Chương 4 - Những ngày bình dị bên nhau

Bangkok vào một buổi sáng yên ả, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ văn phòng, tạo thành những mảng sáng nhảy múa trên sàn. William bước vào, tay cầm cặp hồ sơ, tim vừa háo hức vừa bồn chồn. Ngay khi bước đến bàn mình, ánh mắt cậu lập tức tìm Est – người luôn khiến tim cậu rung lên lạ thường.

Est đang xem lại bảng kế hoạch dự án, ánh mắt tập trung nhưng khi nhìn thấy William, nụ cười nhẹ nở trên môi:
"Chào buổi sáng, William. Ngày hôm nay có vẻ sẵn sàng rồi nhỉ?"

William đỏ mặt, cúi đầu:
"V-vâng... sẵn sàng ạ."

Cả buổi sáng trôi qua với những hướng dẫn tỉ mỉ từ Est. William lắng nghe, ghi chép cẩn thận, nhưng đôi khi ánh mắt cậu lại lướt nhìn Est, ngắm nụ cười, ánh mắt, và cả cách Est nhấc bút viết trên bảng. Mỗi hành động của Est đều khiến trái tim William nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Buổi trưa, Est rủ William đi ăn ở quán cà phê gần công ty. Ngồi đối diện nhau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, soi rõ từng nét mặt, từng cử chỉ nhỏ. Est pha chút hài hước trong câu chuyện công việc, khiến William bật cười khúc khích, tim rung lên vì sự gần gũi ấm áp.

"Em đỏ mặt quá kìa," Est trêu, ánh mắt tinh nghịch.
"Em... em chỉ thấy vui thôi," William lí nhí, khuôn mặt nóng bừng.

Est cười nhẹ, nghiêng người lại, đặt tay lên vai William, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể cậu. William cảm thấy tim mình như tan chảy trong khoảnh khắc bình dị này, nhận ra rằng sự quan tâm nhỏ bé cũng đủ khiến trái tim rung động.

Chiều, sau giờ làm, Est dẫn William đi dạo quanh công viên gần công ty. Gió thổi qua kẽ lá, tiếng chim ríu rít, mọi thứ đều bình yên đến lạ thường. William đi bên Est, tay vô tình chạm vào tay anh, tim đập thình thịch. Est không rút tay, chỉ nắm chặt hơn, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu:
"Em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em."

William đỏ mặt, không biết nói gì ngoài việc cảm nhận hơi ấm từ Est lan tỏa khắp người. Những khoảnh khắc đời thường như thế này, không cần lời nói, đã trở thành sợi dây kết nối trái tim hai người, ngọt ngào và chân thật.

Một buổi tối, hai người cùng nhau ghé quán ăn vỉa hè, thưởng thức món street food đặc trưng của Bangkok. William ngồi cạnh Est, ánh mắt lướt qua từng cử chỉ của anh, từ cách Est cười, cách anh cẩn thận nhặt thức ăn đưa cho cậu, đến những câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy trìu mến.

"Anh à... em thấy vui khi được ở cạnh anh," William thốt lên, giọng run run.
Est quay sang, mỉm cười:
"Vậy là em đang quen với sự hiện diện của anh rồi. Anh cũng thấy bình yên khi có em bên cạnh."

William cảm thấy tim mình nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc, biết rằng từng khoảnh khắc bình dị đang dần biến thành những ký ức ngọt ngào khó quên.

Ngày hôm đó kết thúc, William về nhà, lòng lâng lâng, ánh mắt vẫn nhớ về Est. Bangkok vẫn nhộn nhịp, nhưng nơi đẹp nhất trong mắt cậu chính là Est – người khiến trái tim cậu rung lên từ những điều nhỏ bé nhất.

William tự nhủ:
"Ngày mai... chắc chắn sẽ còn ngọt ngào hơn nữa. Anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong tim mình."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip