Chap: 19
Mất khá lâu để tìm ra vị trí của căn nhà đó vì nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố. Một căn nhà bao bọc bên ngoài là cả vườn hoa hồng. Chứng tỏ chủ nhân nó là một phái đẹp, có lẽ vậy . SeungWan bình tĩnh bước tới ngó nghiêng một lúc để kiểm tra độ an ninh ở đây. Bỗng nhiên một cô gái ăn mặc gợi cảm từ đâu tiến về phía cô, phản xạ tự nhiên làm SeungWan lùi vài bước
- Tôi là Lee Hyori, không biết chị đến đây có việc gì ? Cô gái bước đến gần, đôi tay thon dài lướt qua hõm cổ làm SeungWan khẽ rùng mình
- Tìm người. SeungWan thẳng thắn
- Tìm ai ? Chẳng lẽ là tôi ? Lee Hyori cười quyến rũ, bộ dạng lẳng lơ này làm SeungWan phát nghẹn
- Tôi tìm Lee tổng, có phải ông ta là cha cô ?
- Đúng, thì sao mà không đúng thì sao ?
- Tôi không hơi đâu đùa giỡn với cô, tôi cần gặp ông ta ngay bây giờ. SeungWan không đủ kiên nhẫn trước người phụ nữ này, giận dữ đẩy cô ta sang một bên
- Đi được rồi tính ! Vừa nói dứt SeungWan gục xuống đất không rõ nguyên do còn cô ta cười nham hiểm
Sau khi đưa chủ rể đi cấp cứu, JooHyun trở về nhà trong tâm trạng hỗn độn. Giây phút SeungWan chạy qua cánh cửa đó cô cảm tưởng tim mình đã không còn đập, thân thể mềm nhũn hết cả.
Cô ngồi xuống ghế sofa tay cầm uống một tách trà để định thần, bản thân đã thấm mệt cô nằm say giấc từ lúc nào. Giấc mơ còn đang dang dở, màng nhĩ bị tiếng chuông làm khó chịu JooHyun miễn cưỡng đứng dậy mở cửa. Một tên râu mép trông thật hung tợn đưa cô một cái phong bì ngả màu không quên căn dặn:
- Park Sooyoung gửi cô cái này , còn căn dặn tôi nhắc nhở cô xem nó cho thật kĩ
JooHyun lưỡng lự cầm, vừa ngẩng đầu lên liền chẳng thấy bóng dáng hắn ở đâu, nàng tò te vào trong nhà mở phong bì ra, liền thấy một cái USB loại mini ở trong đó. Nàng mở tủ lấy cái Laptop rồi cắm USB vào. Hình ảnh quen thuộc của SeungWan hiện ra, chiếu vào đúng mỗi cảnh cô đang chủ động hôn môi Sooyoung. JooHyun đập mạnh vào ngực mình để nó thôi đau, nàng ép bản thân phải nhìn cho thật kĩ, hai kẻ trong màn hình là ai để sau này nàng không cần hi vọng điều gì nữa
JooHyun bất lực xem mà nước mắt không ngừng tuôn rơi , nàng ghét phải thấy cảnh tượng này trước mắt mình nhưng nàng nhất định phải xem nó để làm động lực từ bỏ tình yêu nàng không bao giờ sở hữu được. Nàng nhìn vào mắt SeungWan, với tư cách là một người đang yêu nàng không thấy một chút tình cảm nào trong đôi mắt của SeungWan cả , cô bị mù quáng bởi mong muốn sở hữu người con gái đến mức loạn trí tình mê. Chợt một tia hi vọng len lỏi trong trái tim của JooHyun
Nếu đã yêu thì phải bỏ qua mọi sai lầm cho nhau, nếu đã yêu dù đối phương không phải tình yêu đầu của mình cũng vẫn yêu. Nếu đã yêu biết rằng đối phương đã không còn trọn vẹn sự trinh trắng cũng vẫn yêu. Tình yêu không thể cân đong đo lường qua màng trinh tiết. Nếu vì người yêu không còn trong trắng nữa, đã lên giường với kẻ khác mà ruồng bỏ, khiển trách thì đó không phải là yêu. Huống hồ, SeungWan chưa yêu nàng cũng không phải là người yêu đường đường chính chính thì nàng có tư cách gì nói cô lừa gạt nàng ? SeungWan không có lỗi , người có lỗi chính là người phụ nữ không biết tự trọng Park Sooyoung kia
JooHyun quẹt đi vệt nước mắt của mình, nàng kìm nén tất cả lại nghĩ về giấc mơ vừa nãy rồi mỉm cười sung sướng. Nếu là một người khác, chắc chắn sẽ chết quách đi rồi nhưng một người con gái hiểu chuyện như JooHyun thì không. Nàng sẽ không khờ dại đến mất kết kiễu bản thân vì tình yêu chưa đủ chín chắn ấy. Nàng quyết sẽ giành lại người phụ nữ mà nàng yêu bất chấp mọi sóng gió sẽ ập tới, và dĩ nhiên sẽ làm SeungWan hồi tâm chuyển ý thật lòng yêu nàng chứ không phải bằng cách dơ bẩn mà có được
Bae JooHyun, nàng đã nghĩ thông suốt ...
Lee Hyori biết tin JooHyun đã nhận được đoạn phim đó liền cười vô cùng hả hê. Tâm trạng tốt hơn hẳn, Lee Hyori khoan dung mở cánh cửa cơ mật thả hai tên vụng trộm kia ra. SeungWan mừng rỡ dìu Sooyoung chạy thoát nhưng hai người chẳng biết mình phải về đâu. Sooyoung nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, chuyện đã lỡ làng cô còn tư cách gì để gặp mặt chồng của mình đây ? Còn SeungWan thì lại khác cô có thể đi bất cứ đâu cô ta thích ..
Tự dưng trong thâm tâm lại hận SeungWan vô cùng kinh khủng , chị ta đã lấy đi sự trong trắng của cô, hại cô có nhà mà không thể về, cô hận không thể bóp chết chị ta. Cô không muốn tiếp tục tình yêu không lối thoát, cô sợ bị cả xã hội này tảy chay và gia đình sẽ không chấp nhận sự tồn tại của mình. Được rồi người không vì mình trời tru đất diệt ...
- SeungWan ... Sooyoung nói giọng nhỏ nhẹ , khuôn mặt cô còn chút giả dối
- Chị đây ... SeungWan bẽn lẽn nhớ về cảnh lúc nãy, khuôn mặt đỏ ửng hồng của chị làm thêm phần xinh đẹp
Sooyoung thầm chửi rủa trong lòng, cô thề với bản thân cô kinh tởm chị ta đến mức không chịu được, tuy cùng chị ta hoan ái thật sự có chút thích thú nhưng nói về tình yêu quả thật làm cô muốn nôn. Đáng lẽ còn chút tình cảm, yêu thương nhưng trải qua chuỗi sự việc vừa rồi cô hận chị ta còn không hết ? Kinh tởm !
- Tôi muốn trở về nhà, dời ngày cưới lại, tôi hi vọng chị có thể hiểu cho tôi. Chúng ta chỉ là nhất thời, tôi còn gia đình còn chồng tôi, tôi không thể tiếp tục... vì vậy chị hãy thông cảm mà tìm tình yêu khác đừng mu muội nữa ...
Từng lời từng chữ khiến trái tim SeungWan đau nhói, tình yêu hi vọng chỉ vừa mới chớm nở giờ đã bị Sooyoung dập nát không thương tiếc. Chị tức tưởi cúi gầm mặt không nói nữa. Biết SeungWan sẽ không từ bỏ mình Sooyoung bèn ra hạ sách, cô liều mạng đứng giữa đường lớn buông lời sống chết làm chân tay chị bũn rũn
- Chị không rời xa tôi, ép tôi vào đường cùng vậy tôi sẽ chết cho chị xem !!!
SeungWan sợ hãi tột cùng, chị kéo cô lại, miễn cưỡng
- Được, chị không làm phiền em cũng không yêu em nữa, em có thể đi đi. Từ giờ trở đi chúng ta là hai người xa lạ, có gặp nhau chị cũng sẽ làm ngơ...
SeungWan bất lực nhìn Sooyoung bắt xe đi, bỏ lại chị trơ trọi giữa con đường vắng
END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip