#17

Đêm giáng sinh đã trôi qua một giờ đồng hồ rồi. Ngồi trong xe, radio đang phát dở dang bản tin về trận bão tuyết đêm nay, Yongsun ấn nút chuyển kênh.

Các bạn nghe đài thân mến, buổi radio đặt biệt mừng giáng sinh sắp kết thúc, xin gửi đến các bạn bài hát "I will go to you like a first snow" để thay cho lời chào tạm biệt nhé! Hãy cùng lắng nghe giọng hát ngọt ngào của Ailee! Tạm biệt các bạn!

Wheein vẫn chưa về. Yongsun gối mặt lên vô lăng, thẫn thờ nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy với Moonbyul. Wheein mà xuất hiện ngay lúc này thì tốt quá. Yongsun thật muốn được ôm Wheein trong vòng tay mình, để làm dịu lại từng đợt sóng cuộn trào nơi lồng ngực. Để cô không còn rời xa chị thêm một phút giây nào nữa.

Flashback,

"Bệnh của Wheein sẽ trở nặng vào những ngày trời lạnh như hôm nay. Thế nên, mùa đông đến sẽ như cực hình đối với em ấy."

"Thực sự không còn cách nào chữa khỏi hay sao?" Miễn là có cách, bằng bất cứ giá nào Yongsun cũng chấp nhận đánh đổi.

"Hiện tại thì không. Tiền bối ở trường đại học của tôi, người đã trực tiếp chữa trị cho Wheein, cũng chỉ có thể giúp hồi phục các chức năng cơ bản của bàn tay, như cô thấy bây giờ."

"..."

"Còn chuyện có thể chơi piano trở lại... Tôi nghĩ rất khó. Dù kết quả xét nghiệm gần đây cho thấy có dấu hiệu hồi phục khá nhanh."

"Vậy à..."

"Tôi vẫn tin phép màu là có thật. Wheein là đứa trẻ tốt bụng mà. Nếu em ấy kiên trì theo phác đồ điều trị hiện tại và chịu quay lại luyện tập, thì chắc sẽ ổn thôi."

End flashback.

Chiếc xe màu đen chạy chầm chậm rồi dừng hẳn trước nhà Wheein. Một cục bông nhỏ xíu màu vanilla lù lù bước xuống. Và Yongsun chỉ chờ có vậy để chạy một mạch đến ôm chầm lấy.

"Merry Christmas, Wheein ah~"

Wheein bận loay hoay tra chìa khóa mở cửa thì bỗng cảm thấy một sức nặng ập đến trên lưng, cả người cô bị vòng tay ai đó siết chặt đến khó mà đứng vững. Nếu không phải mấy chữ "Wheein ah" nghe thật êm tai và quen thuộc thì chắc cô đã hét toáng lên rồi.

"Kim Yongsunnn YAH! Buông tôi ra xem nào!"

"Hong buông đâu" Yongsun học được cách nói bằng giọng mũi ấy từ đâu vậy nhỉ?

"Buông ra nào. Chị nhầm người rồi!"

Yongsun nghe vậy liền rời tay ra, biểu cảm phải nói là hoang mang tột độ. Bóng lưng của người thương đã in sâu vào trí nhớ rồi, làm sao chị có thể ôm nhầm được nhỉ? Chất giọng này đúng là của Wheein mà? Ủa là sao? Trong lúc Yongsun còn lóng ngóng không biết chuyện gì đang xảy ra, Wheein đã bỏ vào nhà.

"Tôi không nói thế liệu chị chịu buông tôi ra chắc!" Cô không nghĩ chị lại dễ tin người đến vậy.

"Em chơi xấu, Jung Wheeinnnn" Yongsun mếu máo như muốn để nước mắt lụt thành sông. Người ta đợi em từ tận ban sáng mà em nỡ phũ phàng.

Kéttt~

"Yahhh, sao chị cứ...!"

Wheein nhanh chóng đóng cửa lại để không dây dưa với người kia thêm nữa. Ngày hôm nay cô đủ mệt mỏi rồi. Thế nhưng, Yongsun nào để bản thân chịu lỗ cả ngày giáng sinh mà không đạt được mục đích đâu. Định bụng chen người vào cánh cửa sắp đóng lại nhưng người tính không qua trời tính, chỉ có bàn tay chị là qua được khe cửa thôi. Và cái gì đến cũng phải đến. Yongsun đau đến hét không thành tiếng, một màn kẹt tay này còn thấm thía hơn lúc đi giày cao gót bị trặc chân gấp bội. Chị quên luôn trước mặt còn có Wheein đang đứng, mà cô đang nói gì chị cũng không thể nghe rõ.

Nhìn người trước mắt khuỵu xuống ôm lấy bàn tay mình, Wheein có ảo giác chính mình của bảy tám năm trước đang hiện hữu vô cùng chân thật. Một cơn tức giận thoáng xông tới đại não. Cô kéo chị đứng dậy, đẩy cả người đến ghế sopha rồi bắt ngồi xuống. Mấy giây sau, quay trở lại với túi chườm đá, cô giằng bàn tay chị đang bị thương đến trước mặt mình, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc túi chườm vào chỗ đang sưng tím lên. Wheein đâu ý thức được là cô đang nắm lấy tay Yongsun bằng cả hai tay mình. Yongsun thì khác, đau thì có đau thật đấy, nhưng đâu lấn át được cảm giác cõi lòng mềm mại như đang tan chảy.

"Wheein ah~" Nếu được cô quan tâm như thế này, chị có bị kẹt tay thêm mười lần nữa cũng chịu luôn. Cô chịu ngước nhìn chị sẽ thấy, trong đôi mắt này chỉ lưu giữ hình bóng của mỗi một người thôi.

"Còn nói nữa! Chị nghĩ cái gì mà dám lấy tay chặn cửa?" Wheein vẫn chưa nguôi giận đâu.

"Chị chỉ muốn gặp em thôi mà..."

"Để làm gì cơ?"

"Hôm nay là giáng sinh mà... à không... hôm qua là giáng sinh mà. Chị đã đứng đợi trước nhà em cả ngày hôm qua đó!"

"..."

"Chị nhớ em." Yongsun bộc bạch như thể chỉ để riêng mình biết. Ánh mắt còn chẳng ngước lên nhìn người đối diện, mà chăm chú vào đôi tay đang săn sóc cho bàn tay bị thương của mình.

Trái tim Wheein khẽ "ting" lên một tiếng. Ý nó bảo Wheein nên nói gì đó để đáp lại sự ôn nhu này đi.

"Vậy... quà đâu?"

Yongsun trố mắt nhìn đối phương như thể không ngờ được là Wheein lại nói câu vòi quà ấy với mình. Trẻ con thì vẫn cứ trẻ con thôi. Trông cái kiểu chu môi lên nói kìa, cô cứ đáng yêu hết phần thiên hạ thế này hỏi sao chị không xiêu lòng cho được.

Ngoan, nói một câu "Em cũng nhớ chị" đi rồi chị tặng quà cho nè~

"Của em đây. Chúc em giáng sinh an lành!" Yongsun lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc túi giấy. Khoảnh khắc Yongsun theo phản xạ rút tay lại để lấy món quà, Wheein bỗng dưng thấy mất mát lạ kì. Cảm giác ấy tuy thoáng qua rất nhanh vẫn đủ khiến trái tim Wheein xốn xan.

Nhận lấy món quà, Wheein không biết mình nên diễn đạt cảm nhận của mình như thế nào cho phải phép lịch sự. Khi người khác đã có lòng tặng, thông thường Wheein sẽ không nghĩ đến chuyện chê bai, dù rằng cô có không thích đi chăng nữa. Tuy nhiên, món quà cô đang cầm trên tay đây, ừm, có đôi chút kì dị. Bề ngoài bị móp méo thì không nói tới, nhưng hoa văn trang trí trên túi thì có hơi...

"Đừng nói với tôi là do chị vẽ lên nha..." Ngoài miệng phỏng đoán vậy thôi chứ Wheein thầm chắc chắn đến 99,99% đáp án rồi. Chẳng có danh hoạ nào lại vẽ tuần lộc mũi đỏ mà giống hệt... ờm... cô không biết là nó giống con vật nào luôn.

"Wow!! Em đoán được hay thế. Là hàng handmade chị đặc biệt thiết kế dành riêng cho em đó." Được rồi, thành thật mà nói, Yongsun có săm soi món quà một tí trong lúc chờ đợi Wheein. Chị nghĩ nền canvas trơn sẽ gợi lên cảm giác trống vắng, không hợp với không khí giáng sinh. Thế nên, sẵn dư thời gian, chị muốn vẽ dấu ấn của mình lên đây, như một cách để gây ấn tượng. Dòng chữ "For Wheein Only" chị đã viết cực kì nắn nót đó nha.

"..." Quả nhiên, "ấn tượng" rất sâu đậm.

"Còn nó bị nhàu là do lúc này chị ôm em đó..." Lỡ rồi nên Yongsun giải thích luôn một thể để tránh việc Wheein thắc mắc. "Mở ra đi, xem em có thích không." Người tặng thậm chí còn phấn khích hơn cả người nhận là tình huống gì đây?

Món quà là một đôi găng tay màu da bò, ước chừng sẽ cực kì vừa vặn với kích cỡ bàn tay của Wheein.

Yongsun ngồi một bên vừa quan sát đối phương khui quà vừa nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Ngoại trừ ánh mắt Wheein trở nên nhu hoà hơn, cô hầu như không tỏ thái độ gì đặc biệt. Biểu hiện như vậy nghĩa là thích hay là không thích nhỉ?

"Thiệt ra ban đầu chị định tặng em cái khác. Mà nghĩ lại thì, mùa đông tới chị muốn tặng em thứ ấm áp một xíu nên chị mới chọn đôi găng tay này." Dừng lại một đoạn, Yongsun tiếp tục lấy ra một hộp quà hình chữ nhật. Đây mới chính là món quà đầu tiên chị chọn khi nghĩ đến Wheein. "Nè, phòng nếu em không thích món quà vừa nãy..."

Wheein ngạc nhiên với sự dụng tâm chuẩn bị của Yongsun. Đến lúc này, nếu nói cô không rung động là nói dối. Thật lòng cô sinh ra chút tò mò bên trong hộp sẽ là cái gì.

Chầm chậm mở hộp quà, hé mắt nhìn vào bên trong... Thật sự, cô chán ghét sự thật rằng cảm xúc của bản thân bị ai đó thao túng quá dễ dàng.

"Trả lại cho chị, tôi ghét nhất là bị người khác dò xét." Giữa bao nhiêu lựa chọn, cớ sao chị luôn chọn cách xới tung đoạn kí ức mà cô đã cất công chôn vùi.

"Quà đã tặng cho ai chị sẽ không nhận lại..." Cách Wheein dúi trả lại món quà làm Yongsun hụt hẫng không phanh. Là cô đang cố ý vạch rõ giới hạn với chị. Khoảng cách chưa kéo gần được bao nhiêu nay lại cách xa thêm một đoạn.

"Vậy thì vứt nó đi!!" Wheein nói mà như đang hét lên, hét với nỗi bất lực đang vây lấy mình. Nếu cô hận cách chị cố tình không nhận ra vấn đề một, thì cô hận sự yếu đuối của bản thân mình đến mười.

Yongsun từng nghĩ là mình đã có thể bước thật gần đến với Wheein trong thế giới riêng của cô, nhưng hoá ra không phải vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip