req [sakura haruka] scarf.

Warning: ooc.

--o--

⊹₊ ⋆ "scarf; Haruka lấy cái của tớ về mà choàng này." ☾ ゚。⋆

.

.

Tan tầm.

Bọn học sinh đã sớm cuốn gói phắn về hết. Đối với đám nam sinh ở Fuurin thì việc ngồi nghe giảng về phản ứng oxi hóa khử còn đáng sợ hơn cả việc bị tẩn đến bầm mặt, thế nên dù có yêu trường lớp đến mấy, chúng nó vẫn chả nấn ná ở lại làm gì sau 2 tiết hóa liên tục.

Sakura vẫn như mọi khi, rảo bước đều đều dưới sân trường vào giờ tan học cùng chiếc khăn len thêu tay tỉ mỉ quấn quanh cổ.

Cậu rùng mình trước cái lạnh của mấy cơn gió bấc thổi ngang những ngày đông cuối năm. Khẽ vùi cằm vào lớp len dày. Mùi cam thảo thoang thoảng từ chiếc khăn xộc vào mũi, làm gò má cậu trai phiếm hồng, bất giác nhớ đến cô nàng nào đó.

Dù chẳng muốn thừa nhận nhưng Sakura không thể chối rằng cậu đã sớm quen thuộc với người con gái ấy tới mức chỉ cần ngửi được hương cam thảo ở bất cứ nơi nào, trong đầu đều sẽ bất giác nghĩ đến em.

Cũng phải thôi, ngày nào em cũng chăm chỉ chạy từ trường mình sang tận Fuurin để tìm cậu trai, rồi lại lảm nhảm nói hưu nói vượn bên tai cậu suốt đường về.

Ban đầu cậu còn hơi bài xích và trốn chui trốn lủi mỗi khi thấy em, nhưng được 1 thời gian cũng đã dần 'khuất phục' mà không còn thái độ với sự quan tâm của em thông qua mấy bữa ăn, lời nói hay chiếc khăn len giữ ấm mà được nàng tự tay đan.

Chỉ mỗi tội nhiều khi Sakura còn chẳng phân biệt nổi rằng em đang quan tâm mình như 1 người bạn hay là đang 'có ý' với cậu nữa.

Cậu còn nhớ hôm ấy, trời đã chuyển đông được vài hôm, thế mà bản thân vẫn ăn mặc phong phanh. Em để ý thấy lại liền đem cái khăn mình vừa đan xong tặng cậu, còn không quên cằn nhằn vài lời: "Trời thì rét mà có cái khăn cũng chả choàng nổi, chán cậu thật."

"Haruka lấy cái của tớ về mà choàng này."

Cậu đánh mắt xuống cái khăn em vừa tháo khỏi cổ, còn vương vấn mùi hương của chủ nhân nó. Gương mặt Sakura bất giác đỏ ửng, đang định bụng xua tay và thốt ra 3 chữ "không cần đâu", em đã dúi nó cho cậu rồi đi mất.

Người con trai đứng đó, chỉ biết ngờ ngệch nhìn theo em, trong đầu liên tiếp xuất hiện một đống dấu chấm hỏi.

Thế là ngay tối đó, chàng Sakura Haruka đã lặn lội sang hẳn nhà em để đưa lại nó.

"Bỗng đến nhà tớ, không phải là nhớ tớ đấy chứ?"

Khoé môi em khẽ cong, đôi con ngươi hướng lên nhìn người đang đứng ngay cửa nhà ngại đến đỏ mặt khi nghe em nói. Không hiểu sao nhưng mỗi khi ghẹo cậu, em lại thấy khoan khoái thế nào, chắc là 1 hình thức giải trí độc quyền.

"N-nói bậy bạ gì thế, tôi đến đưa đồ cậu để quên thôi!"

"Hử?"

Em đánh mắt xuống cái túi giấy trắng tinh trên tay Sakura.

Ái chà, cũng tinh tế phết, biết xếp vào hẳn túi rồi mới đem trả.

"Để quên?"

Lẩm bẩm trong miệng, vẻ mặt thoáng chốc không vừa ý.

"Cậu nói gì thế, tôi không nghe-"

Cậu chàng chìa cái túi ra, tỏ thái độ hơi mất kiên nhẫn.

Ngay lập tức sau đó, Sakura cảm nhận được hơi ấm từ lớp vải bao bọc quanh cổ. Cậu sững người mất vài giây mới nhận ra, cô nàng trước mặt đang vừa bĩu môi vừa tự tay choàng khăn cho cậu.

"Haruka lì quá."

Chả ai biết sau đó cậu đã thế nào.

Nhưng có 1 điều đáng mừng rằng, dù vẫn ngại ngùng trước sự quan tâm của em, vậy mà cậu trai từ đó trở đi chẳng còn dám bất mãn mang đồ đi trả về chính chủ như thế nữa.

Và cũng chả ai biết sau đó cậu đã thế nào.

Chỉ biết được ngay lúc ấy, trong giây lát, cậu cảm thấy tim mình đập hơi mạnh.

...

Thẩn thờ đi bộ dưới sân trường, dạo này Sakura đã quá quen thuộc với sự xuất hiện của người con gái kia. Vậy nên hôm nay không nhìn thấy em đang la cà ngay cổng Fuurin như mọi ngày, cậu chợt cũng thấy hơi cồn cào.

Rồi tiếng điện thoại đổ chuông trong túi áo vang lên. Cầm điện thoại trên tay, ngập ngừng khi nhìn vào cái tên ____ hiện trên màn hình, phải mất chập sau cậu mới chịu bắt máy.

"Haruka, cứu tớ với!"

"Cái-"

Nghe được giọng nói run run như sắp phát khóc từ đầu dây, bất giác Sakura cũng cảm thấy hơi sốt ruột.

"Tớ bị đám côn đồ nào đó bao vây, tụi nó cứ bám theo tớ mãi"

"Đồ ngốc, đang ở đâu đấy hả?"

Thứ cuối cùng cậu nghe được là địa chỉ mơ hồ em kịp nói trước khi cúp máy, làm Sakura cũng chỉ có thể chạy bừa khắp nơi để tìm em.

Mất gần 10 phút cậu mới thấy em ở ngay góc phố vắng tanh. Lòng như lửa đốt, nhìn đứa con gái nhỏ bé như muốn lọt thẳm vào giữa mấy tên lấc cấc xung quanh, đứng run lẩy bẩy trông khác hẳn với lúc vênh váo trước mặt Sakura.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cậu trai cứ vậy mà nhào vào tẩn nhau với mấy tên như cao hơn cậu nửa cái đầu. Vật lộn mất chập lâu, thằng nào thằng nấy cay cú bỏ về cả. Còn lại mỗi Sakura lật đật đến chỗ em, nôn nóng hỏi han, mặt trông căng như dây đàn.

"Này, có sao không đấy?"

"Không có gì to tát-"

Em cười xòa khi cậu liên tục dán chặt mắt vào mình, đây là lần đầu em thấy biểu cảm này của Sakura, thú thật thì cũng có chút đáng yêu chứ nhỉ?

Không ngờ 1 ngày, Sakura lại để lộ ra biểu cảm như vậy trước mắt người khác. Mặc dù em đã liên tục bảo rằng mình không sao, nhưng khi nhìn vết xước đỏ ửng trên má em, cậu chàng vẫn một mực muốn đến bệnh viện. Hết cách, thôi thì em cũng đành nghe lời cậu.

Sakura Haruka cũng có khía cạnh này, mới mẻ thật đấy.

"Này, cầm lấy mà dùng."

Em nhìn xuống mớ bông băng thuốc đỏ Sakura đang cầm, lại nhìn lên cậu.

"Giúp người thì giúp cho trót chứ, Haruka định cho tớ tự xử lí vết thương sao?"

Đau thì đau, vẫn phải chọc ghẹo đối phương trước, dù sao cũng là thói quen khó bỏ.

"Hả? Cậu có tay có chân mà?"

"Ghét tớ à?"

Hết cách, cậu bĩu môi, thấm thuốc đỏ lên miếng bông gòn rồi nhẹ nhàng bôi lên vùng bị xước trên mặt em.

Nhìn bàn tay ban nãy còn vung đấm vào mặt mấy thằng ất ơ ngoài kia, giờ lại cẩn trọng nhẹ nhàng, thay mình xử lý vết thương, làm lòng em như hơi dậy sóng.

Ngại quá, ngại chết mất, Sakura không phải là người duy nhất đang đỏ mặt.

"Này, chuyện ban nãy là thế nào?'

"Hở? Tụi nó xin đểu tiền, tớ nhất quyết không chịu, thế là bị vả 1 cái đau điếng luôn ấy huhu."

"Nhỡ mà.."

Cậu hạ giọng, lầm bầm trong miệng, mắt né tránh đi chỗ khác còn vành tai lại hơi ửng đỏ.

"Hả? Cậu nói gì thế, tớ chả nghe."

"N-nhỡ mà tôi không tới kịp, có khi tụi nó xé xác cậu ra rồi, n-nên là sau này đừng có đi mấy chỗ vắng vẻ 1 mình nữa."

Em thoáng ngớ người ra trước mấy lời lắp ba lắp bắp của Sakura trước khi khẽ bật cười.

"C-cười cái gì đấy hả?!"

Phải rồi nhỉ, vốn là 1 Sakura Haruka mang trên mình lớp phòng bị dày cộm, ngột ngạt của quá khứ. Đến nỗi chai mòn theo mỗi vết chà đạp của xã hội. Đối với cậu, nhận sự giúp đỡ đã khó, huống hồ là nói lời ân cần với ai.

Thế nên như này chắc cũng gọi là 'bé Haruka' đã chín chắn hơn phần nào rồi nhỉ?

"Vậy là Haruka trưởng thành rồi sao?"

"Nói gì thế, đồ khó hiểu."

--o--

End.

By Chiesta.

req: Mih Lam (được đặt tại fb).

16/7/24.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #fanfic