Chap 13: Em chỉ là một Omega vô dụng

.
.
.

Sau ngày từ bệnh viện trở về, Winny thường hay im lặng hơn.

Dù rằng vẫn dịu dàng như cũ, song lại ít nói hơn hẳn, ăn tối xong liền trốn trong làm việc nói chuyện điện thoại.

Lúc mang đĩa trái cây lên cho anh, thỉnh thoảng lại nghe được anh đang nói mấy thứ đại loại như "phương pháp điều trị", "tuyến thể" hay "chuyên gia".

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là không có thuốc để điều trị, sao anh còn muốn làm việc vô nghĩa vậy?

Đuổi tôi đi, cưới một người mới chẳng phải tốt hơn à.

Sogun không tới biệt thự nữa, có lần tôi vô tình nghe được cuộc gọi của Sogun gọi cho Winny, em ấy nói muốn qua đưa vài thứ, Winny lại nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, giọng vẫn bình tĩnh như cũ nói.

"Anh trai cậu dạo gần đây không khỏe, để em ấy yên tĩnh dưỡng bệnh vài ngày đã rồi nói sau."

Ngày nào tôi cũng như người trên mây, ngoài dọn dẹp căn biệt thự sạch sẽ từ trong ra
ngoài, tôi chẳng biết phải làm việc gì khác nữa.

Chuyên gia dinh dưỡng đã lập thực đơn riêng cho tôi, ngày nào dì giúp việc cũng đúng giờ tới nấu cơm, dì luôn nói dạo này cặp mắt tôi vô thần, còn rất hay ngẩn người.

Chắc do tôi mệt mỏi quá thôi.

Khoảng thời gian này Winny bận rộn trăm thứ việc, thường xuyên đi sớm về khuya, dù cho chúng tôi không nói chuyện nhiều, nhưng đêm nào anh cũng ôm chặt lấy tôi vào lòng.

Tôi chỉ là một Omega vô dụng, sao anh còn muốn ôm tôi?

.

Hôm nay, tôi nhận một cuộc điện thoại từ số lạ.

Trước đây tôi không có điện thoại, cái đang dùng là Winny mua cho tôi.

Ông quản gia không có điện thoại, tôi cũng không có bạn bè, trừ để nhận tin nhắn của
Winny ra thì điện thoại như chỉ để trưng bày.

"Mày cũng giỏi lắm nhỉ!"

Đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của mẹ kế, đáng lẽ tôi nên cảm thấy sợ bà, nhưng hiện tại tôi chỉ thấy vô cảm.

Tôi không bất ngờ khi bà biết số điện thoại này, chỉ cần bà muốn, chắc chắn sẽ tìm được, tôi có trốn cũng không thoát nổi.

"Winny lại đi tra kết quả kiểm tra sức khỏe trước đây của mày, đúng là tao đã đánh giá thấp cái thứ tạp chủng như mày rồi."

"Nhưng mày dùng cách gì cũng vô dụng thôi, mày nghĩ mình mày thì làm được cái gì đây?"

"Mày là con chó nhà tao nuôi, cả lão già kia cũng vậy, tao nhắc mày lần cuối, an phận thủ thường, khôn khéo một chút đi."

Mặc dù mẹ kế không thấy, tôi vẫn gật đầu, giọng đều đều đáp lại.

"Vâng."

Cúp điện thoại, tôi cười lớn, nước mắt không ngừng rơi.

"Vô dụng, vô dụng thôi, có tránh cũng không thoát nổi, hahaha.."

Buổi tối, Winny như thường lệ tắm xong rồi tới ôm tôi.

Anh ngập ngừng muốn lên tiếng, tôi cứ nghĩ anh sẽ lại quấn lấy hỏi chuyện quá khứ, nhưng anh chợt kéo tay áo tôi ra, nhìn tôi một lúc lâu rồi hỏi.

"Cánh tay em bị sao thế này?"

Tôi cúi đầu nhìn, bên trong cánh tay là những vết bẩm đủ màu, nhìn qua đã thấy ghê.

"Hôm qua em... lại ra xem vườn hoa."

Tôi mệt quá, giọng nói ra cũng hơi run run.

Winny nhẹ xoa cánh tay tôi, thật lâu sau mới lên tiếng.

"Sau này đừng làm mấy chuyện kia nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc bản thân mình cho tốt đi."

Nếu đang mang thai đứa con của nhà họ Pholcharoenrat, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mỗi bữa ra sức ăn nhiều, cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt.

Nhưng việc này tôi đâu làm được, cái này không phải anh rõ hơn tôi sao?

Winny giữ tôi bên người thì có tác dụng gì?

Chẳng còn ai cần tôi nữa rồi.

.
.

Chớp mắt đã tới tháng mười một.

Tôi ở sướng quen thân, hoàn toàn không nhận ra đã thời gian trôi qua nhanh vậy.

Winny không cho tôi chăm sóc vườn hoa, cũng nhờ dì giúp việc tới đây nấu cơm, dì ấy trừ việc lo cho chúng tôi ngày ba bữa, còn làm hết cả việc nhà, lần nào tôi định quét dọn căn phòng, dì ấy cũng sẽ tới kéo tôi về lại ghế sofa.

Vậy nên tôi đành trốn trong phòng nói chuyện cùng bức ảnh của ba, nhưng nói qua nói lại một hồi, tôi lại không biết nên nói gì nữa.

Hình như tôi chẳng tìm được ý nghĩa tồn tại nữa rồi.

Trời lạnh, tôi không có quần áo mùa đông nên cũng không ra ngoài.

Đôi lúc tôi muốn ra hóng gió một chút cho khuây khỏa, vừa ra khỏi cửa đã bị dì kéo về, đau lòng cầm chăn bọc tôi lại, nói với tôi
sau này đừng làm như vậy nữa.

Nhưng tôi chỉ muốn hóng gió một lát thôi mà, ở trong phòng có lò sưởi quá lâu, tôi quên mất cảm giác lạnh rồi.

Không chỉ có vậy, hình như tôi còn quên nhiều chuyện nữa.

Như việc tôi thường quên mình cất ảnh ba nơi nào.

Có đôi khi nửa đêm không ngủ được, đau đớn tỉnh giấc, tôi chỉ có thể ôm lấy ảnh ba nói chuyện, lúc ấy Winny sẽ chọt thức giấc theo rồi hỏi tôi đang làm gì, tôi đành vội vàng cất ảnh vào cặp.

Tôi nhớ rõ đã cất ở đấy, nhưng ngày hôm sau lại không tìm lại được, có tìm kỹ cỡ nào cũng không thể thấy.

Lúc tôi tuyệt vọng, nó lại xuất hiện trước mắt tôi.

.

Winny nói sẽ dẫn tôi ra ngoài mua quần áo, nhưng tôi từ chối rồi.

Đằng nào tôi cũng sớm phải rời đi thôi, ông nội Winny nóng lòng muốn được ôm cháu trai, chúng tôi đã kết hôn được bốn tháng, nếu tuyến thể của tôi không có vấn đề gì, hẳn tôi đã phải qua bốn kỳ phát tình rồi.

Winny vẫn không ngừng tìm phương pháp điều trị, nhưng miệt mài tìm mãi đều không nhận được kết quả gì.

Chẳng giấu diếm được mấy nữa đâu, rồi tôi sẽ bị đuổi đi liền thôi.

Liệu tôi có thể ở bên Winny qua hết mùa đông này không?

.

Winny vẫn mua rất nhiều quần áo mang về, lấy ra từng món một cho tôi thử.

Tôi gượng gạo nở nụ cười, nói với anh mình rất thích.

Thật kỳ lạ, trước đây tôi luôn hâm mộ Sogun vì cứ khi chuyển mùa là có quần áo mới, cũng luôn hy vọng mình sẽ có một chiếc áo khoác dài ấm áp và chiếc khăn quàng đẹp.

Nhưng giờ đây khi đã có, tôi lại chẳng thấy
vui chút nào.

Gì cũng không cần nữa, tôi chỉ muốn biết khi nào mình sẽ phải rời đi thôi.

Ngày này qua ngày khác, chứng mất ngủ của tôi trở nên nghiêm trọng hơn, sau nhiều lần bị Winny bắt gặp khi nửa đêm lén nói chuyện cùng ba, tôi không còn dám lấy bức ảnh ấy ra lúc đêm khuya nữa.

Chỉ đành vùi vào lòng Winny, trằn trọc đợi bình minh, chờ khi Winny ngái ngủ thức dậy, cười nói chào buổi sáng với anh.

Hôm đó, khi đang sắp xếp lại tủ quần áo, tôi thấy chiếc áo sơ mi lần trước Winny đưa tôi đi mua, chợt nhớ lại khi đó Winny nhìn tôi mỉm cười, dịu dàng nói với tôi.

"Thật sự rất đẹp."

Tôi làm sao vậy, nước mắt đã làm ướt chiếc áo rồi mà cũng không nhận ra.

Buổi tối, Winny trong phòng làm việc nhận một cuộc điện thoại, tôi không cố ý nghe lén, chỉ là theo thói quen mang đĩa trái cây tới cho anh, nghe thấy anh có điện thoại nên chờ giây lát ngoài cửa.

"Chị, giúp em chuyện này, em đang không biết phải làm sao nữa. Em đã liên hệ với chuyên gia trong nước hết rồi, họ đều nói teo tuyến thể không thể chữa khỏi, giờ em phải làm gì đây."

"Em hiểu tình trạng của ông nội, cũng biết nguyện vọng duy nhất của ông bây giờ là thấy em kết hôn rồi sinh con nối dõi, nhưng... em chỉ muốn Satang thôi."

"Chị nhờ mối quen biết, liên hệ với chú Cris giúp em được không? Em biết chú ấy có một phòng thí nghiệm riêng, chuyên nghiên cứu về pheromone, nếu... nếu y học không giúp được, hay mình thử nhờ khoa học xem?"

"Em không điên, em biết chú Cris không lí nào lại phải giúp em, nhưng em hết cách rồi..."

"..."

"Chị, thật sự còn có Omega như Satang sao?"

"Em hiểu rồi."

Đứng ngoài cửa quá lâu, trái táo bị oxy hóa
nên thâm lại.

Tôi mang đĩa trái cây về phòng bếp, nhìn cơn gió dữ đội ngoài cửa sổ, bình tĩnh chấp nhận sự thật mình sắp phải rời xa nơi này.

Tối nay gió lớn quá, có khi nào sẽ có tuyết rơi không?

Dự báo thời tiết đã nói ngày tuyết đầu mùa rơi, rõ ràng ngày nào cũng xem, vậy mà tôi lại không nhớ nỗi.

Winny từng nói, ngày tuyết đầu mùa rơi nhất định phải ăn sủi cảo, đó là nghi thức mà anh nghĩ ra.

Anh thích ăn sủi cảo nhân tôm và ngô, nhất định không được quên.

__________________
cmt gì điiiii, có động lực ra chap nữa nè

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip