Chap 29:Gió Lặng Rồi
-Wan tha lỗi cho chị, chị không cố tình làm thế đâu, nhưng chị yêu em, trước giờ chị chưa bao giờ dám nói, vốn dĩ chị định chôn chặt tình cảm này, sẽ không bao giờ nói cho em biết, rồi đến 1 ngày nào đó, khi em đã có 1 người bên cạnh rồi thì chị sẽ im lặng bước ra khỏi cuộc sống của em, nhưng 2 ngày em mất tích, chị như điên lên vậy em có biết không ? Rồi khi biết em ở nhà cậu ta, chị không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi, không thể kiềm chế được thứ tình cảm này nữa, chị ghen, chị thật đang ghen đó, chị làm tất cả cho em, muốn để cho em cái gì cũng cần chị, như thế em sẽ không xa chị nữa, chị muốn ở cạnh em, ở cạnh để chăm sóc hoặc giúp đỡ em thôi chị cũng bằng lòng, chị cố kiềm chế cảm xúc khi ở bên em là chị sợ khi em phát hiện được, em sẽ không chấp nhận, em sẽ tạo khoảng cách với chị. - Joohyun
- chị yêu em bao lâu rồi ?. -Wendy
Từ giọng nói dứt khoát đến ánh mắt hờ hững, Joohyun biết Wendy không tin những lời mà cô nói.
- từ lúc mới gặp, đến khi em dần lớn lên thì chắc chắn. - Joohyun
- hahaa. Chị không nghĩ mình giả tạo quá sao ?. -Wendy
- giả tạo ?. - Joohyun
- nếu chị nói chị yêu em lâu như vậy thì mấy năm trước là ai đã có bạn trai ? Yêu em mà hiện tại lại còn dây dưa với người cũ ? Chôn chặt tình cảm ? Khi em có người bên cạnh sẽ lặng lẽ ra đi sao ? Cao thượng có nhỉ ? "không" tình yêu chân thành quá nhỉ ? "dừng lại đi" nói ra thật sự là không tin được đúng không ? "đừng nói nữa" đúng là khó tin thật. "đừng mà" chị xem em là gì thế ? Chị 1 con nhóc chưa biết gì hay là 1 món đồ chơi mới để chơi ?. - Wendy
-Wan... - Joohyun
Joohyun sững sờ nhìn Wendy,Wendy lấy tay che miệng, ánh mắt hoảng hốt,Wendy không dám đối diện với cô, không dám cô nữa,Wendy quay lưng chạy lên phòng đóng cửa lại, Joohyun khụy luôn xuống đó, nằm dài trên nền nhà, khẽ nhắm mắt ngăn dòng cảm xúc hiện tại của mình, còn Wendy sau khi cô đóng cửa lại cũng ngồi luôn tại đó.
- chẳng phải đó là những lời mày muốn nghe sao ? Tại sao còn nói ra những lời như thế ? Tại sao phải làm tổn thương chị ấy chứ ? Mày đúng là 1 người không ra gì mà. -Wend
Wendy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, cô muốn ngủ, trước mắt cô mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, Wendg có cảm giác như mình đang quay cuồng, cô ngã xuống đất tay va trúng 1 lọ thủy tinh làm mảnh vỡ dăng ra đầy nền, tay cô bị khứa 1 đường, Wendy cố ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, định gọi Joohyun nhưng nhớ sực lại nên thôi.
_ Phía Joohyun_
Nghe thấy tiếng vỡ, cô không suy nghĩ gì nhiều, quên luôn những câu nói lúc nãy của Wendy, chạy lên nhưng cửa phòng đã bị khóa.
-Wan! Tiếng động gì vậy Wan? Em ở trong đó sao rồi ?Wan! Em có sao không ? Em mở cửa ra cho chị vào đi Wan. - Joohyun vừa nói vừa đập tay vào cửa tiếng phát ra rõ to.
Không nghe thấy Wendy lên tiếng, lòng Joohyun như lửa đốt vậy, tông cửa 2-3 lần mới mở ra,Wendy ngồi ngay dưới giường, tay không ngừng chảy máu, Joohyun chạy đến, bế cô đưa lên giường lấy khăn tay lau xung quanh vết thương.
- chị đưa em đi bệnh viện. - Joohyun
- không cần. Đi ra ngoài đi. -Wendy
Không còn cách nào khác, Joohyun lấy hộp cứu thương ra chuẩn bị sơ cứu cho Wendy, nhưng Wendy giật tay lại.
- tôi không phải nói là chị đi ra ngoài ?. -Wendy
- em muốn gì cũng được, muốn sao cũng được, nhưng phải đưa tay đây cho chị rửa rồi băng bó vết thương lại. - Joohyun
- chị thôi ngay đi có được không ! Không ai mượn chị làm việc này cả. -Wendy
- không ai mượn cả, là do chị tự nguyện. - Joohyun
- tự nguyện ? Có nghĩa là vì em việc gì chị cũng làm có phải không ?. -Wendy
- phải ! Em nói đi gì cũng được. - Joohyun
Wendy đưa tay hết ngay 1 con dao xuống nền.
- chị đâm con dao này vào ngực của mình, nếu ngập con dao không nhưng tôi cho chị rửa mà còn băng bó vết thương lại. - Wendy
- được. Chị làm. - Joohyun
Không 1 chút do dự nào, Joohyun cầm con dao lên đâm thẳng vào ngực, còn chưa kịp đâm xuống thì Joohyun đã nhận được 1 cái tát trời giáng.
- tại sao chứ ? Tại sao lại làm thế hả ? Chị thừa biết yêu cầu này quá đáng mà ? Nếu em không ngăn lại chị thật sự sẽ đâm vào ngực mình thật hả ? Chị là 1 tên đáng ghét ! Đáng ghét !. -Wendy
- ừ. Tất cả điều do chị. Là chị đáng ghét. - Joohyun
Joohyun vừa dỗ Wendy vừa nhẹ nhàng rửa vết thương cho cô, xong thì ôm Wendg vào lòng.
-Wan ngoan nín đi đừng khóc nữa. - Joohyun
- chị cứ như vậy mãi làm sao em rời xa chị được đây ?. -Wendy
- đừng bao giờ rời xa chị. - Joohyun
- không phải 1 ngày nào đó cũng sẽ bắt buộc phải buông sao ?. -Wendy
Wendy định ngồi dậy thì Linh đưa tay ôm chặt lại.
- em cho chị 1 cơ hội đi có được không ?. - Joohyun
- ..... -Wendy im lặng không nói tiếng gì.
- chị đã bao giờ làm mất lòng tin của em chưa ?. - Joohyun
- có đấy. -Wendy
- khi nào chứ ?. - Joohyun
- thứ nhất trong mắt em chị luôn là 1 người nâng lên được, thì bỏ xuống được, nhưng giờ em mới biết là chị mềm yếu, luôn dây dưa và không chịu dứt khoát. Thứ 2 không có chủ khiến, không có ý chí làm em vô cùng thất vọng. - Wendy
- chị biết là trong chuyện tình cảm chị không thể giải quyết được dứt khoát, chị nhận lỗi, nhưng em không thể nói chị không có chủ kiến, không có ý chí, chỉ là vì em chị cái gì cũng không cần, chỉ cần 1 thứ duy nhất đó là làm em vui. - Joohyun
- em hư là tại chị đó. - Wendy nói với giọng trách móc
- không sao. Chị sẽ cho em hư cả đời. - Joohyun cười tươi 1 cái nhìn Wendy .
- được. Hành hạ chị cả đời cũng không phải chuyện gì đó khó khăn. -Wendy
- ừ. Chỉ cần là em muốn thì hành hạ thế nào cũng được hết. - Joohyun cười híp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip