If not now, when? (3)

Buổi sáng, tôi thức dậy với đầu óc hơi choáng váng, mặt sàn như rợn sóng dưới chân. Ký ức về đêm qua chợt loé qua mắt. Tôi thấy mình hôn em. Tôi cố muốn nó là một giấc mơ, ảo mộng, nhưng đó là một ký ức thật, có hiện hữu, và Seungwan biết về nó, em biết tôi hôn em. Nhưng tôi nên cư xử thế nào. Có lẽ vờ như không biết và cầu mong đừng bị lật tẩy.

Lúc bước vào phòng bếp, tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, hốt hoảng và sợ hãi. Seungwan ở ngay trước mặt tôi. Vẫn là đôi mắt to tròn, bối rối như khi tôi đột ngột hôn em vào đêm qua. Rồi Seungwan lên tiếng trước, kéo trái tim tôi về lại lồng ngực.

" Chị Juhyun có sao không? Em đã pha nước chanh cho chị "

" À ừm " Tôi lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Kéo ghế ra ngồi đối diện Seungwan. Hiện tại tôi thấy mình khó mà nhìn vào mắt em.

Giữa khoảng không chỉ có yên lặng và sự ngượng ngập. Seungwan cứ nhìn tôi mãi, từng hành động cử chỉ của tôi đều được thu vào mắt em. Điều ấy khiến tôi hết sức cẩn trọng, nhất quyết không lộ ra chút sơ hở nào.

Tôi nhấp một ngụm nước chanh, một dòng nước ấm áp ngọt ngào trượt vào bên trong cuốn họng khiến tôi vô cùng dễ chịu. Seungwan lại đột nhiên mở miệng làm tôi muốn ho sặc sụa đến toát mồ hôi lạnh.

" Đêm qua- ý em là sao chị lại hôn em. Lời chị giải thích lúc say, em không thể chấp nhận được. " Seungwan rải trán, sắc mặt hơi bối rối, vành tai đã ửng đỏ thành một mản lớn, em chẳng nhìn tôi, vội quay đi hướng khác.

Tôi nuốt khan, câu hỏi của em như đạp đổ mọi thứ mà tôi đã hằng cầu nguyện. Một ký ức thật sự vẫn chưa kiệp biên soạn một kịch bản nào để trả lời. Có lẽ không còn cách nào che đậy, chỉ còn đường thổ lộ. Trong lòng tôi hiện tại rối ren như một mớ hỗn độn, nhưng ngoài giọng vẫn giả vờ bình tĩnh nói.

" Seungwan à. Đêm qua là do tôi say quá nên mất kiểm soát, có hơi tùy tiện với em một chút " Tôi dừng lại, hơi chần chừ nhưng tôi buộc mình phải nói " Nhưng không hẳn vậy, là tôi đã không thể kiềm lòng được trước em. Là tôi đã thích em như cách em thích tôi. Nhưng Seungwan à, bây giờ tôi đang cảm thấy rất rối rắm, tôi không thể. Mong em hiểu cho "

Seungwan nhìn tôi, đôi mắt em ánh lên sự mừng rỡ mà chua xót, vành tai em đỏ ửng, tôi dường như thấy được tay chân em đã run lên một trận. Seungwan ngập ngừng.

" Chị Juhyun- chị.. khi nào chị thấy hết rối rắm. Chị có thể vẫn thích em được không? Em sẽ đợi mà "

" Tôi.." tôi dừng lại, nhẹ lắc đầu vài cái. Hiện tại đầu óc rối bời cứ như một trò giải đố không hồi kết. Dường như là tôi quên hết đi mọi từ ngữ trên thế gian này.

" Ta đừng nói về việc này nữa. Hiện tại tôi đang rất khó xử "

Giọng tôi như nghẹn lại ở nơi cuốn họng. Cố không nhìn Seungwan mà bỏ đi thật nhanh. Như thể còn ở gần em một phút giây nào nữa, là tôi sẽ liền kiệt quệ mà đỗ gục.

Đến hôm nay, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm đi không ít. Có lẽ vì tôi đã bày tỏ với Seungwan một phần. Muộn phiền này bay đi lại một muộn phiền khác kéo tới. Bị mắc kẹt giữa yếu đuối và mạnh mẽ. Tôi đã gan dạ thổ lộ lòng mình rằng tôi thích em, nhưng tôi không đủ can đảm để tiếp tục. Trái tim không ngừng thổn thức bảo tôi phải tiếp tục. Nhưng hiện thực bảo tôi nên dừng.

Cả ngày Seungwan biến mất tâm. Hiện tại đã là 10 giờ tối. Thông thường giờ này em đã yên trong phòng ngủ rồi. Rút cuộc là em định tránh mặt tôi vĩnh viễn cho đến khi tôi chịu giải thích rõ ràng với em hay sao?. Thời gian cứ thế mà trôi dai dẳng tựa như cả một đời người.

Tôi chỉ ngồi thờ thẩn trước hiên nhà trong một giờ liền, quá chán nản để bận tâm đến việc gì khác. Cứ để những dòng suy tư miên man cuốn đến chốn nào. Rồi tiếng kêu meo meo của một con mèo lôi tôi ra khỏi mớ suy tư hỗn độn.

Tôi nhìn về phía nó. Con mèo Ragdoll bị Seungwan nhốt trong lồng vì nó là nỗi sợ của tôi. Con mèo lại kêu meo một tiếng nữa, mắt nó tròn xoe nhìn tôi không rời. Làm sao mà khi nhìn vào một con mèo người ta lại liên tưởng đến chủ nhân của nó chứ.

Tôi đứng ở đằng xa, chậm rãi bước đến gần con mèo. Nó ngồi im bặt, đôi mắt tròn xoe xanh như ngọc cứ liên tục nhìn tôi không chớp mắt. Đây là lần đầu tôi ở gần nỗi sợ của mình đến như thế. Kỳ thực, nhìn gần một chút cũng cảm thấy con mèo rất đáng yêu. Nó giống em.

" Mày có hiểu Seungwan nghĩ gì không? "

Tôi chỉ lẫm bẫm, con mèo dường như đã nghe thấy, nó liền kêu meo một tiếng. Trong lúc lòng tôi đang nhộn nhạo, dấy lên từng cơn bứt rứt không ngừng nghỉ. Thì tôi lại thêm bực mình vì một con mèo không thể nói để trả lời mình, chỉ có thể ngồi im một chỗ kêu meo meo. Mà nếu nó nói thì tôi cũng cả kinh ngất xỉu.

Bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo nhiều cơn gió khác làm tôi rùng mình vì lạnh giá, tôi ôm thân mình chạy vào bên trong. Chẳng hiểu vì sao giữa một mùa hè nóng bức, từng cơn gió giữa khoảng không lắng im chỉ mang đến sự mát mẽ, dễ chịu, nhưng những cơn gió này lại khiến tôi cảm thấy lạnh giá vô cùng.

Tôi nằm xuống giường, quấn chăng khắp người. Dù lạnh nhưng tôi chẳng khép cửa lại, cứ để những làn gió luồn vào, khẽ thổi lên gương mặt đang dần tái đi của mình.

Mãi miên man đắm chìm trong một đại dương ký ức, chuyện xưa chuyện mới cứ lần lượt đua nhau kéo đến tựa như từng cơn sóng lớn, nhấn chìm một tôi đang hết mực yếu đuối, rụng rã, không đủ sức để vùng vẫy hay kêu la, chỉ mặc cho cái chết như bóng ma đang dần thâu tóm, nuốt chửng mình.

Rồi một tiếng kéo cửa thật mạnh, kèm theo một tiếng động như thứ gì rất lớn vừa rơi xuống sàn ở phòng kế bên đã kéo tôi ra khỏi cái đại dương chết chóc ấy. Ngồi dậy và ngẩng nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã điểm 12 giờ đêm. Tôi biết đó là Seungwan, em đã về.

Vội tìm đến cửa phòng bên cạnh. Thấy Seungwan đang nằm lăn dưới sàn, áo quần xộc xệch, một mảng áo thun bị xốc lên lộ ra chiếc eo trắng nõn, trên gương mặt đã phủ một màu đỏ hồng, đôi mắt em nhắm nghiền. Dường như là em đang say. Uống rượu??, Vì cái gì? Với ai??. Tôi không nghĩ tới nữa, rất nhanh nhào đến ngồi xuống bên cạnh Seungwan, đỡ em dựa vào vai mình, cũng thuận tay kéo áo em xuống. Tư thế này giống như Seungwan đang nằm trong lòng tôi.

Cái mùi rượu nồng nặc được dịp xông thẳng vào mũi tôi khiến tôi nhăn mặt, cất giọng hơi lớn tiếng. " Sao về khuya như vậy? Còn uống rượu "

" Chị! "

Giọng Seungwan lè nhè, hé đôi mắt đã ngà say ra nhìn tôi. Tôi chỉ biết thầm thở dài, hơi dùng sức ôm lấy Seungwan, cứ như buôn ra là em sẽ liền rơi xuống sàn, không một chút khán cự. Rồi không biết từ đâu một sức lực vô cùng khủng khiếp đè lấy vai tôi ghì xuống sàn, khiến tôi thấy có chút đau nhói ở đầu vai, nhưng cảm giác đau nhanh chóng nguôi đi khi Seungwan nhẹ ngã đầu lên hõm vai tôi, giọng em nỉ non như sẽ bật khóc.

" Chị. Chị đừng có đột nhiên biến mất vì em làm chị thấy khó xử. Nếu chị có đi, hãy nói cho em biết. Em thực sự rất sợ hãi khi không biết chị sẽ đâu, em sợ không còn được gặp chị nữa, em không muốn như chị chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em "

Lòng tôi thầm trấn động, nhịp tim nổi lên từng cơn dữ dội phát giác khiến tôi thấy ruột gan mình nóng bức, râm ran khắp cả da thịt, tựa như cơn lạnh giá của vài giây trước đây chưa từng tồn tại. Tôi chẳng hề biết được, tấm chân tình của tuổi thiếu niên bồng bột mà em trao tôi lớn đến bao nhiêu, dài rộng cỡ nào lại khiến em vì tôi mà say xỉn. Nhưng tôi biết, giờ đây tâm trí và cả trái tìm mình đã nhất quán. Tôi biết mình thích Seungwan, thích em điên đảo. Tôi muốn xé toạt thế giới của chính mình để em đường đường chính chính bước vào.

Tôi muốn gần em và muốn em gần tôi.

Một tay tôi vỗ về trên lưng Seungwan, cảm thấy da thịt em nóng như lửa đốt.

" Chị sẽ không đi đâu hết. Ở với em "

Tôi điềm tĩnh, cất giọng nhỏ nhẹ. Seungwan nghe thấy, liền bật ngồi dậy, cả người nhẹ tênh bay bỏng, như chưa từng uống một giọt rượu nào.

" Chị có nói thật không?? "

Đôi mắt Seungwan long lanh sáng rực như ánh trăng giữa trời đêm, bên trong hiện hữu những tia đợi chờ mừng rỡ. Tôi đẩy mình ngồi dậy, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy một tay Seungwan. Chậm rãi nói.

" Seungwan. Như buổi sáng chị đã nói, chị thực sự vô cùng rối rắm, khó xử. Nhưng giờ đây chị lại thấy lòng mình rất vững vàng, chị vẫn thấy có chút sợ hãi, nhưng ít nhất là chị có em bên cạnh. Seungwan à. Chị thích em như cách em thích chị, và chị muốn tụi mình bên nhau "

Seungwan đã rưng rưng nước mắt, gương mặt không ngừng ánh lên tia mừng rỡ đến hạnh phúc. Giọng em run lên không ít.

" Chị sẽ không quên những lời mình nói chứ? Bây giờ em đang rất tỉnh táo, ngày mai nhất định sẽ nhớ toàn bộ lời chị đã nói với em. "

Tôi xiết chặt tay em hơn, không dấu được ý cười qua khoé môi. " Chị nhất định nhớ "

" Chị có hứa không? "

Seungwan cứ như đứa trẻ đòi kẹo, em gỡ tay tôi ra, kéo tôi đến gần em hơn.

Tôi cũng gật đầu nói. " Chị hứa "

...

" Vậy chị hôn em đi "

Seungwan rất nhất quyết, táo bạo bắt lấy hai cánh tay tôi. Ánh mắt tôi từ bao giờ đã dời đến đôi môi hồng hào của Seungwan, cảm thấy cổ họng mình khô khốc chỉ còn đường nuốt khan. Tôi như câu hát, lửa cháy ngang mày hãy nhìn trước mắt*. Không chần chừ nhào đến hôn lấy môi Seungwan. Cảm giác ấm nóng, mềm mại liền ngay tức khắc bao phủ lấy cả thể xác lẩn tâm hồn tôi, làm cho tôi vô cùng thư thái mà thả lỏng. Mặc kệ để em nghịch ngợm vờn lấy cánh môi mình. Nhưng mùi rượu nồng nặc từ đó cũng được dịp xông thẳng vào cuốn họng khiến tôi thấy cay cay.

Khi tôi chủ động dứt khỏi nụ hôn, bắt gặp ánh mắt Seungwan như có lửa cháy bên trong, hừng hực khát khao lấy thứ gì đó.

Tôi vuốt lại mái tóc Seungwan, cất giọng dịu dàng. " Trễ rồi, em phải đi ngủ. Lần sau đừng uống rượu say xỉn như vậy, rất nguy hiểm "

Seungwan nhẹ gật gật đầu. Tôi mỉm cười, chậm rãi đứng lên, Seungwan cũng đứng lên theo, em từ phía sau ôm chặt lấy eo tôi, khiến tôi bước đi chật vật. Tôi dìu em nằm xuống giường, cẩn thận kéo chăn lên tới đỉnh vai em. Seungwan dần khép mắt, lúc tôi định rời đi, một tay em đã vội kéo tôi lại. Em nhìn tôi như không nỡ để tôi đi.

Tôi khẽ cười, nhẹ giọng dỗ dành. " Ngoan ngủ. Về Seoul chị sẽ đem theo em. "

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip