Chap 10: Rối bời
.
.
.
Đêm nay Winny vẫn luôn thấy trong lòng bất an.
Anh đã nghe tin đồn về gã Fox kia từ sớm, tên đầy đủ của gã là Fox Alen, quản lý toàn bộ sòng bạc ngầm, vay nặng lãi và phố đèn đỏ của thành phố Z.
Gã thường chơi chiêu dùng đủ thủ đoạn lừa con bạc trong sòng ký hợp đồng vay nặng lãi với lãi suất cao cắt cổ, rồi khi hại người tan nhà nát cửa xong, gã sẽ lại ép vợ hoặc con gái có sắc đẹp đến khu phố đèn đỏ để trả nợ tiếp.
Tất nhiên là Winny nào có cơ hội làm quen với mấy tên nguy hiểm này, gã đó vốn là do người đứng đầu nhà Erthanat - Erthanat Hawat giới thiệu cho Viceen.
Không biết Hawat kiếm được tin Winny đang muốn đối đầu với nhà Sereevichayasawat từ đâu, đương lúc anh còn bối rối chưa biết phải ra tay lợi dụng Sunny thế nào, hắn ta đã nhiệt tình đưa Viceen tới làm quen với gã Fox, mục đích không cần nói cũng biết.
Tuy nhà Sereevichayasawat không phải gia tộc đứng đầu thành phố Z, nhưng cũng chẳng phải loại mạt hạng, nếu nhà Sereevichayasawat đổ, ai cũng sẽ nhân cơ hội để chiếm một chén canh.
Nhà Erthanat được coi như số một giới kinh doanh thành phố Z, tất nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, tiện tay thêm dầu vào lửa, tự nhiên lời một ân huệ về sau.
Winny vốn không muốn dính líu tới những nhân vật nguy hiểm này, nhưng anh đang cần nhờ vả Hawat, trung tâm nghiên cứu về pheromone của nhà họ là hy vọng duy nhất cho việc chữa khỏi tuyến thể của Satang, anh chỉ đành thuận theo ý đồ của Hawat.
Người làm kinh doanh, đôi lúc giống như một con thuyền độc mộc trên biển sâu, chỉ có thể nương theo dòng thủy triều mà trôi.
Mà hiện tại, Sogun rơi vào tay Fox, không biết sẽ gặp chuyện gì.
Dù Winny hận Sogun vô cùng, nhưng cũng chẳng hy vọng cậu ta gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Làm người luôn phải trải qua những cảm xúc mâu thuẫn phức tạp giùng giằng.
Winny nói dối Sunny rằng Sogun vẫn ổn, Fox chỉ muốn tiền, ngày mai mình mang tiền chuộc người tới là được.
Có lẽ Sunny tin tưởng Winny, cả đêm không gọi lại nữa.
Nhưng nếu khiến bà ta mất niềm tin ngay, việc chẳng thành, vả lại không phải hết cách, chắc chắn bà ta sẽ không nhờ tới Pang.
Trên thực tế, đến bà ta cũng không liên lạc được cho chồng mình.
Đã gần một tháng nay Pang không về nhà, lí do chẳng phải vì Omega lần này nhiều thủ đoạn mà là do Sunny ốc chẳng mang nổi mình ốc, không rảnh lo đấu trí so bì dũng khí với mấy bé ba bé tư, sơ hở cho họ chen chân.
Winny càng điều tra nhà Sereevichayasawat kĩ hơn, càng thấy gia tộc ấy vẻ ngoài nguy nga rực rỡ, bên trong đã mục nát tận xương.
Một gia đình như vậy lại nuôi dạy được một Omega hiền lành như Satang, sợ là mộ tổ tiên nhà Pang bốc khói xanh rồi.
Sau khi dỗ cho Satang ngủ say, Winny bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
Giác quan thứ sáu nói cho anh biết, người ở đầu dây bên kia rất có thể là tay sai của Fox, vậy nên anh nhẹ bước tới phòng tắm rồi nhấn nút nghe.
"Này, cậu Winny, vẫn khỏe chứ?"
Đầu đây bên kia là một giọng nam nói năng lấc cấc, hẳn là cấp dưới đắc lực của Fox.
"Có chuyện gì không?"
Winny lạnh lùng đáp.
Viceen từng dạy Winny, đối với những kẻ như này nhất định phải luôn ngẩng cao đầu, tuyệt đối không để lộ sự lo lắng của mình, bằng không sẽ vô thức bị bọn chúng dắt mũi.
"Tôi chỉ định báo với cậu đây, bọn này đã tuân thủ thỏa thuận, không báo cho người nhà của cậu Sogun đây, cũng thay cậu Winny đây dạy dỗ cậu ta một bài học rồi."
"Nhưng chúng tôi có quy tắc của mình, thiếu nợ thì phải trả nợ, nếu cậu Winny không tới chuộc người, bọn đây sẽ theo quy tắc tiến hành tiếp đấy."
Winny hiểu rõ cái quy tắc đối phương đang nói là gì, chẳng phải là dùng mấy thủ đoạn độc ác ép dân lành làm kỹ nữ sao.
"Để tôi nói mấy câu với cậu ta đã."
Winny bình tĩnh lên tiếng, giọng nói nghe không ra chút lo lắng nào.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi chợt truyền đến tiếng khóc sợ hãi của Sogun.
"Anh Winny! Anh mau tới cứu em đi! Chân em không cử động được, em sợ lắm!"
"Anh Winny, họ đánh em! Anh mau tới dạy dỗ họ giúp em! Có phải bọn họ chán sống rồi không! Sao họ dám làm vậy với em, em sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
Dù Sogun có nói gì, Winny vẫn luôn giữ im lặng, cậu ta ở đầu dây bên kia bèn lo lắng hỏi.
"Anh Winny, anh sẽ tới mà, phải không anh? Anh đau lòng em như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lo lắng cho em, chỉ mấy chục triệu thôi, anh chuẩn bị được mà, anh sẽ tới đón em đúng không?"
(10 triệu Bath ~ 7.5 tỷ VNĐ)
Winny nhắm mắt, hít sâu một hơi.
"Sogun, cậu cũng biết đau à?"
"Khi tàn nhẫn dùng thủ đoạn với Satang, cậu
có từng nghĩ em ấy cũng biết đau không?"
"Satang phải chịu đau đớn hơn hai mươi năm, cậu đây mới chỉ nhận một trận đòn đã không chịu được rồi sao?"
Nhớ tới Satang, Winny đấm mạnh vào ngực mình, nước mắt không ngừng rơi.
"Sogun, những gì cậu phải trải qua đều là do cậu nợ Satang, đúng người đúng tội thôi."
Winny nói xong thì không đợi Sogun nói thêm đã thẳng tay tắt máy.
Trong phòng ngủ, Satang cắn chặt góc chăn, nước mắt rơi ướt gối.
Winny điều chỉnh xong tâm trạng mới bước ra khỏi phòng tắm, từ lúc nhận cuộc điện thoại đến giờ đã hơn nửa tiếng.
Anh cũng thấy đau khổ.
Dù Winny có hận Sogun thấu xương, lòng tốt sâu trong nội tâm anh vẫn chẳng thể bỏ qua sự sống chết của một người.
Ân oán không ngừng, những đau đớn dằn vặt bao năm qua của Satang biết đòi ai, chuyện Sogun đã làm với Satang vô tội đáng thương phải nói lý thế nào.
Thiện ác, đúng sai vốn đối lập.
Winny không biết làm gì mới là sai, làm gì là chính nghĩa hay độc ác.
Anh còn chẳng biết lựa chọn của mình có đúng không nữa.
Anh hiểu cuộc đời về sau của mình còn phải đối mặt với nhiều lựa chọn, không có quy tắc hay tiêu chí nào, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có bản thân mình.
Alpha với tâm trạng đầy phức tạp đến bên cạnh Omega, nhẹ ôm cậu từ sau lưng, tham lam ngửi hương nước sôi nhạt nhòa của cậu.
"Sogun... sẽ chết sao?"
Nghe thấy câu hỏi dè dặt của Satang, Winny chợt ngây người, anh không biết Satang đã tỉnh từ khi nào, nhưng nghe lời cậu vừa hỏi, hẳn là đã nghe hết cuộc gọi của anh rồi.
Winny biết, từ "Chết" mang ý nghĩa rất nghiêm trọng và nặng nề với Satang, rất khó để cậu nhắc tới.
Giây phút Satang sợ hãi hỏi về cái chết của Sogun, anh cũng thấy sợ hãi.
Nhưng Winny chẳng thể cho Satang câu trả lời chắc chắn, chỉ đành nói sự thật.
"Anh không mong là vậy."
Cả người Satang lại run rẩy, Winny ôm cậu, nghiến chặt hàm răng, sợ nước mắt rơi trên người Omega.
"Satang, em hận cậu ta không?"
Hai người cùng im lặng, Winny không nhịn được mà hỏi.
Satang không trả lời, tiếng thở dài mang đầy vẻ nặng nề và bất lực vang lên trong đêm đen.
Winny nín thở đợi cậu trả lời của cậu, trong lòng mang theo vài phần mong đợi, như thể đang chờ Satang cứu anh khỏi thứ cảm giác tội lỗi vùng vẫy này.
Không ngoài dự đoán, Satang không trả lời ngay.
Từ khi khôi phục tỉnh táo, phản ứng của cậu vẫn luôn chậm chạp, có lúc nói với cậu một câu, phải ba bốn giây sau mới nhận được phản hồi, bác sĩ đã nói đây là triệu chứng điển hình của bệnh trầm cảm.
Vì để phối hợp hơn cùng bác sĩ, Winny đã đọc rất nhiều sách và các nghiên cứu lớn liên quan đến tâm lý học và bệnh trầm cảm, vậy nên anh cũng hiểu đau đớn của Satang to lớn hơn anh tưởng gấp vạn lần.
Anh không dám nghĩ đến, Omega từng lặng im ngồi trên sô pha nhìn đèn treo, trong đầu lại đang tràn đầy suy nghĩ muốn tự sát.
Cứ nghĩ tới việc đêm đêm Satang phải chịu đựng sự tra tấn về tâm lý, bản thân anh thì bị nỗi sợ hãi sẽ mất đi Satang giày vò, cõi lòng Winny như rỉ máu.
Không biết đã bao lâu, Satang đang cuộn tròn người mới dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi nói.
"Anh... anh mau đi tìm cậu ta đi..."
.
.
Lúc Winny theo cấp dưới của Fox bước vào một căn nhà trong khu phố đèn đỏ, anh vẫn còn nhớ tới Satang.
Winny muốn, nhưng anh không thể lựa chọn thay Satang được.
Satang có lí do để hận nhà Sereevichayasawat đến tận xương tủy, nhưng cậu cũng có quyền chọn tha thứ.
Vậy nên Satang muốn anh cứu Sogun, anh đã đi.
Anh chẳng thể tàn nhẫn từ chối lòng tốt của
Satang.
____________________
trả kèo cho chích bông
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip