Chap 7: Sốt

.
.
.

Tôi đã mơ một giấc mơ.

Tôi và Winny chuyển tới một thành phố khác cách xa Sogun, chúng tôi cùng nhau sống trong một ngôi nhà ven biển.

Ông quản gia cũng sống chung với chúng tôi.

Ông không còn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, không phải lén lút mỗi khi muốn quan tâm tôi, cũng không cần phải làm những công việc vừa mệt vừa vất vả nữa.

Rồi sau đó, ba tôi từ nơi xa thật xa trở về, tôi ôm chặt người, cánh môi đã bị cắn rách vẫn cố nhịn không khóc.

Người rơi nước mắt lại là ba tôi.

Ba rất dịu dàng nói với tôi.

"Đứa bé ngoan, bao năm qua con chịu khổ rồi, ba về rồi đây, sẽ không để ai bắt nạt con nữa đâu."

Vốn tôi đã nhịn được, vừa nghe giọng nói của ba, nước mắt đã rơi không ngừng.

Tôi khóc hỏi người ngần ấy năm đã đi đâu, tại sao lại chẳng về thăm tôi.

Ba ơi, bao năm qua cha chẳng quan tâm tới con, Sogun và mẹ kế luôn đánh con rất đau, người giúp việc cũng bắt nạt con nữa, đã bao lần muốn bỏ cuộc, vì người nên con vẫn cố vượt qua.

Ba à, ba đừng đi nữa được không ạ?

Sau này chúng ta cùng sống với nhau, mãi mãi ở cạnh nhau.

Con có ba, có Winny, có ông quản gia là đủ rồi.

Dù cho sau này mỗi bữa cơm chẳng đủ no cũng không sao đâu, con chỉ cần được bên mọi người là được rồi.

Nhưng tôi chưa kịp nghe câu trả lời của ba thì đã tỉnh giấc.

Không thấy ba đâu nữa.

Tôi vội đưa tay quờ quạng tìm kiếm, bật khóc gọi mong ba quay về.

"Satang, Satang, sao vậy em? Đừng sợ, anh đây rồi."

Có ai đó đã ôm lấy thân lục bình trôi lênh đênh là tôi, nhẹ giọng an ủi bên tai.

Ra là Winny.

"Bác sĩ, em ấy tỉnh rồi."

Winny quay ra ngoài cửa gọi một tiếng, tiếp đó một người đàn ông trung niên lạ mặt mặc áo blouse trắng bước vào.

Tôi theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng Winny đang ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói.

"Satang, đừng sợ, đây là bác sĩ riêng của gia đình mình, em sốt nên anh gọi chú đến kiểm tra cho em thôi mà."

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ một lượt cho tôi rồi nói với Winny.

"Đã đỡ sốt nhiều rồi nhưng vẫn cần truyền dịch hai ngày nữa, hằng ngày nhớ bôi thuốc đúng giờ, ngoài ra..."

Chú ngại ngùng nhìn tôi, tôi không hiểu ý chú, vội trốn trong lòng Winny.

Winny bảo chú cứ nói đừng ngại, lúc này chú mới tiếp tục.

"Thể chất của vợ cháu tương đối kém, còn có tình trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cần phải phối hợp thuốc và thực phẩm để điều trị từ từ. Dinh dưỡng không phải chuyên môn của tôi, cháu mời một chuyên gia dinh dưỡng xây dựng thực đơn riêng phù hợp thì tốt hơn."

Winny ngây người mất vài giây rồi mới đáp lại.

"Vâng, cháu hiểu rồi, cảm ơn chú."

Sau khi tiễn chú rời đi, Winny trở lại chỗ tôi, cho tôi uống mấy viên thuốc đắng nghét.

Tôi hỏi anh tại sao mình lại lên cơn sốt, anh ấp úng trả lời.

"Em... cái đứa ngốc này, không lấy thứ đó ra, để lại trong người lâu như vậy, không lên cơn sốt mới lạ."

Giọng Winny vừa như tự trách, lại vừa như đang trách tôi, tôi nghe mà như lạc vào sương mù, không hiểu phải lấy là lấy cái gì ra nữa.

Sau đó Winny lại phải đỏ mặt mà giải thích cho tôi nghe, thì ra thứ này không thể giữ trong người lâu được.

Winny nấu cháo trắng cho tôi, anh đánh giá cao sức ăn của tôi quá, lấy cái bát to như cái chậu để múc cháo cho tôi, tôi cố ăn đến nửa bát thì hết sức, đành thương lượng với anh để phần dư tối ăn.

Winny nhìn phần cháo dư của tôi rồi tự lẩm bẩm.

"Cháo trắng nhạt toẹt vậy, buổi tối phải thêm món mới được.."

Chắc do tôi đang bệnh nên Winny tốt tính ở cạnh tôi.

Anh nói mình ngủ cạnh để tiện chăm sóc tôi, dù tôi chẳng cần ai chăm, nhưng một lời cũng không lên tiếng.

Trước kia khi Sogun cảm mạo sốt nóng, cha tôi một mực ở bên chăm cậu ta, còn rất nhiều người khác đến thăm, tới lượt tôi sốt thì việc nhà vẫn phải làm, làm không xong còn bị mắng.

Nhớ lại trước kia làm tôi thấy hơi buồn, vậy nên tôi mới muốn Winny bên mình một lát.

Trước khi ngủ, Winny hỏi tôi có lạnh không, có lẽ vì cơn sốt nên tôi thấy hơi lạnh thật.

Winny ôm tôi vào lòng, nói rằng như vậy sẽ hết lạnh thôi.

Trên người anh rất ấm, tôi thật sự cảm thấy hết lạnh.

Nếu trước kia mỗi khi bệnh ốm có người ở bên ôm tôi một cái, hẳn là tôi sẽ nhanh hết bệnh lắm đây.

Tôi mơ màng ngủ trong vòng tay Winny, khi sắp ngủ say lại nghe anh tự nói.

"Anh không biết em bị suy dinh dưỡng... Xin lỗi em, Satang, không thể chăm em thật tốt..."

Tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Winny cũng ở nhà chăm tôi, còn mời một dì giúp việc tới, mỗi ngày đều giám sát tôi ăn cơm.

Ban đầu tôi còn lo công việc của anh nên giục anh mau đi làm, nhưng anh lại nói với tôi.

"Anh mới tốt nghiệp đại học, giờ vẫn đang trong giai đoạn thực tập, cha cũng không giao cho anh việc gì quan trọng lắm, mấy việc nhỏ nhặt khác xử lý ở nhà cũng được, chưa cần phải tới công ty đâu."

Đã vậy thì tôi mong mình sẽ bị bệnh lâu thêm chút nữa.

Khoảng một tuần sau, cơ thể tôi đã ổn, Winny nói dẫn tôi đi mua quần áo, sau đó tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, gặp chuyên gia dinh dưỡng để làm thực đơn cá nhân.

Mua quần áo hay kiểm tra sức khỏe thì cũng tốn nhiều tiền, tôi đếm chỗ tiền mặt trong
tay, tôi chưa mua quần áo mới bao giờ, không biết chỗ tiền này có đủ không nữa.

Lúc ra khỏi nhà tôi mặc quần áo của Winny, dù đồ của anh rất rộng nhưng tôi vẫn rất thích, đơn giản là do có thể che được hết chỗ bầm tím trên người tôi.

Tôi ngồi bên ghế phó lái, len lén nhìn Winny qua kính chiếu hậu, cả đoạn đường đi tôi vẫn như một học sinh tiểu học đang đi dã ngoại mùa thu, vui tới độ muốn vung tay đá chân hoan hô.

Winny đưa tôi tới một tiệm quần áo cao cấp, tôi theo sau Winny, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nắm chặt đám tiền giấy trong túi áo.

Không biết có đủ tiền mua một bộ quần áo không nữa.

"Ngài Winny, đã lâu không gặp, hôm nay ngài cần gì ạ?"

Một Omega nữ xinh đẹp đi về phía Winny, vừa nở nụ cười vừa hỏi thăm anh.

"Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho vợ mình, cô có đề xuất gì không?"

Winny đẩy tôi ra trước, tôi đã xấu hổ tới muốn bật khóc rồi.

Anh gọi tôi là "Vợ mình".

"Đây là vợ ngài Winny sao? Thật đáng yêu, dáng người cũng nhỏ, có khi nào chưa trưởng thành không vậy?"

Giọng của nhân viên Omega rất dịu dàng, tôi được cô ấy khen tới đỏ bừng mặt, lại muốn trốn ra sau Winny.

"Em trưởng thành rồi, cũng đã hai mươi..."

Tôi nhỏ giọng đáp lại, không ngờ vẫn bị nghe thấy, hai nhân viên khác cũng cùng vây tới.

"Đây là vợ ngài Winny sao? Chậc chậc, cùng là
Omega, nhìn nước da cậu ấy này, đúng chuẩn tone da trắng lạnh luôn. Da tôi mà được như này đến kem nền lỏng tôi cũng lười đánh đấy."

"Vợ ngài Winny đáng yêu quá ạ, em trai tôi mà như vậy nửa câu tôi cũng không nỡ mắng."

Cho tới giờ cũng chưa từng có ai khen tôi, tôi không biết phải đáp lại sao, ngốc ngốc nhìn sang Winny.

Winny như đang rất vui vẻ, khóe miệng cứ cong mãi thôi.

"Được rồi, giờ làm việc đừng buôn chuyện nữa. Ngài Winny, phong cách tiệm của chúng tôi thiên về quần áo công sở, vợ ngài đáng yêu trẻ trung vậy, sợ là không mấy phù hợp ạ."

Lời vừa nói của cô nhân viên tiếp đãi chúng tôi như đánh thức người trong mộng, Winny nhìn một vòng quanh tiệm rồi áy náy nhìn tôi.

"Xin lỗi em, là anh suy xét chưa kỹ rồi."

"Sao ngài Winny không thử tới trung tâm thương mại xem đi, Omega trẻ tuổi đều thích tới đó đấy ạ."

Winny chân thành nói cảm ơn rồi nắm tay tôi rời đi.

Quay lại xe, Winny nói với tôi.

"Xin lỗi em, Satang, hôm qua hỏi em thích hãng quần áo nào nhất, em nói không biết, anh cũng không có kế hoạch nào, vậy nên đưa em tới tiệm anh hay mua, anh còn cho rằng mình cùng là đàn ông, anh hay mặc gì em cũng sẽ mặc ấy, là anh suy nghĩ chưa chu toàn rồi."

Tôi nhìn chiếc áo sơ mi của Winny đang mặc trên người mình, nghiêm túc trả lời.

"Có thể mặc mà, em thích quần áo của anh lắm."

Tôi không nói dối đâu, tôi rất thích quần áo của anh ấy, rộng nhưng lại cho tôi cảm giác an toàn, còn có hương hoa sơn trà nhàn nhạt nữa.

Anh giữ im lặng, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như mặt hồ êm dịu, lấp lánh vô vàn ánh sao.

Tôi tưởng anh không hiểu ý mình, nâng áo lên, tiếp tục giải thích.

"Áo này có mùi pheromone của anh, em thích lắm ạ."

Đôi mắt Winny hơi ươn ướt, tựa như mặt hồ phẳng lặng chợt nổi sóng gợn.

"Satang, anh có thể hôn em được không?"

Hóa ra rung động không phải trong ánh mắt của Winny, là trong lòng tôi.

Có thể do ánh nắng hôm nay đẹp quá, lá phong ven đường nhẹ nhàng rơi, tôi khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.

Winny đặt tay lên vai tôi, cửa kính ô tô đã chặn hết mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài, tôi chỉ còn nghe được tiếng hai trái tim đập loạn đang càng lúc càng gần nhau hơn.

Đột nhiên, tiếng chuông chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí thân mật giữa hai người.

Winny vội vàng lấy điện thoại ra, tôi nhìn thấy rõ ràng tên người gọi tới là Sogun.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip