Chap 8: "Winny, em sợ lắm."

.
.
.

Đêm qua Winny và Satang giằng co với nhau hồi lâu, sáng nay mặt trời lên ba con sào mà cả hai vẫn chưa ló mặt ra khỏi phòng.

Nửa đêm Us tỉnh giấc vì tiếng khóc lóc thở dốc khó nói ở cách vách, vậy nên sáng nay ông thức thời không qua quấy rầy hai người.

Dù ông vẫn lo tình trạng hiện giờ của Satang còn quá sớm để làm chuyện ấy, nhưng sự tôn trọng đối với ông và sự tử tế cẩn thận quan tâm Satang của Winny những ngày qua ông đều được để trong mắt.

Us tin Winny sẽ không bỏ mặc sức khỏe và ý kiến của Satang mà làm bậy, vì vậy cũng đành giấu nỗi lo âu vào lòng.

.

Người tỉnh dậy trước là Winny.

Tối hôm qua sau khi đánh dấu tạm thời
Satang, triệu chứng trong kỳ mẫn cảm tạm thuyên giảm, vậy nên anh đã vội chạy ra ngoài tự tiêm thuốc ức chế cho mình.

Nào ngờ tới khi anh quay về phòng, Satang lại không vui.

Có lẽ việc Winny xong chuyện bỏ chạy đã khiến cậu tủi thân, nên khi anh muốn ôm, Omega liền dùng chiêu cũ đập giường kháng nghị.

Winny dở khóc dở cười dùng sức ôm Omega nhỏ đang tủi thân của mình, không nhịn được mà làm thêm một hiệp nữa.

Cũng vì lí do đó, lần đầu tiên Winny thấy được vẻ mặt khó gặp của Satang.

Tối đó Satang không ngừng gọi tên Winny, cậu không chỉ biết khóc, biết dùng ánh mắt biểu thị nỗi buồn, còn biết chủ động vươn tay xin Winny ôm mình.

Lúc này Omega không giấu được vui vẻ khi đạt khoái cảm, không còn che giấu mọi đau đớn và hạnh phúc, càng không kiềm chế bản năng và thiên tính của mình.

Trước kia Satang thường chẳng mấy khi để lộ những thứ đã ẩn sâu nơi trái tim này trước mặt Winny.

Cậu chỉ dám dè dặt lấy lòng Alpha, dù cho nỗi tủi thân đã khiến lòng đau khó nhịn, cậu vẫn cố cười nói "Không sao" với anh, có đau hay thoải mái cũng luôn cắn chặt răng nhẫn nhịn.

Mỗi ánh mắt của Satang đều khiến Winny chìm sâu, làm anh thương yêu chẳng dứt, khiến anh không thể khống chế lực đạo của bản thân.

Anh muốn tiến sâu hơn, muốn hiểu hơn về mọi thứ của Omega này.

Anh muốn gần gũi hơn nữa, thân mật chiếm cậu làm của riêng.

.

Sau khi tỉnh giấc, Winny cẩn thận giữ tư thế ôm lấy Omega, lặng ngắm gương mặt say ngủ của người thương.

Nước mắt trên mặt Satang còn chưa kịp lau khô, da thịt cậu vốn trắng trẻo, ngũ quan lại hài hòa, trừ đôi môi quanh năm nhạt màu nên trông hơi ốm yếu ra, cả khuôn mặt cậu luôn khiến người khác cảm thấy dễ gần, dùng một chữ "ngoan" là đủ để miêu tả.

Thật ra khuôn mặt của cậu không mấy nổi bật trước những Omega của nhà quyền quý.

Winny từng gặp rất nhiều Omega từ gia đình giàu có, ai ai cũng như vầng trăng sáng được nâng niu trong lòng bàn tay.

Chỉ mình Satang là như một ngôi sao tâm thường, nhạt nhẽo và vô vị, khi nói chuyện thì luôn rụt rè vâng vâng dạ dạ, đến gần hơn sẽ thấy sự tự ti và thận trọng của cậu như đã khắc sâu tận trong xương.

Nhưng Winny lại hết lần này đến lần khác yêu một Satang như thế.

Chỉ mình anh biết, nụ cười và pheromone trong sạch của Satang hấp dẫn ra sao, trong đôi mắt đen láy của cậu cất giấu cả một bầu trời sao và một Alpha mang tên Winny thế nào.

Cả cuộc đời này, anh chỉ cần duy nhất một thứ, chính là ngôi sao đặc biệt kia.

Đầu ngón tay Winny nhẹ mơn trớn gò má Satang, trong đầu lại nghĩ sao trên đời có thể có một Omega đáng yêu đến vậy.

Lúc này, Satang cảm thấy buồn buồn, bờ vai nhẹ run rồi tỉnh lại.

"Satang, em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Winny vội thả pheromone, cần thận hỏi han Satang.

Satang dụi mắt, ngơ ngác ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh như thể còn chưa tỉnh từ giấc mơ.

Cậu sợ hãi kiểm tra cả căn phòng ngủ, tựa như mèo nhỏ có phản ứng khi bị bắt vào lồng.

Biến cố xảy ra sau khi Satang nhìn thấy Winny.

Omega nhìn thấy Winny xong thì đột nhiên run rẩy dữ đội, cuộn tròn người thở gấp.

Winny bị sợ đến mặt trắng bệch, vội tới gần cậu, không ngừng hỏi tình trạng Satang.

"Là giả, tất cả đều là giả hết!"

Satang mất khống chế kêu lên, nhảy từ trên giường xuống chạy tới bên cửa sổ.

Winny vội vàng ôm eo cậu lại, nhưng Satang vẫn liều mạng giãy giụa, nhỏ tiếng rên rỉ.

"Satang! Em bình tĩnh lại nào! Anh là Winny, anh ở đây mà, Satang, em đừng sợ, không sao, thật sự không sao đâu."

Winny cuống quít hôn lên tuyến thể Satang, còn chưa kịp phản ứng lại với biến cố đột ngột này.

Nghe thấy lời Winny nói, Satang dần tỉnh táo lại.

Khàn giọng gào thét gọi "Winny", cả người càng run rẩy hơn.

"Anh đây, Satang, anh đây rồi."

Winny sợ Us nghe được động tĩnh trong phòng sẽ xông vào, vội mặc quần áo ngủ cho Satang.

Suốt quá trình này cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Winny, nước mắt rơi ướt ga giường.

"Winny."

Satang nức nở gọi tên Winny, trái tim Alpha như tan vỡ.

"Satang, anh đây."

Satang cúi đầu, tủi thân khóc thút thít.

"Winny, em sợ lắm."

"Xin lỗi em, Satang, anh xin lỗi."

Cổ họng Winny như nghẹn lại, một câu an ủi cũng nói chẳng nên, chỉ biết ôm lấy Omega liên tục nói xin lỗi.

"Winny, sao anh không về nhà? Có phải anh giận em rồi không, hẳn là do em nổi lòng tham, đòi cả bánh kem và socola rồi."

"Không phải đâu Satang, sao anh giận em được chứ? Bánh kem và socola, tất cả những thứ em muốn anh đều có thể cho, em muốn gì anh cũng cho hết."

Satang như thể không nghe được tiếng
Winny, tự nói tiếp.

"Winny, em không tìm thấy tấm ảnh của ba, em muốn để ba gặp anh."

"Em muốn nói với ba rằng anh là người đầu tiên trên thế gian này tặng bánh sinh nhật cho em, anh đối xử với em cũng khá tốt, em mong ba không cần lo cho em nữa, nhưng em làm mất tấm ảnh rồi, không tìm thấy ba..."

Chợt, Satang ngây người trừng mắt, tiếp đó lo lắng lẩm bẩm.

"Ảnh ba em ở đâu?"

"Sao em không tìm thấy? Ảnh... ảnh ba đâu rồi, em tìm..."

Giấy phút nước mắt rơi xuống, cậu như nhớ ra chuyện gì đó, hét lớn một tiếng rồi đau đớn nắm tóc mình.

"Sogun, là Sogun xé tấm ảnh, đó là bức ảnh cuối cùng của ba, Sogun muốn em chết... em muốn giết... giết cậu ta..."

Nước mắt Winny dần phủ mờ đôi mắt, anh ôm chặt lấy Satang, dù rằng vô ích vẫn cố dùng lời nói để an ủi Omega đang mất khống chế.

"Winny, sao Winny vẫn chưa về, anh ấy không cần em, cả anh ấy cũng không cần em."

"Em sai rồi, em không nên sinh lòng tham, em không cần bánh ngọt, không cần socola nữa, chỉ cần Winny về thôi, Winny, xin anh mau về đi..."

"Không muốn bị đánh, đừng đánh nữa, em sợ đau, đau quá..."

"Winny, em sợ, em sợ lắm.."

Winny đau đớn không nói nên lời, mỗi chữ Satang nói ra, mỗi giọt nước mắt rơi xuống của cậu đều như đao kiếm chí mạng, đâm thẳng vào tim anh.

Alpha chưa từng nói, thật ra anh còn sợ đau hơn Satang.

Anh sợ cậu bị đau.

Đương lúc Winny định gọi điện cho bác sĩ tâm lý, Us đã lo lắng tới gõ cửa, Winny vội bảo ông vào, hy vọng Satang nhìn thấy Us sẽ bình tĩnh hơn.

Sau khi bước vào, Us thấy Satang đang run rẩy khóc lóc, chớp mắt đã rơi lệ.

"Satang, xin lỗi con, đều do chú Us vô dụng, không chăm sóc tốt được cho con, để con bệnh nặng mà chẳng hay biết, chú đã chẳng còn mấy năm để sống, đến lúc xuống dưới kia biết phải báo với ông chủ giao phó khi xưa thế nào đây."

Satang ngẩn người nhìn Us hồi lâu, như thể cần xác nhận người trước mắt mình có tồn tại thật hay không.

Sau đó mới ngoan ngoãn nói.

"Ông quản gia, ông tới rồi sao, tự nhiên ông gọi tên con làm gì, có phải con còn đang nằm mơ không?"

"Satang, chúng ta không về cái chốn quỷ quái kia nữa, sau này không còn ông quản gia, cũng chẳng còn cậu cả nhà Sereevichayasawat, chú Us chính là người nhà của con."

Satang cong môi cười, nắm cánh tay Us gọi một tiếng "Ông quản gia".

Ngay sau đấy vẻ mặt lại đổi, thất vọng cúi đầu.

"Winny không về, anh ấy không cần con nữa, đều là do con sai, vì con quá tùy hứng, làm anh chẳng muốn về..."

Winny ở cạnh đã khóc tới mất sạch mặt mũi, lúc nghe điện thoại còn chưa nói được thành tiếng.

Anh đau lòng quá.

Satang của anh khổ quá rồi.

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip