[10]
Nắng nhẹ nhàng, len lỏi qua không khí se lạnh của tiết trời cuối đông, chiếu nơi cửa sổ. Cậu khẽ nhíu mày, lăn qua lại trên giường cho đến khi đụng phải một cơ thể ấm áp mới hài lòng vòng tay qua ôm thật chặt. Anh cũng chẳng từ chối sự lười biếng ấy của cậu, một tay túm hông cậu kéo sát lại người mình, tay còn lại là nhẹ nhàng vươn ra vẽ vài nét trên khuôn mặt cậu.
Hạnh phúc. Đấy là điều mà anh mong chờ suốt trong quãng thời gian khó khăn của mình. Vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau kia, mặc cho nhiều khi đôi bàn tay ấy nhức đến phát điên lên. Giờ thì ổn rồi, hạnh phúc đã tìm đến anh và anh sẽ không cho nó cơ hội để rời bỏ mình.
"Đang nghĩ gì đấy???" Woo Jin cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh mà tỉnh dậy.
"Không có gì. Sao không ngủ thêm chút nữa???" Jihoon lắc đầu.
"Nằm nhiều mỏi lưng. Với cả muốn dậy nấu đồ ăn sáng cho anh." Woo Jin nắm lấy bàn tay anh đang yên vị trên mặt mình.
"Ồ, cậu biết nấu ăn sao??? Tưởng đâu chỉ biết ăn thôi chứ :)))"
"Xí...lát đừng ăn nữa."
"Giờ mà muốn ăn cái gì đấy ăn liền tại chỗ thì có được không???" Jihoon cười nguy hiểm.
"Cútttt." Woo Jin toan ngồi dậy, cơ mà tay Jihoon đặt ngang eo mình liền dùng sức nhấn người xuống, ngay lập tức xoay người đè lên phía trên Woo Jin.
"Giờ muốn sao???"
"Chả muốn gì cả!!!" Woo Jin ngại ngùng quát lên.
"Nhưng tôi muốn cậu." Jihoon chạy dọc một đường tay từ eo xuống đến bắp đùi Woo Jin, tay kia lần mò vào trong lớp áo len, tiếp xúc đến da thịt trơn nhẵn.
"Thôi nào...nay người tôi mỏi lắm, đầu óc còn không tỉnh táo nữa." Woo Jin biết nói không thì chống không lại nổi Jihoon nên đành chuyển kế, hai tay vòng ra sau cổ anh, làm ra bộ mặt đáng thương nhất có thể. Quả nhiên, Jihoon dừng ngay động tác lại, ánh mắt nhìn cậu nổi lên một tia chua xót...
"Vậy nằm nghỉ thêm chút nữa đi. Lát ăn sáng cũng không muộn." Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn thoáng qua, mỉm cười bò xuống khỏi người cậu rồi rời giường hướng tới nhà tắm.
"Nay không ra quán sao???"
"Kệ mấy ổng. Đi rồi lỡ cậu chán đời, bỏ nhà ra đi thì khổ tôi à!!!"
"Hì hì... Park Jihoon tuyệt nhất!!!"
"Người đàn ông của cậu mà. Haha..."
Jihoon đi ra khỏi nhà tắm liền đã thấy Woo Jin loay hoay trong nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Không làm phiền cậu nấu nướng, anh lập tức đi chuẩn bị bát đũa và pha thêm 2 ly cà phê nóng.
Ngay sau đó, đồ ăn nhanh chóng được dọn ra. Jihoon thực ngạc nhiên bởi tài nấu ăn của Woo Jin. Từ canh giải rượu cho đến đồ ăn sáng đều được chuẩn bị chu đáo khiến anh nảy lên ý nghĩ muốn chiếm hữu chàng trai này cho riêng mình. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện hết sức vui vẻ.
"Anh không có việc sao???"
"Đang tạm huỷ lại. Muốn chăm cho cậu khỏi ốm đã." Jihoon vừa nói, miệng vẫn nhai cơm ngon lành.
"Yah, anh nghỉ làm thì lấy đâu ra lương hả??? Nói trước, đây không có nuôi nổi anh đâu!!!"
"Chẳng biết ai nuôi ai đâu. Tiền tiết kiệm của thằng chồng này đủ để đưa cậu đến Hawai nghỉ dưỡng vài ngày đấy."
"Xí...mà thật sao??? Có thấy anh đi làm mấy đâu."
"Ờ thì hồi trước làm nhiều rồi, nên giờ cũng có dư chút ít. Với cả, bây giờ khách nhờ chụp cũng trả nhiều tiền nữa. Nói chung, cũng đủ ăn."
"Một đơn hàng thì được khoảng bao nhiêu???" Woo Jin thích thú. Cậu muốn hiểu hơn về công việc của anh.
"Tuỳ. Trung bình cỡ 70000 won??? Ừm. Tầm đó." Jihoon nhẩm nhẩm.
<cỡ hơn 1tr4 quý zị ạ. Em bịa bừa thôi :)).>
"Woow, tui có người yêu là đại gia kìa!!!"
"Hừ. Biết vậy thì yêu nhiều thêm chút đi." Jihoon véo véo má Woo Jin.
*reng...reng...
"Chờ chút, tôi có điện thoại..." Điện thoại Jihoon vang lên.
"Alo, Park Jihoon đây ạ."
"Chụp mẫu ảnh ý ạ???"
"Xin lỗi, nhưng..." Jihoon đang nói giở thì bị Woo Jin bịt miệng lại. Anh đành tạm rời máy.
"Chuyện gì vậy???" Jihoon nhướn mày hỏi Woo Jin, kẻ vừa phá đám anh nói chuyện điện thoại.
"Nhận đi."
"Nhận cái gì???"
"Thì chụp mẫu ảnh ý. Nhận đi."
"Thôi, cậu chưa khỏi."
"Nhưng tôi muốn xem anh làm việc. Đi màaaa!!!!" Woo Jin mè nheo. Jihoon thở dài, tiếp tục cuộc điện thoại.
"Bao giờ thì bắt đầu ạ???"
"Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã gọi cho tôi. Hẹn gặp lại anh sau!!!" Jihoon cúp máy.
"Sao rồi???" Woo Jin hưng phấn hỏi.
"Chiều nay bắt đầu luôn rồi. Mà sao đột nhiên lại muốn tôi nhận đơn này chứ???"
"Tại muốn xem làm việc như nào. Chiều xách tôi đi với nha, coi như là trợ lý. Hehe..."
"Được rồi. Hôn cái đi." Jihoon nhân cơ hội giở trò. Woo Jin cũng chiều theo anh, nhướn người lên hôn chụt vào môi anh, xong còn thích thú cười lộ cái răng hổ.
Jihoon vui vẻ hẳn lên. Nhưng trong lòng vẫn thầm lo, bởi đây là một người mẫu mới nổi. Nhận lời chụp cho cô ta đồng nghĩa với việc phải tập trung vào những bức ảnh khoe vóc dáng, không tránh khỏi chụp hình với đồ tắm. Anh đặc biệt không muốn Woo Jin thấy cảnh đó...
Đầu giờ chiều, hai người lên đường đến nơi chụp hình đã được hẹn trước. Đây là một khu biệt thự sa hoa, chắc hẳn đã được thuê để phục vụ riêng cho việc chụp ảnh.
"Chào anh, tôi là Jihoon. Rất vui được làm việc."
"A, thì ra là nhiếp ảnh gia. Anh trẻ hơn tôi tưởng đó. Còn đây là..." Chàng quản lý thân thiện chào Jihoon, ánh mắt liếc sang Woo Jin bên cạnh.
"Tôi là trợ lý riêng của anh ấy, Park Woo Jin." Chưa kịp để Jihoon trả lời, Woo Jin nhanh nhảu đáp.
"À, ra vậy. Rất vui được làm quen."
"Cho tôi hỏi, mẫu ảnh mà anh ấy chụp...???"
"Đây, cô ấy đang ngồi bên kia để làm quen với nhiệt độ, tôi đưa hai người đến gặp."
Theo sự chỉ dẫn của người quản lý, hai người họ đến lại gần chỗ một cô gái đang thanh thản ngồi uống sôda mát lạnh, khuôn mặt được che bởi một cái kính mát bộc lộ nên vẻ kiêu sa, xinh đẹp. Nhiệt độ ngoài trời đang cực thấp, mặc cho nhiệt độ trong nhà đã được điều chỉnh nhờ máy sưởi nhưng phải thật can đảm mới mặc được đồ tắm như cô ta. Trang phục này có khiến người không hay tiếp xúc như Woo Jin có chút giật mình.
"Naeun à, nhiếp ảnh gia đến rồi này. Chào hỏi chút đi."
Cô gái từ từ tháo mắt kính xuống, hiện lên nhan sắc xinh đẹp của mình. Đôi mắt nhìn thẳng vào chàng nhiếp ảnh đẹp trai trước mặt mình, không ngần ngại mà đứng lên bắt tay với anh.
"Chào anh, tôi là Naeun. Rất vui được làm quen."
"Tôi là Jihoon, hân hạnh được làm việc cùng. Còn đây là trợ lý của tôi, Woo Jinie." Lần này Jihoon không để Woo Jin nói, một phần vì không muốn cậu bắt tay với cô, một phần là để khẳng định người của mình. Hơn thế nữa, anh còn chẳng ngần ngại mà gọi cậu với cái tên thân mật.
"Chào cậu, Woo Jin." Naeun nghe Jihoon giới thiệu có chút bất ngờ, nhưng vẫn cố bình thường hoá vấn đề, cô cho rằng, đó là cách gọi của những người làm việc lâu năm với nhau. Còn Woo Jin thì hơi ngại, chỉ gật đầu đáp lại.
"Okay, đã chào hỏi xong. Chúng ta bắt đầu thôi." Anh quản lý lên tiếng cắt đứt màn chào hỏi.
Naeun nghe vậy liên chuẩn bị vào vị trí, Jihoon cũng định đi theo đến chỗ chụp đầu tiên. Woo Jin bỗng túm tay anh lại.
"Anh đeo kính râm vào đi, hoặc đội mũ cũng được. Người ta nhìn anh muốn thủng cả người rồi kia kìa!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip