#18

"Vì sao em lại tức giận thế chứ?" Yongsun đứng dậy khỏi ghế sopha, xoay vai Wheein lại để cô đối mặt với mình. Đã đi đến nước này, chị không cho phép mình thoái lui. Và cô cũng phải như vậy.

"Chị làm sao hiểu được." Wheein muốn gạt đôi tay đang giữ lấy vai của mình ra, nhưng sức của cô không thể bì với Yongsun. Càng giãy giụa, ai kia lại càng siết chặt hơn.

"Chị hiểu! Hiểu hết đó!" Yongsun hơi đề cao tông giọng.

Chưa bao giờ Wheein trông thấy Yongsun lớn tiếng như thế này. Giọng nói rõ ràng là muốn áp chế cô, nhưng sao cô lại nghe ra có chút... không đành lòng?

"Chị vẫn biết em thích nhất là piano. Vậy tại sao không nhận món quà này?"

Wheein bật cười tự giễu chính mình. Đúng là Yongsun không hiểu gì thật. Cô đang hi vọng điều gì cơ chứ. Chút hi vọng có ai đó thực sự cảm thấu mình vừa vụt đến liền vụt đi mất.

"Từ lâu tôi đã không còn thích piano nữa rồi... Nên xin chị đem nó về đi..."

"Wheein ah..."

"Xin chị đấy... làm ơn..."

Trong đôi tay mình, Yongsun đang giữ lấy một nhành hoa rệu rã. Nỗi đau của Wheein, nỗi thất vọng của Wheein, chị chỉ có thể hiểu chứ không thể thay cô xoa dịu. Yongsun biết là, khoảnh khắc chị nới lỏng đôi tay, một lần nữa, yêu thương mà chị muốn giữ lấy đã bị chối từ.

"Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Chị về đây."

Khó khăn lắm Yongsun mới thốt lên được câu nói ấy. Có chăng chị đã quá vội vàng rồi. Mối lương duyên giữa họ, chỉ có một người mạnh mẽ thôi là chưa đủ.

.

.

.

Tiếng khép cửa kẽo kẹt vang lên cùng lúc với tiếng lòng Wheein vỡ vụn. Người đi rồi, cô cũng thôi chống đỡ nữa. Một màn vừa rồi không phải là tự lừa mình lừa người thì là gì chứ! Dù không phải cố ý làm tổn thương người, thì chính là hữu ý làm mưng mủ vết thương của chính mình.

Món quà giáng sinh bất đắc dĩ kia còn nằm yên trên bàn trà. Wheein tiến lại gần, di ngón tay trên chiếc hộp. Bản ngã yếu đuối của cô lại tùy tiện ao ước.

Giá như tám năm qua chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Giá như món quà này là dành cho giáng sinh của tám năm trước.

Nhưng vốn dĩ, nhân sinh chỉ thốt lên "giá như" khi muốn níu kéo quá khứ trong vô vọng.

Thời gian qua, không một ai nhắc về piano với Wheein, dù rằng đó là đam mê cháy bỏng nhất mà cô hằng nuôi dưỡng. Lâu đến mức Wheein có ảo giác rằng cô đã có thể điềm nhiên tìm lại cảm hứng với piano.

Tiếng piano khô khốc vang vọng từ quá khứ, vọng vào phòng tuyến cuối cùng trong lòng. Wheein trầm ngâm nhìn món quà Yongsun để lại. Thở dài là điều không thể tránh khỏi. Mặc cho khoảng lặng bao trùm lấy tâm tư, Wheein để mình trôi về vùng kí ức ngày xưa, ngày ngón tay còn thân quen phím đàn, ngày cung đàn còn chưa lỗi nhịp. Chớp mắt, cô lại nhìn đến cây đàn bị lãnh lạc ở một góc phòng. Cung đàn lỡ phím có thể sửa, còn lương duyên đứt đoạn có thể nối?

Đặt tay miết nhẹ hộp quà, đáy lòng Wheein gợn lên đôi cơn sóng. Cảm xúc đâu phải là thứ nếu muốn dằn liền dằn xuống được, nhưng cô nhủ thầm, đã lựa chọn, ít nhất sẽ khống chế bản thân không kích động nữa. Tay siết chặt hộp quà, tâm tĩnh lặng nhìn cây đàn piano đen tuyền trước mắt, toan bước đến mở nắp đàn, Wheein bị một tiếng "bịch" thật to làm giật mình, ngay sau đó là tiếng chuông cửa liên hồi như đang giục giã. Là chuyện gì nhỉ, Wheein nghĩ lung đến chuyện Yongsun vừa rời đi không lâu...

"Wheein, nhà cháu có trộm này. Bác đã dặn cháu phải sửa lại cửa sổ bao nhiêu lần rồi..." Hóa ra là bác bảo vệ khu phố. Wheein mở to mắt, khu phố này bao nhiêu năm nay bảo an rất tốt, cư dân lại trật tự văn minh, làm thế nào nhà cô lại đặc biệt "được" trộm ghé thăm?

"Dạ?..." Wheein tiếp lời bác bảo vệ đầy nghi hoặc, sau đó nhìn đến kẻ trộm vừa bị chỉ điểm. Kẻ "trộm" này nhìn sao cũng thấy quen mắt nhỉ?

"Bác hiểu lầm rồi ạ. Cháu là người quen của Wheein-ie." Kẻ trộm đang nằm bẹp dưới đất cũng ngẩng đầu lên phân bua, ánh mắt tha thiết hướng đến Wheein.

"Người quen?" Bác bảo vệ híp mắt, nhìn trừng trừng. "Người quen nào không đi cửa chính lại lén lút trèo cửa sổ?" Thanh niên thời nay, thoạt nhìn cũng tươm tất đầy đủ lại đổ đốn quá thể.

"Người này... đúng là người quen của cháu ạ. Nửa đêm cháu lại gây phiền cho bác rồi." Wheein đen mặt, ngập ngừng một hồi cũng lên tiếng kết thúc việc lộn xộn.

Bác bảo vệ ngạc nhiên nhìn cô, cũng nhìn không ra là có chút nào đùa giỡn trong lời nói, mới tặc lưỡi cho qua. Ông kĩ lưỡng dặn dò mấy câu, vui vẻ nhận lấy lời chúc giáng sinh rồi rời đi, tiếp tục đi tuần.

Còn lại hai người nhìn nhau, không ai muốn mở lời trước. Wheein liếc một cái sắc lẻm để cắt ngang ánh mắt tỏ vẻ đáng thương của ai kia, hừ lạnh rồi bỏ vào nhà. Coi bộ Wheein đã quá xem nhẹ trình độ mặt dày của Yongsun.

Ai kia thấy Wheein xoay người đi cũng lập tức thức thời, đứng dậy lót tót theo sau, lách người qua khe cửa đang đóng hờ.

"Tôi không mời, nhưng chị muốn ở lại thì tùy." Lần này, Wheein cũng lười đôi co, đã hai ba giờ sáng, quả thật rất mệt mỏi.

Wheein vừa dứt câu nói, nếu Yongsun có cái đuôi thì nhất định sẽ phẩy rất nhiệt tình. Đối với Yongsun, cái gì gọi là liêm sỉ hay nghị lực, chị đều không coi trọng bằng một cái gật đầu của Wheein. Bằng chứng là cả hai lần vào nhà Wheein đều phải dùng thủ đoạn, mà cái giá phải trả cũng khá "ê ẩm".

Ban nãy, chỉ vì muốn Wheein nguôi ngoai nên Yongsun đành ra về. Thế nhưng chân vừa bước khỏi cửa, trông một màn tuyết rơi trắng xóa, Yongsun nghĩ sao cũng không cam lòng, mới quyết định trở lại. Trong lòng tính toán một phen, vừa hay cửa sổ nhà Wheein bị gió thổi tung, liền không biết tự lượng sức mà quyết định đột nhập bằng đường cửa sổ. Thường làm chuyện xấu hay dễ giật mình, Yongsun đột nhiên nghe tiếng "yahhh" vang lên sau lưng, hết hồn té ngay xuống khi đang đu đưa ở bệ cửa. May cho chị là tuyết rơi dày nên đáp đất cũng khá "êm", nếu không sau đó... à mà làm gì còn sau đó nữa.

"Chị cũng không phải muốn làm khó em, nhưng em xem, tuyết rơi rất dày, giao thông tắc nghẽn rồi, đội xe cào tuyết hẳn phải đến sáng sớm mai mới làm việc..."

Trông Yongsun nhiệt tình giải thích, Wheein tự hỏi đối phương nhiễm cái tật luyên thuyên này tự lúc nào. Nghĩ lại liền muốn tự vả nhưng thành thật mà nói, hồi trung học người ta đổ ai kia chính vì hình tượng băng lãnh mỹ nhân cơ đấy.

Wheein chẳng đáp lại, cũng chẳng ngắt lời. Cô vốn định làm chuyện khác, bất đắc dĩ có Yongsun ở đây, đành gác lại, một mạch tiến thẳng vào phòng ngủ. Yongsun đứng một bên, nhìn Wheein tỏ thái độ như thế, cảm thấy cái gì nên nói cũng đã nói đầy đủ, nhanh chóng kết lời.

"Ngủ ngon, Wheein ah~" Yongsun tự biết thân biết phận kê đầu vào sopha nằm xuống, nói vọng vào phòng. Yongsun thầm tự cổ vũ, ít nhất Wheein đã bước đầu tiếp nhận tâm ý của chị. Tuy không có tiếng đáp lại nhưng âm giọng của Yongsun nghe như reo vui vì ánh mắt đã tia thấy món quà vẫn còn đặt ở vị trí cũ. Nó không bị vứt đi nghĩa là còn hi vọng để đặt cược.

"Em yên tâm, chị sẽ rời đi khi tuyết tan..." Yongsun nói một câu cuối trước khi chìm vào mộng đẹp, mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không.

"... sẵn tiện mang nó về luôn giúp tôi, cái món quà ấy..." Độ khoảng nửa tiếng sau, Wheein mới nhỏ nhẹ lên tiếng, ngữ khí trầm ổn, nhưng mới nói nửa chừng, lại không biết nên nói tiếp làm sao.

"...Yongsun?" Trả lời Wheein chỉ là đêm đen tĩnh mịch. Cô đành ôm mối phức tạp vào lòng, chật vật vỗ về giấc ngủ.

"Sẽ không! Em phải tin chị, Wheein ah. Chúng ta có thể làm lại từ đầu!" Những lời này nói ra, cũng không chắc là để cho người nghe, như là đang nói với chính mình thôi.

.

.

.

Ta nói cầm lòng hông được mà phải đăng chap tiếp á =))) mụi ngừi nỡ để mình chơi một mình vậy luôn? Bộ mụi ngừi hông muốn mình hoàn fic này hở 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip