Chương 11 - Những ngày nắng vàng bên nhau
Bangkok buổi sáng trong trẻo, ánh nắng vàng rải khắp con phố. William bước ra khỏi căn hộ, tay cầm túi hồ sơ, lòng lâng lâng khi nghĩ tới một ngày được ở bên Est. Cậu vẫn còn cảm giác bồi hồi từ những ngày cuối tuần trước, khi từng khoảnh khắc bình thường cùng Est đều trở nên đáng nhớ.
Est đến đón William, nở nụ cười dịu dàng: "Chào buổi sáng, William. Sẵn sàng chưa? Hôm nay anh có vài ý tưởng mới muốn cùng em thử." William đỏ mặt, tim đập mạnh: "V-vâng... em sẵn sàng." Cậu thấy lòng mình lâng lâng, vừa háo hức vừa bối rối trước sự tinh tế và dịu dàng của Est.
Cả buổi sáng tại công ty, William chăm chú làm việc dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Est. Mỗi khi cậu gặp khó khăn, Est đều nhẹ nhàng chỉ dẫn, giọng trầm ấm vừa nghiêm túc vừa ấm áp, khiến William cảm giác được che chở. Nhìn cách Est nhấp một ngụm cà phê, cách anh chỉnh lại tóc khi ánh nắng chiếu vào, William thấy tim mình rung lên từng nhịp.
Đến giờ trưa, Est rủ William ra ngoài ăn nhẹ. Họ dừng chân ở một quán ăn vỉa hè quen thuộc, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hai người, tạo nên không gian ấm áp. Est gọi món William thích, đôi khi pha trò khiến cậu bật cười khúc khích. William nhìn cách Est mỉm cười, cách anh lắng nghe cậu chăm chú, từng cử chỉ nhỏ đều khiến trái tim cậu nhói lên và lâng lâng hạnh phúc.
Sau bữa trưa, Est dẫn William đi dạo quanh công viên gần đó. Gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng chim ríu rít tạo nên không gian bình yên. William đi cạnh Est, tay vô tình chạm vào tay anh vài lần. Tim cậu đập mạnh, mặt đỏ bừng, nhưng cậu không rút tay ra. Est nắm chặt hơn, ánh mắt dịu dàng: "Đừng lo, anh luôn ở bên em." William cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, lòng lâng lâng hạnh phúc.
Họ dừng lại trên băng ghế đá, William khẽ hỏi: "Anh... anh thấy bình yên khi đi dạo cùng em không?" Est mỉm cười, ánh mắt trìu mến: "Anh luôn thấy bình yên khi có em bên cạnh." William nghe mà tim mình nhói lên, cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cậu tự nhủ thầm rằng những khoảnh khắc đời thường này, dù nhỏ bé, cũng trở nên quý giá và đáng nhớ.
Khi chiều xuống, Bangkok lên đèn, ánh sáng vàng phản chiếu lên mặt đường và những tòa nhà cao tầng. William và Est ngồi bên nhau trên băng ghế công viên, tay vẫn nắm nhau, ánh mắt dịu dàng chạm nhau vô thức. William tự nhủ: "Anh... em muốn luôn được bên anh." Est quay sang, nắm tay cậu chắc hơn, ánh mắt trìu mến: "Anh cũng vậy... mãi mãi." Cảm giác vừa bối rối vừa ngọt ngào lan tỏa toàn thân, khiến William hiểu rằng từ giờ trở đi, bất cứ khoảnh khắc nào bên Est đều trở nên đặc biệt.
Ngày hôm đó, William về nhà với trái tim lâng lâng, ánh mắt vẫn nhớ về nụ cười, ánh mắt và từng cử chỉ dịu dàng của Est. Bangkok nhộn nhịp là thế, nhưng với cậu, nơi đẹp nhất chính là Est – người khiến trái tim cậu rung lên từ những điều nhỏ bé nhất, và cậu biết rằng những ngày sắp tới sẽ còn ngọt ngào, đáng nhớ hơn nữa khi có anh bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip