc nhiên, tròn mắt tập trung nhìn cô chơi đến vậy.

"Trò rắn săn mồi. Là trò chơi kinh điển đó. Ngài không biết sao?"

"Làm sao mà tôi biết được."

Ngài ấy nhận lấy điện thoại, kêu ê a trong vài lần chơi thử, sau đó mặc kệ Seungwan một bên, chăm chăm vào màn hình. Đến tận lúc đưa Seungwan trở về, ngài ấy vẫn chỉ chỉ vào điện thoại của Seungwan.

"Lần sau đến... nhớ mang theo cái đó."

Một vài tuần luyện tập, từ chọn mức chơi mặc định giờ ngài ấy đã thử thách độ khó. Qua được vài vài hôm nay ngài ấy lại kêu lên.

"A.. không chơi nữa. Con rắn này cứ đâm đầu vào tường làm đầu tôi đau theo."

Cả khu rừng vì thế mà xáo động, có lẻ vì cơn giận của Thần Rừng cây cối run rẩy dữ dội lắm.

Seungwan bật cười khanh khách. Ai lại nghĩ một vị Thần Rừng lại bị trò chơi rắn săn mồi chọc tức đỏ mặt. Ngài ấy dễ thương quá. Nghĩ đến đây Seungwan sửng sốt.

Không được! Nghĩ bậy bạ cái gì. Sao lại nghĩ ngài ấy dễ thương. Như vậy là bất kính!

Đang ngơ ra thì Bae Joohyun đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Seungwan.

"Không chơi nữa. Đã làm bài tập xong chưa?"

"Vâng! Xong rồi."

"Vẫn còn sớm, tôi đưa em đi xem hoa đỗ uyên nở. Đưa em đi ngắm hoàng hôn trên đỉnh Jinru. Đồng ý không?"

"Thật? Ngay bây giờ luôn sao?"

"Ừ. Mau nhắm mắt lại. Không được nhìn lén. Đó là quy tắt."

Lại quy tắt, nhưng Seungwan không có phản bác gì cả. Vui vẻ nhắm chặt mắt.

Mất một lúc lâu, Seungwan có hơi sốt ruột, mấp máy môi muốn gọi Bae Joohyun. Đột nhiên bàn tay bị nắm lấy, cảm giác lành lạnh kéo theo xúc cảm lạ lẫm lan trên từng đốt ngón tay. Seungwan khẽ run lên.

"Được rồi. Mở mắt được rồi."

Trước mắt Seungwan là cánh đồng hoa đỗ uyên đang nở rộ rực rỡ trải dài. Nơi này nằm trong khu vực vườn quốc gia núi Jiri, tuy nhiên Seungwan chưa bao giờ đến đây vào mùa hoa nở cả. Seungwan trố mắt nhìn, đi tới vài bước, cả người như chìm trong biển hoa hồng rực.

Seungwan xoay người, muốn thể hiện sự thích thú với người kia, nhưng nhận lại được sự ngỡ ngàng hơn cả. Bae Joohyun mặc hanbok màu trắng, buộc hờ mái tóc bằng dải ruy băng màu hồng nhạt, nở nụ cười sáng lạn hướng về phía Seungwan.

Seungwan lần đầu tiên cảm nhận được cả cơ thể mình đang rung động, nhận ra điều gì đó đang nảy nở trong tim mà không rõ đó là gì.

"Đẹp quá." Seungwan ngơ ngác thốt lên.

"Em đang nói về gì thế?" Người kia làm vẻ mặt biết rõ còn cố hỏi.

"Chị. À không. Ý tôi là... Xin lỗi." Seungwan lúng túng chà xát hai bàn tay vào nhau.

Vị Thần Rừng không đáp lại, nhẹ nhàng đi tới trước Seungwan. Ngài ấy đứng ngược nắng, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, thứ ánh sáng màu cam ngọt của ánh mặt trời tàn ngày trước mắt Seungwan như đang tô điểm cho một lớp điển tích bị chôn vùi trong rừng cấm mà hôm nay Seungwan mới lần đầu được biết.

"Thế nào? Em có thích không?"

Về cái gì cơ? Thích. Thích chứ. Bất kể đó là gì ngay lúc này. Seungwan ngây ngốc gật gật đầu. Vì sao ngài ấy lại mặc hanbok lúc này? Vì sao lại thể hiện vẻ mặt đó với mình? Vì sao ngài ấy cùng tưởng tượng bấy lâu nay khác xa nhau đến vậy? Seungwan bắt đầu rối rắm.

Bae Joohyun đưa mắt ngắm nhìn hoàng hôn hồi lâu không nói thêm gì cả. Chính ngài ấy cũng có sự đắn đo của riêng mình. Bầu không khí tồn tại nhiều nghi vấn và gượng gạo khiến người ta bắt đầu thấy thấp thỏm không yên.

Seungwan từ lúc nào đã chuyển sang nhìn chằm chằm Bae Joohyun. Bóng lưng nhỏ nhắn, đơn bạc, yếu ớt nhưng tiềm tàng thứ gì đó khiến người ta chìm đắm. Seungwan muốn hỏi, nhưng lại không có mở lời trước.

"Em tò mò lắm đúng không?"

Seungwan ngẩng lên, vẻ mặt tươi cười của ngài ấy như biết rõ Seungwan đang nghĩ gì.

"Cũng không có gì. Hôm nay trông ngài rất xinh đẹp, đến mức tôi thấy hoảng hốt. Nhưng giờ thì tôi thấy rất lạ, tôi không quá tò mò nữa mà ngược lại thấy rất thoải mái. Có vẻ như ngài đã trở nên thân thiết với tôi hơn nên tôi mới có thể nhìn thấy ngài trong dáng vẻ này."

Bae Joohyun cong mắt cười hài lòng.

"Em có thấy thích tôi trong dáng vẻ này không?"

Seungwan lại ngơ ra một lúc, rồi mới khẽ gật đầu. Ngay sau đó mặt cô thấy nóng lên, cô tự biết cảm giác của chính bản thân không ổn. Không ổn một chút nào.

"Tôi cũng rất thích em. Vậy em có nguyện ý ở bên cạnh tôi không?" Bae Joohyun dịu giọng, mang theo sự trông đợi không thể hiện quá lộ liễu.

Trái tim Seungwan nhảy nhót, cảm giác như tần số dao động tăng vọt đến mức báo động. Suýt chút nữa Seungwan đã ngay lập tức đồng ý. Ở bên cạnh ngài ấy thật sự khiến người ta thoải mái. Từ lúc gặp ngài ấy đến tận ngay lúc này, ngài ấy luôn mang cho Seungwan cảm giác an ủi cùng sự bảo hộ vốn có của một Thần Rừng. Nhưng khi nghe ngài ấy nói rằng ngài ấy thích cô thì toàn bộ cảm giác thoải mái trước đây bắt đầu mơ mơ hồ hồ trở thành một thứ xúc cảm giữa người với người khi ở cạnh nhau lâu ngày. Seungwan nghĩ bản thân có thể chọn gật đầu nhưng cô do dự.

Ở bên cạnh một vị thần nghĩa là sao? Bên cạnh ngài ấy, trong khu rừng cấm đó. Hay trở thành một thực thể không rõ ràng như ngài ấy... Đầu Seungwan ong ong với đống suy nghĩ đua nhau nổi lên.

Seungwan nghe thấy bên tai âm thanh của Bae Joohyun thả một hơi thở dài. Ngài ấy cuối đầu khẽ cười, lộ rõ sự thất vọng. Tại sao lại thể hiện sự thất vọng đó? Tại sao nét mặt đó lại khiến tim Seungwan nhói lên? Seungwan nhấc chân do dự muốn tiến tới.

"Tôi hiểu. Tôi biết em nghĩ gì. Xin lỗi vì nói ra câu khó xử như vậy. Nhưng có vẻ đã đến lúc."

Seungwan rối rắm.

"Không phải. Tôi... Tôi không biết nữa. Đột ngột quá."

"Không sao. Tôi vốn đã biết mà. Không thể chọn ở lại cùng tôi vậy nên từ giờ em đừng lên núi tìm tôi nữa, tránh để em trở thành thói quen với tôi. Vừa đúng lúc mùa hè sắp kết thúc, chúng ta... đến đây thôi."

Seungwan còn có gia đình, còn có bạn bè, còn có cả tương lai muốn rời khỏi ngọn núi này. Mọi chuyện sẽ đều đúng như trong kế hoạch cuộc đời của Seungwan nếu như cô không gặp Bae Joohyun. Vậy nên kết thúc ở đây để cô tiếp tục sống với kế hoạch mà cô đã vạch ra trong nhiều năm về sau. Hẳn sẽ tốt!

Nhưng, sao lại cảm thấy khó chịu thế này. Cảm giác này, mình không thích một chút nào.

"Đến đây. Tôi đưa em về."

"Vâng."

Mùa hạ này, cánh đồng hoa đỗ quyên, hoàng hôn cùng cô ấy, Seungwan không muốn quên đi.

"Có thể... xin ngài, đừng lấy đi ký ức của tôi được không?"

Bae Joohyun nhìn Seungwan một lúc lâu không đáp, rồi Seungwan không nhìn rõ gì nữa cả. Khi cô tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở gốc cây lớn trên đường mòn ngắm cảnh. Cô không có quên ngài ấy, mà có vẻ, cô cũng không thể nhớ ngài ấy nữa.

Seungwan mang tâm trạng ủ dột quay trở về. Cô muốn khóc nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại.

...

Tháng 8 thời tiết hanh khô hơn mọi năm. Seungwan vùi đầu vào số bài tập học vượt của năm cuối cấp. Cô thấy nhớ Bae Joohyun. Thật sự rất nhớ ngài ấy.

Trong nhà ngột ngạt, Seungwan đổi gió đến trung tâm trạm kiểm lâm khu vực để đưa cơm hộp cho bố. Nghe nói hôm nay ở đó có hội nghị gì đó.

Khi Seungwan đến thì người dân trong thôn cũng đã đến rất đông. Seungwan nhìn thấy băng rôn treo trên lối vào trung tâm với những dòng chữ đỏ rực có nội dung mở rộng khu vực vườn quốc gia lên phía Bắc núi Jiri. Mọi người có vẻ hào hứng với hội nghị lần này. Seungwan gác lại chuyện tìm bố đưa cơm, cô đi thẳng vào hội trường nghe thuyết trình. Người đang nói có vẻ như là một chủ đầu tư nào đó. Ông ta đang luyên thuyên về đề án mở rộng xây dựng lối vào tham quan thám hiểm khu rừng cấm ở phía Bắc. Seungwan nghe đến đây cảm thấy không tán thành nổi. Nơi đó sao có thể tùy tiện khai thác được chứ. Bọn họ lại bắt đầu tìm kiếm lợi ích từ thiên nhiên rồi.

"Bố. Đề án đó liệu có được thực hiện không?"

Khi nhìn thấy bố, Seungwan lập tức hỏi, quên cả việc phải đưa cơm cho bố trước. Bố cô nói, rất có khả năng thực hiện được, chính phủ cũng đang xem xét, còn phải thông qua biểu quyết của người dân.

Tâm trạng Seungwan chưa tốt lên lại tiếp tục rơi xuống tận đáy khi nghe được tin tức này. Seungwan quay về nhà, cô lấy điện thoại ra chơi trò chơi rắn săn mồi nhàm chán đó. Cô tự hỏi, sao trò chơi nhàm chán thế này mà ngài ấy có thể kiên nhẫn chơi tới cấp độ khó thế này. Nghĩ nghĩ rồi cô lại thấy đau lòng.

Trò chơi nhàm chán này có là gì so với khoảng thời gian ngài ấy một mình ở trong khu rừng đó. Suốt khoảng thời gian đó cô độc đến dường nào. Sao ngài ấy có thể để thời gian trôi đi như thế.

Càng nghĩ Seungwan càng cảm thấy áy náy. Mình lại chọn bỏ lại ngài ấy trong khu rừng cấm đó. Để ngài ấy lại với ngày tháng không có ai bầu bạn. Liệu thích mà ngài ấy nói có phải là vì ngài ấy quá cô đơn không? Chỉ cần đồng ý rồi thương lượng sau cũng được mà. Sao lại thể hiện rằng mình không thích chứ. A. Seungwan à Seungwan. Sao lại nhẫn tâm bỏ rơi người ta như vậy. Cô lại thấy nhớ vị Thần Rừng thêm một chút, nhưng không đủ can đảm để lại đi tìm ngài ấy.

Đến giữa tháng 8, Seungwan trở lại trường học. Trường học nằm trong khu dân sinh dưới chân núi. Từ nhà Seungwan đến trường mất một khoảng xa, phải đi xe buýt đưa đón học sinh của trường. Thời tiết hôm nay nóng cực kỳ, cả người đầy mồ hôi nhưng vẫn phải ngồi chờ giáo viên chủ nhiệm mới sinh hoạt lớp. Seungwan lơ đễnh nhìn về phía sườn núi. Một dự cảm chẳng lành dâng lên. Cảm giác phía xa xa trở nên âm u, gió lùa qua cửa sổ mang theo hơi nóng hừng hực.

Tiếng loa phát thanh trong trường vang lên, Seungwan đứng bật dậy, mặc kệ giáo viên chủ nhiệm mắng ở phía sau lưng. Cô chạy trên hành lang mang theo một nỗi sợ hãi đang cuồn cuộn dâng lên.




_____________________

Có biến :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip