10.

Joohyun đeo tai nghe tua đi tua lại bài nhạc mới phát hành được hai ngày "Psycho". Hiện giờ cả bốn thành viên mới tổng duyệt xong sân khấu live và đang ngồi ở phòng chờ của SBS. Riêng Seungwan hiện tại không có ở đây vì đang duyệt lại stage collab riêng của em ấy.

Joohyun vừa chìm đắm theo điệu nhạc vừa nhướn người với tay lấy ly nước uống làm dịu lại cổ họng của mình, thế nhưng không biết vì lí do gì khi mà nàng đã chắc chắn rằng mình cầm chặt ly nước rồi, nhưng ly nước cứ thế tuột khỏi tay nàng và bể nát dưới nền nhà.

Mọi người đều giật mình ngoảnh lại nhìn về phía Joohyun, nàng bối rối tháo tai nghe ra và lật đật vừa xin lỗi vừa vội vàng ngồi xuống nhặt những miếng mảnh chai.

Đột nhiên trong lòng Joohyun bứt rứt, mách bảo cho nàng một dự cảm chẳng lành đang đến.

_Cẩn thận đứt tay đấy Joohyun unnie.

Joy nhắc nhở nàng và cầm khăn giấy tiến đến giúp Joohyun dọn gọn lại đống mảnh ly sắc nhọn. Đang cẩn thận từng chút thì đã nghe bên ngoài nhốn nháo càng ngày càng ầm ĩ.

_Có chuyện gì vậy không biết ?

Anh quản lý toan mở cửa thì đã có một staff tông cửa vào với gương mặt tràn đầy hoảng sợ.

_Không ổn rồi, Wendy-nim vừa bị té từ sân khấu xuống đã bất tỉnh rồi.

Ngón tay bị cắt một vết đau tận xương khi mà Joohyun để lọt vào tai những lời staff vừa nói. Nàng đứng bật dậy khi mà máu còn chưa kịp lưu thông lên đại não, Joohyun mặc kệ trước mắt tối sầm choáng váng, máu ứ đọng trào ra từ ngón tay vết cắt sâu hoắm, nàng hoảng hốt chạy lại phía cửa phòng chờ.

_Anh nói cái gì ?? Seungwan đâu rồi ??? Em ấy đang ở đâu ?? Mau ... mau gọi cấp cứu !!!!

Joohyun hoảng loạn đến nỗi vấp phải chân anh quản lý suýt thì té nhào, may mắn là staff đứng ngay đó đỡ kịp nàng. Đầu Joohyun quay mòng mòng vẫn chưa hết choáng.

Seulgi, Joy và Yeri cũng hoảng loạn cùng Joohyun gấp rút đến nơi mà có Seungwan ở đó. Hành lang cánh gà đông đúc ồn ào, càng khiến bốn người họ hoảng loạn hơn bao giờ hết. Những tiếng bàn tán xôn xao và ánh mắt dán chặt vào bốn ngưới bọn họ.

"Nghe nói Wendy-nim vừa bị té từ sân khấu xuống."

"Người ta bảo chị ấy ngất ngay sau đó."

"Red Velvet mới chỉ comeback thôi mà."

"Trời đất ơi, nhà đài làm ăn kiểu gì vậy ..."

"..."

Tai Joohyun như dần ù đi, nàng hoảng đến mức chỉ muốn hét lên kêu những người đang nói hãy dừng lại, đừng nói nữa để nàng có thể giữ được bình tĩnh. Joohyun đi như chạy, không quan tâm vai mình va chạm vào những ai.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên từng hồi như đánh vào màng nhĩ của những người đang có mặt tại hiện trường. Trên chiếc cáng mà nhân viên y tế chuẩn bị nâng lên Joohyun đã kịp thấy Seungwan nhắm nghiền mắt đầy đau đớn, trên gò má phải khuôn mặt trắng nõn của em bầm tím một mảng đen trông rợn người.

Joohyun ú ớ không thốt nên lời, lồng ngực như bị ai bóp nghẹt có cảm giác muốn nổ tung. Trên gương mặt nàng lạnh lẽo, không biết từ bao giờ nước mắt đã phủ kín hai bên má.

_S-Seungwan ... Seungwan à ...

Joohyun lắp bắp ngả nghiêng suýt té chạy lại phía xe cứu thương, đang định trèo lên cùng với Seungwan thì đã bị anh quản lý ngăn lại.

_Bình tĩnh Irene ! Để người khác ở với Wendy, việc em cần làm là trấn tĩnh những thành viên khác và tìm ra nguyên nhân giải thích với cánh nhà báo. Chúng ta sẽ đến gặp Wendy ngay sau đó.

Joohyun nhìn với theo cánh cửa xe từ từ khép lại với Seungwan đã được nằm gọn trong đó, nàng có cảm giác như mình không thể nhìn thấy em ấy thêm một lần nào nữa.

_N-nhưng mà anh ơi ... Seungwan em ấy ...

Joohyun nức nở với tay như thể chuẩn bị hất anh quản lý sang một bên để vùng chạy về phía chiếc xe cấp cứu vừa nổ máy và chuyển bánh, nàng phát hoảng như sợ chiếc xe đưa Seungwan đi khỏi cuộc đời nàng.

_K-không được ! Seungwan à !

_Irene !!! Anh bảo là bình tĩnh !!!

Anh quản lý giữ chặt vai của Joohyun, đôi mắt nghiêm khắc nhìn cô gái đầu tóc rối loạn giàn dụa nước mắt trước mặt mình. Như thế cô ấy đang tìm kiếm và với lấy một chiếc phao cứu mạng giữa đại dương mênh mông.

Joohyun nấc lên vài tiếng, bờ vai bị anh quản lý nắm đến phát đau. Nàng trơ mắt nhìn chiếc xe cứu thương đi lên đường cái và mất hút giữa ngàn vạn ánh đèn và xe trên đường. Nàng lại quay lại phía sau, nhìn thấy ba đứa em đang sụt sùi nước mắt nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương và cơn sốc vẫn nằm đó, nơi ánh mắt lạc lõng của ba đứa.

Joohyun bất lực bình tĩnh lại đôi chút, đôi vai đang gồng cứng của nàng dần hạ xuống rồi thả lỏng hẳn. Nàng kìm lại tiếng nấc sắp thoát ra, khàn giọng xin lỗi.

_Em xin lỗi, là do em mất bình tĩnh.

Anh quản lý thở dài, buông tay thôi không nắm vai Joohyun nữa. Anh chuyển từ nghiêm khắc sang an ủi rồi sau đó vào bên trong tìm nguyên nhân sự cố vừa diễn ra, để lại vài staff dõi mắt theo nhìn bốn thành viên vẫn đứng như trời trồng nhìn theo hướng xe cứu thương mà Seungwan vừa đi khuất.

_Mấy đứa lại đây nào.

Joohyun giang tay của mình hướng về phía ba đứa nhỏ vẫn còn rưng rức nước mắt, ngay lập tức ba đứa chạy sà về phía nàng ôm chặt cứng. Mặc dù đứa nào cũng nhỉnh hơn nàng về cả chiều cao và cân nặng nhưng lại bu quanh nàng giống như vớ được phao cứu mạng. Hết khóc rồi chùi nước mắt vào trang phục diễn không mấy mềm mại của nàng.

Joohyun mặc kệ ba đứa làm gì thì làm, nàng giang vòng tay không mấy lớn của mình cố ôm trọn ba đứa trẻ lớn xác để an ủi. Mặc dù trong lòng Joohyun đầy ngổn ngang và bất lực, thế nhưng nàng là chị lớn, nàng không được phép gục ngã. Nàng phải là trụ cột tinh thần cho những đứa em còn lại.

Nước mắt lại ầng ậng trên khoé mi, Red Velvet thiếu mất một mảnh vẫn đang ôm nhau an ủi dưới tiết trời gió lạnh phía đằng sau toà nhà.

Những staff vẫn đứng ở đó dõi mắt nhìn họ, không biết có nên khuyên họ vào trong không khi mà gió đang ngày càng thổi mạnh. Nhưng họ nhìn thấy sự khắng khít của Red Velvet thì liền quyết định để yên không nói gì.

Joohyun thất thần, chỉ mới hôm qua Seungwan và nàng vẫn còn tay trong tay đón giáng sinh cùng nhau, còn ngủ và ăn tối bên nhau.

Thế mà hôm nay lại như xa cách nghìn dặm.

Seungwan à, chị sợ lắm, hãy hứa với chị rằng em sẽ bình an ...

.

.

Em đừng đi có được không ?

Đừng rời bỏ tôi như cách mà ai đó đã từng.

Tôi sẽ không thất hứa nữa đâu,

Xin em đừng rời xa tôi ...

___

2021/12/28.

tôi viết chap này mà vẫn còn thấy đau tim. đã hai năm trôi qua kể từ ngày ấy rồi.

thật may mắn khi mà Son Seungwanie đã bình phục và xinh đẹp như ngày đầu. 🥺❤️💙

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip