Chap 5.
Hôm nay là giải đấu toàn thành phố.
Hai trường lớn nhất khu vực phía Đông sau khi đã giành chiến thắng ở những vòng trước, cùng dắt tay nhau vào chung kết trong mọi sự hỷ nộ ái ố của đôi bên. Khán đài nghẹt những người là người. Yoo Seonho mặc áo thun đen với quần baggy cùng màu, ngả đầu vào vai Jinyoung đang thì thầm với Jihoon bên cạnh. Ahn Hyungseob ngồi phe phẩy quạt cho cục đen thui kia, thi thoảng lại đánh một cái thở dài, tưởng chừng như bao nhiêu thứ tốt đẹp đều trôi xoạt đi mất.
Mười một giờ ba mươi hai phút tối qua, Seonho gọi, hỏi mày có thích tao không. Hyungseob thì chẳng có lí do gì để nói không cả.
"Đừng, mày ạ."
Ahn Hyungseob đã không hỏi tại sao.
"Tao vẫn muốn làm bạn với mày, vậy có được không?"
"Mày không sợ cái gọi là tỏ-tình-xong-không-thể-làm-bạn à?"
"Tao có tỏ tình với mày đâu. Mày hỏi tao ấy chứ."
Rồi hai đứa khúc khích cười. Đêm ấy, lần đầu tiên Hyungseob dám hỏi về Guanlin, và cũng là lần đầu tiên Seonho thành thật với một người không phải anh họ nó, về người nó thích. Ahn Hyungseob đối với Yoo Seonho không phải cảm nắng thông thường, mà là cái thương khó lí giải. Cái thương mà chỉ muốn bảo bọc người ta, cái thương mà nhìn thấy người ta tương tư kẻ khác trong im lặng mà xót xa, một cái thương quá khó để diễn giải bằng từ ngữ, chỉ có thể mường tượng ra bằng những đêm nghe cậu bạn nói về hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ cậu ấy, bằng những bữa sáng và trưa, bằng những buổi giao hưởng cậu ấy thích nhất. Đến tận sau này khi đã kết hôn, Park Woojin cũng không một lần thắc mắc về thứ tình cảm của Hyungseob dành cho Seonho. Woojin còn bảo với Guanlin, đó là tình anh em không máu mủ, giống như mày và Jihoon ấy, chỉ có điều chúng mày không ướt át bằng.
.
Trận đấu sắp bắt đầu.
Đồng đội ở dưới sân nhìn lên Yoo Seonho với ánh mắt vừa tiếc vừa thương, không phải ai cũng chuyền giỏi như cậu Yoo, vậy mà một hai không chịu đấu, gặng mãi mới lầm bầm là đội trưởng Lai đã tống cổ ra khỏi đội rồi. Lai Guanlin mấy ngày nay sắc mặt như Tú bà lúc Kiều chạy mất, đến Kang Daniel một câu chào còn không dám nói, đụng đến chuyện nhạy cảm chắc nó tống luôn quả bóng vào mồm. Guanlin không phải nhất quyết muốn đuổi Seonho, chỉ không ngờ cậu Yoo vâng lời quá, giờ hối tiếc cũng không biết nói ai.
Trận đấu diễn ra căng thẳng hơn Bae Jinyoung nghĩ. Hai bên đều quá cân sức, Kim Samuel trường cậu úp rổ một quả, Justin trường kia úp trả lại một quả.
Nhưng cái nguyên nhân chính làm Jinyoung thực sự căng thẳng là gần tám chục cặp mắt đang quắc chòng chọc vào cậu và Jihoon, chứ có xem đấu cái khỉ gì đâu mà biết, toàn nghe Yoo Seonho léo nhéo tường thuật trực tiếp bên tai.
Chuyện là, A8 trước giờ rất ít cảm tình với A7; chẳng qua vì lớp trưởng hai bên quen nhau, mà mỗi lần cha nội Kang bên kia làm gì để Ong tiên sinh giận dỗi thì y như rằng cả A8 ăn hành thay. Thế là ghét. Ghét đến độ không để trai lớp nó xớ rớ qua trai lớp mình.
Mấy bữa nay Park Jihoon với Bae Jinyoung còn bị đồn ầm trên confession. Không ổn.
"Park Jihoon, dạo này ghé A8 nhiều quá đấy, thăm Bae Jinyoung phỏng?"
2/4/2017, 8:34 PM.
Sáng hôm sau đi học, Ha Minho lặng lẽ khép cửa lớp lại, nó bảo gió lùa, đóng lại chặn gió. Ừ mày chặn luôn đường tình duyên của tao rồi.
"Hôm nay phát hiện ra Bae Jinyoung mượn áo thể dục của Park Jihoon nhé. Khi nào đám cưới đây?"
4/4/2017, 9:12 PM.
Sáng hôm sau Hwang Minhyun với cương vị thủ quỹ của lớp, trích tiền ra mua thêm chục cái áo thể dục để trong tủ chính. "Lỡ các bạn quên thì không cần phải mượn áo lớp khác." Cái này là dằn mặt.
"Bae Jinyoung tỏ tình với Park Jihoon đi."
7/4/2017, 11:57 PM.
Bae Jinyoung chỉ muốn dập thằng viết confession ra bã, bã độc như thính của Park Jihoon ấy. Nửa đêm rồi mà bài đăng mới nhất vẫn cháy hừng hực, còn hơn nhà thầy hiệu trưởng cũ lúc ban quyết định cho làm bài kiểm tra mỗi cuối tuần để xếp lớp.
Thông báo về phần bình luận cứ hai giây nhảy ba cái, hai lớp chuyên khối 10 sôi sục, toàn bộ các lớp khác lao nhao hóng hớt. A8 một câu "Bae Jinyoung nhà chúng tôi không cần Park Jihoon của các cậu." A7 cũng không vừa đớp lại một câu "Giỏi thì bảo Lee Daehwi bên đấy công khai đang hẹn hò với Kim Samuel bên này đi."
Trời. Má.
Một đêm sóng gió.
Nhưng người căng thẳng nhất nghìn vạn lần cũng không phải Bae Jinyoung, mà là Lai Guanlin mồ hôi nhễ nhại ở dưới sân và Park Jihoon đang vo tay thành nắm đấm ngồi đăm chiêu trên khán đài.
"Ngày mai nếu tao thắng, tao sẽ tỏ tình với Yoo Seonho."
Tối hôm qua giữa muôn nghìn bão táp từ chiếc confession của Jihoon, thì lại có một câu nói nghe êm ái như vậy. Làm bạn thân bao nhiêu năm, tối qua Jihoon thật sự rất muốn ôm thằng bạn nó một cái, thật chặt và thật lâu. Nhưng nữ quá, nên thôi.
Trận đấu còn ba mươi giây nữa kết thúc, điểm số hai đội vẫn đang san bằng. Lai Guanlin đang rê bóng từ sân nhà, trong ánh mắt hừng hực lửa cháy chỉ có bảng rổ và Yoo Seonho. Cậu Yoo ngồi trên khán đài, tay bấu chặt vào thành ghế. Trước mặt Lai Guanlin là Kang Dongho có ngoại hình tầm cỡ, cỡ ở đây là cỡ đại; Guanlin không nhỏ bé, nhưng so với Dongho cũng không phải ngang tầm, chỉ sợ có va chạm trên sân, Guanlin không đỡ nổi.
Không đỡ được thì né.
Cả đội bóng rổ thề là không thằng nào chạy lạng lách giỏi như Lai Guanlin, ngay cả nói chuyện ăn uống nó cũng tổ lái sang chính trị thì đủ hiểu trình độ uốn éo đường bay của thiếu gia Đài Loan vi diệu ra sao. Kang Dongho không bắt được con chim nhỏ, nhỏ so với cậu ấy còn với người khác thì chưa biết, để nó lấy đà hai bước bay thẳng lên bảng rổ úp trái cuối, vượt điểm trường mình.
Trọng tài huýt còi. Cả khán đài vỡ oà.
Bae Jinyoung ôm Yoo Seonho; Ong Seongwoo bắn tim chạch chạch cho Kang Daniel dưới sân; Kim Samuel vòng tay hình trái tim thật to cho Lee Daehwi, người nhận tim chuẩn bị đáp trả, bỗng nhận ra khu khối 10 đang chìm vào câm lặng dưới cái liếc khoáy của Hwang Minhyun đầy quyền lực.
Cúp đã trao, cô hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu của mình bằng tràng pháo tay nhiệt liệt của học sinh. Lai Guanlin tim đập thình thịch, giơ tay bước ra giữa khán đài. Hiệu trưởng Kwon nhướn mắt, sau cũng trao micro cho người hùng én lượn.
"Mình có vài điều muốn nói với một người."
Hai trường lớn nhất phía Đông, hơn nghìn cặp mắt dán kín sự tò mò lên người vừa ghi điểm cú chót. Cả khán đài yên lặng, chỉ có tiếng tim Guanlin đập là nghe rõ nhất. Cậu nhìn lên dãy B, ghế số 4. Yoo Seonho đang nhìn, ánh mắt vừa khó hiểu, vừa có nét cười. Yết hầu Guanlin chạy lên xuống, hai tay cậu bấu chắc vào micro, hít vào một hơi thật sâu.
"Yoo Seonho, làm bạn trai tao nhé?"
Cả khán đài lại một lần nữa vỡ oà, như thể Guanlin vừa có thêm một cú úp rổ. Bae Jinyoung ôm tim nép sát vào người Park Jihoon đang cười đẹp hết cỡ; Ong Seongwoo ép hai tay vào thái dương, cảm thấy còn phấn khích hơn lúc Kang Daniel tỏ tình; Lee Daehwi úp mặt vào vai Samuel để giảm thanh tiếng hét; toàn thể A7 A8 như muốn lật cả nhà thi đấu lên với cường độ âm thanh của mình.
Và quan trọng nhất là, Yoo Seonho vẫn chưa hoàn hồn được.
Lai Guanlin lại phải rướn mắt lên cho to, chớp chớp mấy cái, thiếu điều làm cái jeojang dở hơi của thằng bạn thân.
"Nhé, Seonho nhé?"
Yoo Seonho cầm lấy loa của hoạt náo viên Choi Minki, hướng về Lai Guanlin trả lời. Bae Jinyoung lúc đấy còn thề là chưa bao giờ nghe thằng em dịu dàng đến thế.
"Chờ mày mãi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip