phía biên giới
Đêm dày đặc mây đen trên biên giới, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn pin gắn trên mũ bảo hộ của Est và hai đồng đội xuyên qua bóng tối. Họ di chuyển cẩn trọng trong rừng rậm, từng bước chân nhẹ đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở đều của nhóm.
Est dẫn đầu, mắt không rời khỏi con đường mờ nhạt phía trước, tay giữ chắc khẩu súng, cảm giác mỗi giây đều có thể là phút cuối cùng. Trong đầu anh, đoạn tin nhắn "Em muốn bạn trai mình về nhà an toàn." vẫn hiện lên rõ mồn một cùng với hình ảnh William đứng trước cửa, ánh mắt nghi hoặc và lo lắng vẫn ám ảnh anh.
Tiếng lá khô gãy vụn dưới chân một trong ba người, Est lập tức dừng lại, cúi thấp người, ra hiệu im lặng. Cả nhóm áp sát vào bụi rậm, mắt căng ra, tìm kiếm dấu hiệu của kẻ địch.
Đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản mà là cuộc đọ sức sống còn với những kẻ buôn lậu vũ khí có vũ trang hạng nặng. Một bước sai có thể chấm dứt tất cả.
Est cảm thấy nhịp tim mình tăng tốc, hơi thở dồn dập nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh tuyệt đối.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh thầm hứa với bản thân và với William "Anh sẽ quay về. Dù thế nào đi nữa." Và dù trời tối đen như mực, ánh sáng ấy vẫn không tắt trong lòng Est.
Bóng tối rừng sâu đặc quánh, chỉ có những tia đèn pin nhỏ vạch lên con đường đất ngoằn ngoèo. Est và hai đồng đội tiến bước chầm chậm, từng hơi thở đều đặn hòa lẫn tiếng lá khô rụng bên dưới.
Bỗng tiếng động lạ vang lên, một cành cây gãy gập trong bụi rậm bên phải. Est lập tức hạ thấp người, cúi sát đất, mắt quét nhanh về phía âm thanh. Anh ra hiệu cho đồng đội dừng lại, nín thở. Lòng bàn tay đổ mồ hôi nhưng không được để lộ ra ngoài.
Est lặng lẽ rút súng, nắm chặt cò, sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì xảy ra.
Tiếng bước chân thấp thoáng tiến gần hơn, một bóng người xuất hiện trong ánh sáng đèn pin chập chờn. Est không do dự, ngay lập tức chĩa súng về phía đối phương, giọng thầm thì lạnh lùng.
"Dừng lại! Đứng yên!"
Đối phương cũng dừng lại, ánh mắt phản ứng nhanh, từ từ giơ tay lên.
Đó là một tay buôn lậu, vũ khí trên người lộ rõ, không thể nào xem nhẹ.
Est cảm nhận từng giây phút như kéo dài vô tận, tim đập nhanh nhưng ý chí vẫn sắc lạnh. Anh khẽ liếc về phía đồng đội, rồi lại nhìn đối phương:
"Chúng tôi biết các người đang vận chuyển hàng cấm. Hãy hợp tác nếu không muốn phải đối mặt với hậu quả."
Tay buôn lậu lúng túng, nhưng không chịu buông vũ khí ngay.
Est nhanh chóng ra hiệu, đồng đội lập tức tiến tới, vòng qua hai bên, tạo thế bao vây.
Trong lúc đó, tâm trí Est chợt lóe lên hình ảnh William, cái cách cậu nhìn anh với vẻ lo âu, thậm chí tức giận vì những nguy hiểm anh đang tự đặt mình vào.
Anh nhắm mắt một thoáng, hít một hơi sâu.
-
Trong căn hộ yên tĩnh, William ngồi trên ghế sofa, ánh mắt trầm lặng dán vào chiếc điện thoại im lìm trên bàn. Màn hình tối đen, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Đầu ngón tay cậu khẽ gõ lên mặt bàn, từng nhịp chậm và nặng nề như chính nhịp tim của mình.
Cậu đã quen với sự nguy hiểm. Quen với cảm giác bị săn đuổi, thậm chí quen với việc chính mình là kẻ đi săn. Nhưng cậu không quen và cũng không thể chấp nhận cảm giác phải ngồi yên một chỗ mà không biết Est lúc này đang ở đâu, có an toàn không, có đang liều mạng cho một nhiệm vụ ngu ngốc nào đó không.
William đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. Ngoài kia, phố đêm sáng lóa bởi những dãy đèn, dòng xe chạy vô cảm lướt qua. Cậu chống tay lên khung kính lạnh buốt, cúi đầu thở ra một tiếng dài.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ góc phòng, khiến William lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao. Chỉ là một tấm rèm bị gió thổi động nhưng cậu vẫn giữ chặt sự cảnh giác.
Dù đang ở nhà, William biết rõ không nơi nào là thật sự an toàn. Nhất là khi Est còn ngoài kia, giẫm lên từng lớp bùn của một cuộc chiến mà cậu không thể chen vào, dù chỉ là một bước.
Cậu cúi xuống, nhấc điện thoại lên, định bấm số Est nhưng dừng lại.
William cắn nhẹ môi dưới, sự kiêu hãnh và nỗi bất an giằng co từng tấc trong lòng bàn tay.
Nếu giọng nói quen thuộc đó không vang lên, nếu thay vào đó là tiếng thông báo cuộc gọi thất bại, liệu cậu có thể ngồi yên không?
Cậu đặt điện thoại xuống, thô bạo hơn cần thiết.
-
Ngày thứ hai, Bangkok.
Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng lờ mờ, những bóng đổ dài hằn lên trên mặt William như những vết rạn nứt sâu thẳm. Ánh mắt cậu không còn chỉ là sự lo lắng mỏng manh mà đã hóa thành một vực thẳm u tối, lạnh lùng và sắc bén.
Dưới lớp da gầy gò, một con người khác đang ngự trị, một trùm mafia trẻ tuổi, quyền lực và đầy toan tính nhưng cũng đang bị giằng xé bởi nỗi đau và cơn giận không thể nguôi ngoai.
William không nói nhiều nhưng ánh nhìn của cậu đủ để làm cho không ai dám cắt ngang. Cái hầm hầm của cậu không chỉ là sự bực tức thông thường mà là cơn bão bùng trong tâm hồn như lửa cháy âm ỉ sẵn sàng bùng phát thành ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ.
Cậu nắm chặt hai bàn tay, từng khớp ngón tay trắng bệch dưới áp lực không tên. Giữa cuộc bàn bạc về Theerapan và âm mưu đen tối kia, William như một con sói sục sôi, sẵn sàng xé nát bất cứ ai cản đường.
Nhưng sâu trong ánh mắt đó còn là sự tuyệt vọng đến tận cùng. William biết rõ, Est nhận nhiệm vụ nguy hiểm không chỉ vì trách nhiệm mà còn là vì sự giận dữ, vì cậu đã không giữ được anh.
Cơn giận trộn lẫn với nỗi đau làm cho trái tim cậu trở nên chai sạn nhưng cũng khiến cậu thêm quyết tâm. Cậu không cho phép ai làm hại anh ấy.
William thầm nghĩ, giọng nói vang lên trong đầu như một lời thề không thể phá vỡ.
Nut và Hong nhìn William, hiểu rằng không chỉ là một người đàn ông đang lo lắng, mà là một ông trùm sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ những gì thuộc về mình dù phải đẫm máu.
Không khí căng như dây đàn, mỗi người đều cảm nhận được sức nặng của quyết tâm và bóng tối trong tâm hồn William, thứ bóng tối không ai có thể nhìn thấu nhưng có thể phá hủy bất cứ thứ gì cản bước.
-
Cùng lúc đó ở phía Est, cuộc hỗn chiến bùng nổ giữa rừng rậm, tiếng súng vang dội làm cho mọi âm thanh khác dường như chìm lắng. Est di chuyển nhanh như một bóng ma, vừa né đạn, vừa trả đòn chính xác. Mồ hôi lăn dài trên trán, từng cơn gió lạnh làm da thịt run lên nhưng anh không dừng lại.
Một viên đạn lạc bất ngờ găm trúng vai phải Est. Cơn đau như luồng điện giật chạy dọc từ bả vai xuống cánh tay, nhưng anh vẫn giữ vững tay súng, không để tiếng thét hay tiếng rên phát ra.
Anh lùi lại một bước, cẩn thận thấm máu từ vết thương qua lớp áo. Máu đỏ thẫm loang ra trên nền vải đen, nóng bỏng từng phút. Est nghiêng đầu, mắt vẫn sắc lạnh như lưỡi dao, quét nhìn xung quanh để định vị đối phương.
Hai đồng đội phía sau nhanh chóng đỡ lấy anh, vừa giúp anh che chắn, vừa tiếp tục áp sát vòng vây.
Est thở hổn hển, cố trấn tĩnh cơn đau. Anh biết mình không thể cho phép vết thương làm chậm bước tiến, nhất là khi nhiệm vụ còn dang dở.
Tiếng súng vẫn nổ rát bên tai, hòa cùng tiếng hét, tiếng chân dẫm nát cành lá khô trong đêm rừng lạnh buốt. Est cắn chặt răng, vai phải rát bỏng nhưng khẩu súng trong tay anh vẫn không lệch nửa phân.
Cơn đau đang dồn dập từng nhịp tim, nhưng Est biết mình không có quyền để nó bộc lộ ra ngoài.
Anh ra hiệu cho hai đồng đội tản sang hai bên, bản thân lùi lại, ép lưng vào thân cây lớn để lấy lại nhịp thở. Từng đợt máu ấm rịn ra dưới lớp áo, nhưng Est chẳng buồn để ý. Thứ duy nhất xâm chiếm đầu óc anh lúc này là gương mặt của William, đôi mắt cong nhìn anh đầy khó chịu, bờ môi luôn nhả ra những câu càu nhàu "Nguy hiểm thì đừng có làm" mà Est chẳng bao giờ nghe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip