(1) we were both young when i first saw you

Lần đầu gặp nhau là do Choi Wooje lừa cậu đến một bữa tiệc của các nam sinh cuối cấp. Tính của hai đứa nó đều không hề yêu thích nơi đông người, chẳng hiểu vì sao Wooje lại bất chấp đòi đi như thế, đến tận nơi Taeyoon mới phát hiện ra ở đây có cả mấy đàn anh khoá trước.

Có một người mà Wooje rất muốn làm quen cũng xuất hiện.

Taeyoon thầm "xì" một tiếng trong bụng, ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Choi Wooje đến chào các đàn anh.

Mọi người chào hai đứa rất niềm nở, dù sao hai đứa nó là hai người có thành tích solo game tốt nhất khối cấp ba trên toàn quận, danh tiếng vang xa. Trong nhóm đàn anh đứng cũng có vài bạn nam sinh cùng tuổi với cậu, lúc chào các anh thì cũng chào họ luôn.

Trong đó có Kim Junghyeon, cậu chỉ để ý vì người này cao và đẹp trai, trông có vẻ rất ngầu, khi chào nhau đột nhiên lại giơ tay ra muốn bắt tay với cậu nữa.

Taeyoon đã lúng túng vài giây, sau đó ngập ngừng thò tay ra bắt, cảm nhận độ ấm và ẩm mồ hôi trong lòng bàn tay hắn. Cậu còn tự hỏi, hội trường mở nhiệt độ lạnh như thế mà người này còn đổ mồ hôi tay, không biết là nóng cỡ nào nữa.

Có khi là rất nóng tính chăng?

Về sau hai người cùng vào đội tuyển tin học của trường, Taeyoon lại biết Kim Junghyeon không chỉ không nóng tính, ngược lại còn rất hiền hoà.

Hắn có tính cách rất dịu dàng, theo cái kiểu mà đám con gái cực thích. Chiều nào sinh hoạt tập luyện cũng sẽ có vài đứa con gái đứng lố nhố ngoài cửa sổ nhìn vào, ai nấy đều biết rõ là người ta muốn xem Junghyeon, vài cậu bạn tinh nghịch sẽ huých vai hắn trêu chọc. Junghyeon ngại ngùng, không dám nhìn ra cửa sổ, cố kiềm nụ cười lại mà trừng mắt với mấy người bạn.

Thật ra rất thích đúng không? Thích được chú ý và yêu mến như thế. Taeyoon thầm nhủ.

Ấy vậy mà ngoài dự đoán, người đầu tiên được con gái đến tỏ tình trong đội tuyển không phải Junghyeon mà là Taeyoon. Chiều hôm ấy luyện tập xong rất muộn, cậu còn giúp thầy chủ nhiệm tắt máy lạnh và đèn nên ra muộn nhất, thế nhưng vẫn còn một bóng người mảnh mai đứng trên hành lang trước cửa chỉ chực chờ cậu bước ra là tiến lại gần đưa quà.

Taeyoon không còn nhớ rõ bạn nữ ấy trông ra sao, đã nói với mình những gì, vì lúc đó cậu sửng sốt quá không kịp phản ứng gì thì bạn nữ đã chạy mất.

Taeyoon bối rối gãi đầu, cầm túi quà xoay người đi về, đến đầu hành lang thì nhìn thấy Kim Junghyeon đang dựa vào lan can bấm điện thoại. Hắn đợi cậu đi lại gần mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói không đầu không đuôi: "Có đồng ý không?"

"Hả?" Taeyoon ngơ ra.

"Bạn nữ đó rất xinh, cậu đồng ý rồi sao?" Junghyeon mỉm cười hỏi.

Thì ra là hắn cảm thấy bạn ấy xinh, nhưng Taeyoon còn chẳng nhớ nổi mặt của cô gái ấy, chỉ biết Junghyeon đã mở lời khen.

"Không có." Taeyoon không có hứng thú với người nói dứt câu đã bỏ chạy, cậu gãi gãi đầu, nghĩ ngợi đã đời vẫn không mở miệng hỏi Junghyeon thích bạn ấy à.

Thích hay không cũng chẳng liên quan đến mình, phải không?

Thật ra kể cả hai người ở cùng đội tuyển cả năm trời cũng chẳng giao tiếp nhiều, trừ lúc hỏi bài. Junghyeon có nhóm bạn riêng, hắn đẹp trai như thế nên chỉ toàn chơi với bạn đẹp trai hot boy trong khối, còn biết chơi bóng rổ, luôn luôn có con gái xinh đẹp vây quanh. Taeyoon không thích nơi ồn ào, thích làm tổ trong nhà, chỉ thích chơi cùng Choi Wooje và mấy người bạn thân. Hai người hoàn toàn không có điểm giao nào trừ chiều các hôm thứ ba, năm, sáu sinh hoạt đội tuyển.

Trùng hợp là gần cuối năm, Taeyoon đăng ký một lớp ôn thi Toán ở gần nhà và vô tình cùng lớp với Junghyeon.

Buổi học đầu tiên hắn đã đến trễ rồi, lớp học đông đúc không còn chỗ ngồi nào, Junghyeon thập thò ở trước cửa không biết nên vào hay không trong khi Taeyoon ngồi ở giữa lớp đã chăm ngoan lấy tập sách ra chép đề bài trên bảng lớp.

Sau đó điện thoại cậu để trên bàn sáng lên. "Bên cạnh cậu còn chỗ ngồi không?"

Đó là tin nhắn đầu tiên giữa hai người, thậm chí hai người còn chưa kết bạn với nhau, cậu chẳng biết vì sao Junghyeon lại tìm ra tài khoản này của mình.

Taeyoon nhìn qua nhìn lại, tuy hàng ghế của cậu tương đối đông nhưng nếu chen chúc một chút thì ngồi thêm một người vẫn được.

Thế nên cậu bảo hắn vào đây đi.

Junghyeon ôm cặp đi vào lớp, ngay từ đầu ánh mắt đã dán chặt vào cậu, hắn có vẻ ngại ngùng vì xen ngang thầy giáo đang giảng sửa bài, đi thẳng một đường đến chỗ cậu đang ngồi.

Không ngờ Junghyeon lại to con hơn cậu tưởng, chỗ ngồi trở nên chật chội, mỗi lần hắn đẩy tay hơi mạnh sẽ thúc cùi chỏ vào trúng cánh tay của cậu. Bình thường thì không sao, đôi khi cậu đang vẽ hình thì sẽ vẽ chệch đi mất, Taeyoon không muốn nổi giận đâu - cậu chỉ cau mày xíu thôi, mà Junghyeon thì rối rít xin lỗi, chắp tay bày tỏ áy náy, chớp chớp đôi mắt lấp lánh của hắn.

Thế là Taeyoon thầm thở dài, ngoài mặt cười cười bảo không sao.

Ngồi gần không tiện, nhưng cậu đã ngửi thấy mùi nước hoa của Junghyeon.

Mùi rất thơm và thanh, mấy lần nó muốn hỏi cậu xịt nước hoa gì thế nhưng quá ngại ngùng để hỏi. Dù sao cũng không thân mà. Chỉ toàn ngồi kế nhau im lặng làm bài, cuộc hội thoại dài nhất chắc là Junghyeon giải thích đề toán mà nó không hiểu. Thực chất là thầy ghi đề sai nên cậu làm không ra đáp án còn hắn giải sai mới có đáp án, cuối cùng Junghyeon vẫn rất xấu hổ dù cậu đã nói không sao.

Taeyoon luôn cảm thấy Junghyeon quá câu nệ, quá khách sáo, không thể nào làm thân được.

Vậy mà ngày Giáng Sinh, cũng là sinh nhật của Taeyoon, Junghyeon lại nhắn tin chúc mừng sinh nhật.

Cậu hoàn toàn không biết Junghyeon làm sao có được thông tin ngày sinh của mình, vì cậu đã ẩn đi trên mạng xã hội - mà họ cũng không có kết bạn nữa. Taeyoon ngạc nhiên đưa tin nhắn cho Choi Wooje coi, sau đó nó cười tủm tỉm bảo chúc mừng cậu vì được hot boy nhớ ngày sinh nhật.

Taeyoon lịch sự cảm ơn, ngẫm nghĩ thêm hồi lâu mới nhắn một tin chúc hắn Giáng Sinh vui vẻ.

Sau đó, hắn cực kỳ nhiệt tình hỏi cậu có đang ở trường không?

Hôm nay là thứ tư nên chiều muộn sẽ không có lớp đội tuyển, bình thường thì Taeyoon đã về nhà mất rồi nhưng hôm nay ở lại trực nhật nên còn ở trường.

Đối phương lại nhắn tin hỏi có đang ở lớp không, Giáng Sinh hắn có rất nhiều quà, muốn tặng cậu nhân dịp sinh nhật.

Ôi sự nhiệt tình này làm Taeyoon bối rối, cậu gãi đầu, cậu chỉ đọc qua màn hình chờ chứ không dám vào đọc vì sợ phải trả lời. Quá nhiệt tình, cậu thấy ngượng ngùng, vậy nên không trả lời nữa.

Thế nhưng tầm năm phút sau, ngoài cửa lớp cậu xuất hiện một dáng người cao ráo thò đầu vào.

Cậu mải quét sàn nên không để ý, bị Kim Jinhong đang trực nhật chung đá vào chân mới ngẩng đầu lên, thấy Junghyeon đứng ở đó cười giống như nó bị ai đóng băng vậy. Không đến nỗi sợ hãi nhưng vẫn vô cùng bối rối, cậu bỏ chổi qua một bên, chậm chạp ra cửa lớp, nở nụ cười với hắn.

"Đi ngang lớp cậu thấy cậu nên mình đưa luôn." Đối phương nhét vào tay cậu một hộp quà vuông vức bé xíu được gói bằng giấy xanh xanh đỏ đỏ chủ đề Giáng Sinh. "Sinh nhật vui vẻ, Giáng Sinh ấm áp."

Taeyoon ngơ ra, bình thường bọn con trai tụi cậu chơi với nhau không có chuyện tặng quà nên cậu rất ngạc nhiên, vài giây sau mới ú ớ cảm ơn Junghyeon. Hắn chỉ cười, vẫy tay chào cậu rồi xoay người chạy đi rất nhanh, chẳng hiểu sao lại gợi cho cậu nhớ đến bạn nữ hôm nào chờ mình đưa quà lúc chiều muộn.

Món quà Giáng Sinh bất ngờ ấy là một quả cầu tuyết tinh xảo, bên trong có một cậu bé mặc áo đỏ đang ngồi trên cỗ xe vàng được tuần lộc kéo đi. Từ xưa đến giờ, đây là lần đầu Taeyoon nhận được kiểu quà sinh nhật như quà lưu niệm thế này nên không thôi tấm tắc khen đẹp. Junghyeon giàu thật đấy, quà đẹp như vậy mà còn có rất nhiều để tặng bạn bè nữa chứ, nó ăn hên hưởng ké được một quả cầu tuyết hết sức dễ thương.

Từ đó trở về sau, quả cầu tuyết này luôn luôn được để trên bàn của nó, nếu như nó đến ký túc xá sẽ đem theo đặt trên bàn, đi làm cũng sẽ mang đến bàn làm việc.

Kể từ sau khi tốt nghiệp, hai người không còn gặp nhau nữa. Ngày làm lễ tốt nghiệp cậu có nhìn thấy hắn, nhưng vây quanh Junghyeon có rất nhiều bạn nữ ríu rít xin chụp hình cùng. Trời xanh nắng vàng mây trắng bay, khung cảnh chan hoà, Junghyeon thì cười rạng rỡ hạnh phúc ở bên bạn bè, còn cậu hoà thành một với quang cảnh phía sau.

Cách biệt giữa người với người.

"Taeyoon, muốn chụp hình chung với hotboy sao?" Wooje vừa đi chụp hình cho gia đình bạn nữ đứng gần đó xong, quay sang cười hỏi cậu.

Tại sao lại nghĩ thế?

Taeyoon hé môi, âm thanh phát ra chậm vài giây, "Làm gì có."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip