Chương 34

Lúc trước bởi vì Tống Như Ngữ làm loạn, Tôn Thừa Hoan dọn đến trấm yểm Lệ thôn bảo hộ tiểu cp, nay dẹp yên giặc giã cũng không thấy có ý định trở về khách sạn. Tôn Thừa Hoan không lên tiếng, dĩ nhiên Bùi Châu Hiền cũng không nói gì, hai ngươi cứ như cũ ở chung một chỗ.

La tỷ không đi đại khái vì sợ lãng phí tiền bạc cũng như công sức tu bổ của trợ lý đi? Bùi Châu Hiền tận mắt chứng kiến Triệu Liễm kéo một đội thi công đến đây khử khuẩn sát trùng, thay toàn bộ giấy dán tường, thảm trải sàn, sơn sửa từng ly từng tí, búng tay đem toàn bộ biệt thự không tồi lắm ban đầu rùng mình một cái biến thành hoàng cung.

Triệu Liễm nghe Bùi Châu Hiền nói vậy, vui vẻ: "Quá lời quá lời, đây là tiêu chuẩn cơ bản của Tôn....khụ khụ khụ... La tỷ khi ra cửa."

Bùi Châu Hiền vốn ít để ý chuyện tiền bạc của người khác nên ban đầu gặp gỡ cũng không nghĩ La Hân là phú bà, chỉ cảm thấy người này điều kiện không tồi, sành điệu lại có gu. Hiện giờ nhìn "tiêu chuẩn cơ bản" của nàng, mới hiểu được tại sao Tư tỷ nhìn mình mặc bộ quần áo nàng đưa lại giật mình.

Triệu Liễm cùng Bùi Châu Hiền không chênh lệch tuổi với nhau lắm, dễ quen dễ thân, hơn nữa đều tự cảm thấy cả hai có duyên gặp gỡ nên lúc rảnh rỗi khá là quấn quýt.

Không biết có nhiễm sư phụ Tôn Thừa Hoan không, nhưng Triệu Liễm đặc biệt thích khuôn mặt của Bùi Châu Hiền, lúc trước chỉ kịp chụp vài cái ảnh, bây giờ có cơ hội gần gũi như vậy làm sao có thể bỏ qua, lôi kéo Bùi Châu Hiền tạo 360 kiểu vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, hận không thể trườn bò lên trên chụp cả đỉnh đầu Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan gọi điện nói chuyện với Đào đạo xong, trở về biệt thự đúng lúc Triệu Liễm cùng Bùi Châu Hiền đang ngồi với nhau trên xích đu đặt trong vườn. Triệu Liễm một tay cầm camera, một tay khoác lên vai người bên cạnh, xoay mặt tạo kiểu chu môi, cái miệng nhỏ chuẩn bị đáp xuống má trái của Bùi Châu Hiền. "Không sai, chính là góc độ này..." Ngay khi Triệu Liễm muốn bấm nút chụp, trên màn hình bỗng trồi lên một trương mặt lạnh băng như ma nữ đòi mạng phía sau hai người.

"Ai nha má ơi!" Triệu Liễm bị dọa đến tim muốn bay ra ngoài, di động trực tiếp rơi vào chân đau điếng. Double kill.

Bùi Châu Hiền tim cũng đập thình thịch: "La tỷ, ngươi như thế nào xuất quỷ nhập thần không một tiếng động vậy."

Tôn Thừa Hoan chắp hai tay sau lưng, nheo mắt lại giống như rất bất mãn: "Hai người đang làm cái gì?" Dáng vẻ giống như giáo viên chủ nhiệm bắt gặp học sinh yêu sớm.

Triệu Liễm nhặt điện thoại lên nhìn nhìn, xác định không nứt: "Không phải hai ta tình cảm chị em tốt nên muốn chụp vài tấm hình làm kỷ niệm sao? La tỷ, ngươi có muốn chụp cùng không?"

Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu: "Ba người kiêng cữ, không có hứng thú"

Triệu Liễm: "..."

Thân là trợ lý đi theo Tôn Thừa Hoan lâu năm nhất, tiểu Triệu đương nhiên có bản lĩnh hiểu được ý tại ngôn ngoại không thua kém gì Phùng Duẫn Hâm, cho dù lão Phật gia chỉ phóng ra một tia mỏng manh ám hiệu, nàng đều có thể bắt lấy.

Ba người kiêng cữ? Vậy hai người thì chắc không sao?

Kiểu này là lão Phật gia ghét bỏ ta...

Triệu Liễm lập tức đứng dậy lấy khăn giấy sát khuẩn lau lau, làm tư thế mời chỉ vào nửa cái xích đu còn lại bên cạnh Bùi Châu Hiền: "Tôn lão sư ngồi vào đây, ta chụp cho hai người một tấm."

Tôn Thừa Hoan thong thả đi đến ngồi bên người Bùi Châu Hiền, chỉnh chỉnh lại cái áo trên người cho ngay ngắn, ngoài mặt vẫn tỏ ra ghét bỏ, "Nào có gì hay ho mà chụp?"

Triệu Liễm muốn cười, nhưng vì giữ lễ nghĩa nên cố gắng kiềm lại thành ra khóe miệng cứ giật giật, nghĩ trong đầu – Tôn lão sư ngươi cũng thật ngạo kiều.

Biết tính tình Tôn lão sư như vậy, Triệu Liễm tủm tỉm cho nàng bậc thang leo xuống: "Dù sao cũng là chương trình truyền hình đầu tiên ngươi tham gia, La tỷ cùng tiểu cp chụp một tấm hình làm kỷ niệm có gì là không tốt. Đúng không, Châu Hiền?"

Bùi Châu Hiền gật đầu đến vui vẻ: "Đúng vậy La tỷ, cảm ơn ngươi trong thời gian chiếu cố ta." Kỳ thực Bùi Châu Hiền luôn muốn hướng Tôn Thừa Hoan cảm ơn, tuy nói tính cách của Bùi Châu Hiền hướng nội, nhưng không phải là đầu gỗ không hiểu lễ nghĩa. Trong lòng nàng hiểu rõ, La Hân đặc biệt chiếu cố mình. Nếu không có vị tỷ tỷ này từ trên trời rơi xuống, sợ rằng đến giờ vẫn còn đang phải lăn lộn đấu tranh với Tống Như Ngữ.

Đã được một thời gian không dài không ngắn trôi qua, chương trình sắp sửa tiến đến giai đoạn cuối, nhanh thôi cả hai sẽ phải giã từ. Đến lúc đó đường ai nấy đi, có duyên phận gặp lại hay không chẳng ai có thể khẳng định. Vậy nên bây giờ khi vẫn còn cơ hội bên nhau, Bùi Châu Hiền cảm thấy nên đem tình cảm trong lòng nói rõ. Tôn Thừa Hoan nhìn bộ dạng Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn chân thành, trong lòng cảm thấy có chút ngọt, muốn xoa xoa đầu đứa nhỏ này.

Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan ngồi dựa vào lưng xích đu, chờ đợi Triệu Liễm. Triệu Liễm đúng là thợ chụp có tâm, nhìn nhìn vào màn hình căn chỉnh một lúc rồi nói với Tôn Thừa Hoan: "La tỷ có thể cười một chút không? Để như vậy có chút dọa người."

Tôn *chụp ảnh chưa bao giờ cười* Thừa Hoan: "..." Miễn cưỡng cười cười một chút, nhưng nhìn càng giống như đang nuôi sát khí, giây tiếp theo liền lập tức rút dao ra cắt yết hầu kẻ nào chọc ghẹo.

Triệu Liễm cầm máy run run: ".... Ngài để lại như cũ đi."

Tôn Thừa Hoan: "??"

Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền ngồi đến thẳng tắp người đến cứng đờ, Tôn Thừa Hoan cuối cùng không cười, giữ nguyên biểu cảm thường ngày, nhưng Bùi Châu Hiền lại cười đến rất vui vẻ.

Triệu Liễm kiểm tra lại bức ảnh. Ai nha~

Cao lãnh tỷ tỷ cùng ngọt ngào muội muội, vô cùng xứng đôi, thật là ngoài ý muốn.

Trông giống ảnh đăng ký kết hôn.

.

Tôn Thừa Hoan nói với Bùi Châu Hiền hôm nay mình có thời gian rảnh, muốn xem ba tràng diễn lúc trước chia sẻ cho nàng. Bùi Châu Hiền đã chuẩn bị tốt từ lâu, vừa nghe thấy thế lập tức hưng phấn lên giống như thỏ con thấy cà rốt. "Ta mau chóng về chuẩn bị."

"Được." Tôn Thừa Hoan nói. "Châu Hiền, nhưng ta còn muốn quay phim lại."

Bùi Châu Hiền đáp: "Không thành vấn đề, ta tìm góc nào phù hợp để gắn điện thoại là được."

Bùi Châu Hiền đi rồi, Triệu Liễm bên này hỏi Tôn Thừa Hoan: "Linh tỷ báo có một đơn vị sản xuất một hai tìm đến phòng làm việc của chúng ta, muốn tìm kim bài kịch bản để đầu tư, không nghĩ tới chuyện tìm nhà khác. Phòng làm việc đều đang trong group chờ Tôn lão sư vào quyết định."

Linh tỷ chính là Lâm Linh, người đứng đầu phòng làm việc của Tôn Thừa Hoan, trên cơ bản là Tôn Thừa Hoan phụ trách viết kịch bản, còn Lâm Linh phụ trách chuyện trong ngoài.

Tôn Thừa Hoan: "Linh tỷ tự mình quyết định không được sao?"

"Năm ngoái Linh tỷ tự quyết định hai hạng mục, sau đó gửi kế hoạch đến cho Tôn lão sư đều bị cự tuyệt, có lẽ vẫn còn bị bóng ma tâm lý."

Tôn Thừa Hoan không thể phản bác, tự biết mình có thói duy ngã độc tôn, không thích chiều theo ý người khác.

"Được, lát nữa ta gọi cho Linh tỷ, không còn sớm nữa ngươi về nghỉ ngơi đi."

"Vậy chào Tôn lão sư." Triệu Liễm nhìn Tôn Thừa Hoan, chớp chớp mắt cười tủm tỉm: "Ta gửi ảnh hai người chụp chung qua wechat, Tôn lão sư nhớ để ý điện thoại nha."

Tôn Thừa Hoan ừ một cái, Triệu Liễm đang muốn xoay người trở đi, Tôn Thừa Hoan lại nói: "Ảnh ngươi chụp cùng Bùi Châu Hiền cũng gửi qua cho ta."

Triệu Liễm: "??"

.

Triệu Liễm đi rồi, Tôn Thừa Hoan kiểm tra mấy ảnh chụp ban sáng, sau đó chọn ra một tấm Bùi Châu Hiền đang cười nhẹ, trong mắt ẩn chứa sự cô độc phóng to lên, ngũ quan vẫn như cũ hoàn mỹ, không có chút góc chết. Tôn Thừa Hoan hài lòng gửi cho Đào đạo, hắn lập tức phản hồi: "Đây là nữ chính ngươi nhìn trúng? Còn không phải tiểu cộng sự của ngươi trong chương trình sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Là nàng, ngươi cảm thấy thế nào, có thấy được khí chất của Trần Diệu không?"

"Khí chất không tồi, nhưng có thể diễn được không cần phải bàn lại. Ta xem chương trình cảm thấy nàng rất hướng nội, sợ là biểu diễn không ra cái chất nhân vật."

"Vậy ngươi chờ, một lát nữa gửi cho ngươi video thử vai."

Tôn Thừa Hoan gõ cửa, hỏi người bên trong: "Ngươi chuẩn bị xong chưa Châu Hiền? Ta có thể vào không?"

Không có ai trả lời.

"Châu Hiền?" Tôn Thừa Hoan hỏi lại lần nữa, như cũ vẫn im lặng.

Tôn Thừa Hoan nhớ lại, kịch bản nàng đưa cho Bùi Châu Hiền, có một tình huống tương tự thời điểm bây giờ, xảy ra ở giai đoạn bộ phim gần đi vào cao trào.

Nam chính – cũng là chồng của nữ chính – thông qua nhân vật nữ phụ phát hiện ra bí mật giết người 10 năm trước của vợ mình.

Suốt dọc đường hắn hồn lạc phách bay, thất thểu lê từng bước, nghĩ đến việc người đầu ấp tay gối bao lâu nay lại là hung thủ giết người, mặt mày tái xanh tái mét. Lúc về đến cửa còn đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, không dám bước vào. Nhưng trong nhà còn con của hắn, đứa nhỏ này mới sinh ra không có tội tình gì, hắn nhất định phải bảo hộ đứa bé.

Thế là người chồng làm bộ giả ngu, định bụng tìm cách đem con ra khỏi nhà, sau đó lại tính toán tiếp. Không nghĩ tới chìa khóa không mở được, trước mặt cánh cửa lạnh lùng đóng sập càng làm anh ta hoảng loạn không biết vợ mình bày trò gì. Vì sự an toàn của con nên chỉ có thể dằn nỗi sợ xuống, xem như cái gì cũng không biết, gõ gõ cửa nhẹ nhàng nói: "Trần Diệu, ngươi khóa cửa làm gì a?"

Đối với chuyện khác trí nhớ Tôn Thừa Hoan không tốt lắm, nhưng liên quan đến kịch bản của chính mình, cho dù là nhân vật hay chi tiết bố cục sắp xếp ở mỗi tràng diễn nàng đều có thể nhớ kỹ. Tôn Thừa Hoan cảm giác giờ phút này chính mình bị nhập vào thế giới của "Ước nguyện vị thành niên", trở thành người chồng tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, không biết điều gì chờ mình sau cánh cửa kia.

Két~~ Cánh cửa chậm rãi mở ra.

Bùi Châu Hiền tóc tai hỗn độn, quần áo tuềnh toàng, nhìn qua tiều tụy lại căng thẳng, giống như từng dây thần kinh đều căng chặt, từ khe hở lộ ra một đôi mắt cảnh giác nhìn Tôn Thừa Hoan.

Cái gì cũng không nói, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm.

Trong mắt mơ hồ thấy được tia máu, sau này tiến tổ không cần đặc biệt xử lý chi tiết này, mỗi ngày đều dày đặc lịch quay, đủ cho nàng vất vả đỏ mắt.

Bùi Châu Hiền đáng yêu thường ngày đi rồi.

Trước mặt Tôn Thừa Hoan bây giờ chính là sát nhân có vấn đề tâm lý Trần Diệu.

Là Trần Diệu mà Tôn Thừa Hoan muốn có.

"Ngươi trở về rồi?" Bùi Châu Hiền nhìn nhìn hồi lâu, không tình nguyện hỏi một câu.

Đây là lời kịch Tôn Thừa Hoan viết trong kịch bản nàng đưa cho Bùi Châu Hiền, nhưng chỉ đưa lời thoại, không miêu tả kỹ càng không khí cũng không bảo diễn viên làm gì, vốn ở trường quay việc này sẽ do đạo diễn chỉ đạo, bây giờ không có đạo diễn, tất cả đều dựa vào lý giải về nhân vật của Bùi Châu Hiền xây dựng nên.

Lúc này hai tay Bùi Châu Hiền giấu ở phía sau, lợi dụng không gian âm u trong nhà che đậy, không thấy được nàng cầm thứ gì, nhưng từ cơ bả vai và cổ gồng lên, có thể biết được đang dùng sức nắm vật gì đó không đơn giản, phảng phất người đối diện vừa mở miệng liền rút ra đâm tới.

Biểu tình cứng đờ trên mặt Bùi Châu Hiền dần thả lỏng, nở nụ cười mở cửa cho Tôn Thừa Hoan tiến vào.

"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Trần Diệu nhẹ nhàng hỏi ra một câu, nhưng mà giống như cũng không muốn biết đáp án.

Cô ta đã sớm biết vì sao chồng mình trở về.

Không cần Tôn Thừa Hoan phối hợp, Bùi Châu Hiền vẫn có thể khống chế tiết tấu, xử lý ngữ khí phi thường đúng chỗ, từng chi tiết nhỏ biến hóa đều thể hiện được nội tâm nhân vật. Bùi Châu Hiền đem tất cả cảm xúc cảnh giác, căm phẫn giấu dưới vỏ bọc kiềm nén của Trần Diệu truyền ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Tôn Thừa Hoan đi đến, thấy được trong tay Bùi Châu Hiền quả nhiên cầm dao phay, phỏng chừng là đi mượn bếp ăn.

Bùi Châu Hiền đứng ở giữa nhà, cửa sổ hoàn toàn đóng, cũng không mở điều hòa, yên tĩnh cùng nóng bức càng làm cho bầu không khí thêm quỷ dị. Tôn Thừa Hoan phía sau lưng đổ một tầng mồ hôi.

"Hôm nay cơm chiều khả năng ăn trễ." Bùi Châu Hiền cười nói "Nhưng mà ngươi hẳn là đã ăn bên ngoài rồi, cũng không đói bụng đi?"

Bùi Châu Hiền nói xong câu này, trầm mặc nhìn xuống đất một chút, sau đó bỗng tiến lên một bước, dựa đến gần Tôn Thừa Hoan. Khớp xương ngón trỏ trên tay giấu dao phay trở nên trắng bệch, Tôn Thừa Hoan có thể thấy được.

Trước mặt Tôn Thừa Hoan bây giờ chắc chắn là Trần Diệu.

Chồng mình cùng "cái thứ giống hệt nữ nhân đã chết mười năm trước" đi ăn cơm, có thể nói cùng nhau chuyện gì? Sẽ không phải là chuyện ta gây ra năm xưa chứ?

Ta hao tâm tổn trí che giấu lâu như vậy, chẳng lẽ hiện tại đều bị nàng ta xé toạc sao?

Hắn rốt cuộc biết rồi? Trần Diệu cúi đầu đem dao nắm chặt hơn, nổi lên sát tâm.

Nhưng cuối cùng lại luyến tiếc người trong lòng, muốn ở bên hắn một đêm cuối.

Dùng tất cả mị lực bản thân mê hoặc hắn.

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng tựa vào vai Tôn Thừa Hoan, dán sát vào người đối diện tiến một đường lên trên, chôn khuôn mặt vào cổ Tôn Thừa Hoan thở dốc, cọ cọ.

Mà lúc này, Tôn Thừa Hoan tuy cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng minh bạch được, cái gì gọi là phản ứng sinh lý.

Lời tác giả:

Tôn Thừa Hoan: Biên kịch, thêm thịt!

Bùi Châu Hiền: Chính ngài là biên kịch a...

Tôn Thừa Hoan: ....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip