Chap 11:
.
.
.
"Cậu xác định xin nghỉ sao?"- Docek có chút thất vọng, nhìn Satang suy yếu mỉm cười.
Mặc dù cô Arou sắp vào dạy thật nhưng ông cũng đã sắp xếp một vị trí khác dành cho Satang, không để cậu chịu thiệt như vậy.
Cậu là nhân tài. Ông luyến tiếc.
Satang vẫn nở nụ cười ôn nhuận như cũ, nhưng trong lòng đã quyết.
Nơi đây không còn thích hợp với cậu nữa. Cậu không thể vô tư đối mặt với Thanawin xem như không có chuyện gì, hơn nữa một Winny đang rình rập xung quanh đã khiến cậu chịu không nổi.
Thầy Docek tuy buồn nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Satang. Đưa tháng lương cuối cho cậu, ông còn nói thêm.
"Sau này cần gì cứ liên lạc với tôi. Thầy Tang, tài năng của cậu không thể để mai một được."
Satang cảm kích gật đầu mấy cái rồi rời khỏi phòng thầy hiệu trưởng.
Bóng lưng đơn độc của Satang trải dài trên hành lang rộng lớn, cậu có chút mông lung không biết mình nên đi về đâu.
Về nhà?
Đó cũng không còn là nơi an toàn nữa rồi.
.
.
.
Winny lại đến, như những lần trước hắn luôn tỏ ra cưng chiều Sanhan trước mặt cậu, ngược lại ánh mắt ám muội lại ném về bên đây. Nhưng kỳ lạ là lúc Sanhan rời đi uống nước, hắn vẫn không động tay động chân, điều này làm Satang vừa mừng vừa sợ.
Winny thu hồi vẻ ân cần, chân mày sắc bén chuyển chuyển trông có chút gian trá, hướng Satang đang chuẩn bị vào phòng ngủ cười nói.
"Ở lại đây."
Chân Satang khựng lại, bả vai hơi run, đấu tranh một chút rồi quay trở lại, cậu nhìn hắn, ánh mắt chất chứa sự chán ghét và lo sợ.
Winny không để ý, hắn không cho là Satang dám cãi lời mình, cậu hiện tại đang nằm trong lòng bàn tay hắn mặc hắn chơi đùa.
Mấy ngày nay đều bị hắn chơi đến ngất đi tỉnh lại mấy bận, đều không ai biết, không một ai cứu được Satang.
Kể cả Sanhan, người em gái mà cậu ta yêu quý chẳng phải cũng "dâng hai tay" anh trai mình cho hắn đấy sao?
Chẳng qua là một người câm. Winny không ngại cậu có thể gây ra chuyện gì lớn.
Vui nhất là có một lần Satang không chịu nổi nữa muốn rời đi tìm nơi khác mà ở liền bị Sanhan gạt phắt, giận dỗi mấy ngày liền, cố ý để Satang suy nghĩ lại, nhìn bộ dáng túng quẫn của cậu ta lúc đấy, hắn cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết.
Hắn tự tin cho rằng không một nam nhân nào dám thừa nhận mình bị cưỡng hiếp hết.
Đùa giỡn Satang rất vui, nhìn bộ dạng run rẩy trên giường của cậu ta càng thích mắt.
Winny cảm thấy trêu đùa Satang là một thú vui lành mạnh. Mỗi lần chà đạp cậu ta xong, tâm tình đều tốt hẳn lên.
Tiền và quyền sẽ khiến cho công lý im miệng.
Nếu thật sự Satang phơi bày mọi chuyện ra...kẻ chịu thiệt nhất cũng không phải là hắn.
Người kiêu ngạo như Sanhan đây đảm bảo sẽ không thể nào chấp nhận nổi bạn trai và anh trai mình lại có mối quan hệ bất chính, mặc dù là bị ép nhưng vẫn sẽ để lại trong lòng Sanhan một bóng ma.
Satang coi em gái hơn cả mạng sống, chuyện làm tổn thương em gái đương nhiên cậu sẽ không làm.
Satang ngồi đó giống như ngồi trên vạc dầu sôi, hô hấp dồn dập, hai bàn tay đặt trên đầu gối, nuốt nước bọt đều đau, cổ họng đã bị viêm nhiễm do gần đây Winny trong lúc quan hệ thường ép cậu nuốt xuống thứ dịch ghê tởm.
Sanhan trở lại, trên tay là hai ly nước cam vắt, cô không cảm nhận được không khí kì quái giữa hai người, đưa cho Winny một ly rồi đặt trước mặt anh trai một ly.
Cô lo lắng hướng Winny nhờ vả.
"Hôm sau nếu anh có thời gian liền đưa thầy Tang đi khám sức khỏe một chút đi, gần đây anh ấy gầy thành như vậy đều không biết có mắc phải bệnh gì không."- Dừng một chút, cô lại len lén nhìn anh trai, đúng là Satang thần sắc có chút tái xanh, da mặt trắng nhợt nhạt không hồng hào như lúc trước nữa.
Cô còn nhớ có vài lần sau khi ăn xong, cô đều bắt gặp anh trai chạy vội ra nhà vệ sinh nôn ra, ăn đã vốn không nhiều, bây giờ lại càng gầy thêm, ốm đến gò má đều trở nên gầy nhọn.
Càng nghĩ càng lo, Sanhan vỗ vai anh trai.
"Cứ thế đi, mấy ngày nữa em có đợt kiến tập dài hạn ở trường, không về nhà được, anh phải biết tự chăm sóc cho mình đó."
Nói đoạn, cô còn sờ sờ vành tai trắng nõn của anh trai dặn dò: "Không được kén ăn đâu đấy."
Satang muốn bày tỏ không muốn đi với Winny liền bị hắn cướp đi sự chú ý của Sanhan.
"Trùng hợp vài ngày nữa anh có một hợp đồng làm ăn ở C quốc, giúp em làm chút chuyện trước khi đi anh rất sẵn lòng."- Winny xoay xoay ống hút, hai mắt híp lại thành một đường trông vô cùng đáng yêu.
Sanhan hài lòng, cảm thấy người yêu mình vô cùng chu đáo, trong lòng còn suy tính đến hôn nhân sau này, mặt tươi cười tiễn hắn tận cổng mới trở về nhà.
Vào trong nhà lại không thấy anh trai đâu. Sanhan thở dài đến trước cửa phòng cậu gõ gõ, cố ý nói hơi lớn để cậu có thể nghe thấy.
"Ngày mai Winny sẽ đưa anh đi kiểm tra sức khỏe, anh nhớ ăn sáng đầy đủ đó. Em phải đến trường sớm rồi."
Satang nằm trên giường, cuộn tròn thân thể bị hành hạ đau nhức lại như một con thú non bị thương, lặng lẽ chảy nước mắt.
.
.
.
Bên trong phòng khám có hơi thuốc sát trùng nhè nhẹ làm sống lưng Satang căng thẳng, trước khi bước vào đây đã giật mình vì tấm bảng hiệu "Nam khoa" trước cửa, chẳng phải Winny nên đưa cậu đi thử máu hay làm một số xét nghiệm gì gì đó hay sao?
Hắn không cho cậu thời gian phản ứng liền đẩy người vào, vẻ mặt âm trầm ra cảnh cáo nếu cậu rời khỏi đây hôm nay đừng hòng chân chạm được đất.
Bác sĩ xem biểu hiện bệnh trạng của Satang được ghi trên hồ sơ bệnh án liền đem mẫu thử nước tiểu lại đối chiếu một lúc rồi mới quay sang hỏi cậu.
"Cậu thường thấy đau khi quan hệ tình dục?"
Satang giật cả mình, hơi sửng sốt vì không ngờ vị bác sĩ này nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Bác sĩ cũng hiểu tâm lý bệnh nhân, vội trấn an.
"Cậu chỉ cần trả lời, đây là chuyện rất bình thường."
Satang xấu hổ đến không muốn nhìn người, cậu nhắm mắt hơi gật gật.
Vị bác sĩ này đã biết Satang là một người câm, giao tiếp có chút khó khăn, đành phải đặt câu hỏi thẳng.
"Tần suất quan hệ một tuần là bao nhiêu lần?"
Satang cảm thấy vô cùng ngột ngạt, giống như là bị người ta lột trần nhìn chăm chăm mình vậy.
Bác sĩ nhìn mặt Satang đoán được đại khái, với loại kiểm tra này, vóc dáng này thì ắt hẳn đây là nam sủng của mấy thiếu gia nhà giàu rồi.
Người có tiền... chơi cũng thật tận hứng.
Ông cúi đầu ghi ghi chép chép, còn yêu cầu Satang cởi quần ra, muốn kiểm tra hậu huyệt.
Mặc dù không nhiễm trùng nhưng cũng coi như bị thương khá nghiêm trọng.
Bác sĩ nhíu mày, như vậy mà không thấy đau sao?
Đúng là vì tiền bán tôn nghiêm đều được.
Cuối cùng, sau khi cứng ngắc kéo quần lên, Satang thất thần ngồi trên ghế nghe vị bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán.
"Thời gian này cậu nên tiết kiệm lại chút tinh lực đi, hạn chế việc quan hệ lại. Còn có, nên biết cách quan hệ sau cho an toàn, nơi đó là bộ phận yếu địa của cơ thể, nếu bị tổn thương thì sẽ rất đau đớn."
Bác sĩ nhìn Satang trầm mặc liền nhỏ giọng dặn dò.
"Đừng xấu hổ, cậu không phải trường hợp cá biệt, cứ làm theo lời tôi dặn là được."- Vốn dĩ cơ thể của Satang đã để lại di chứng xấu từ nhỏ, sinh hoạt quá độ sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Satang khó khăn nhấc khóe miệng tạo ra một nụ cười bình thường.
Cậu cũng không muốn...
....
Satang vừa bước ra khỏi phòng khám liền bị Winny tóm lấy, cướp lấy giấy khám bệnh trên tay cậu nhìn sơ qua liền tỏ vẻ chán ghét ném vào ngực cậu rồi rơi xuống đất, hắn đưa chân giẫm lên tờ giấy, thấp giọng thì thầm bên tai cậu.
"Đừng bày ra bộ dạng chó nhà có tang đó. Sanhan mà thấy được thì không xong đâu."
Thực ra hắn cũng không để ý đến cảm nhận của Sanhan, hắn biết rõ người hắn đang nhắm tới chính là anh trai cô ta.
Dùng thứ quan trọng nhất để khiến người thuận theo, trò này hắn rành nhất.
Satang nhắm mắt, bàn tay nắm chặt lại.
Nhẫn một chút, hắn chơi chán rồi liền sẽ thôi. Không quấy rầy anh em cậu nữa.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chẳng phải hắn đã hứa rồi sao, người giàu có như hắn căn bản không thể nào cùng Sanhan tiến tới xa được.
Đúng vậy, chỉ cần nhịn một chút nữa
...Một chút nữa thôi....
.
.
.
Winny đã đi được một tuần, Satang lại bắt đầu làm việc tại một nơi khác, nhiều đêm đều ngủ tại chỗ làm, căn bản không về nhà, thi thoảng lại ghé ký túc xá đưa đồ ăn cho em gái, tuy làm việc có chút khổ cực nhưng đổi lại Satang đều thấy cơ thể, tâm tình đều tốt hẳn lên.
Công việc mới của cậu là thủ thư của một thư viện công cộng nhờ thầy Docek giới thiệu cho, lương tuy không bằng lúc còn ở học viện nhưng cũng đủ trang trải, ít nhất tiền học phí của em gái vẫn không lo.
Satang lau dọn xong mấy giá sách cũ trên tầng liền thở dốc bước xuống bậc thang ngồi nghỉ, chưa kịp lau mồ hôi đã có người gọi.
"Có thầy Tang ở đây không?"
Satang ngây người một lát rồi mới đứng dậy xem đó là ai.
Thầy Docek cười hề hề, tướng mạo phúc hậu, chậm rãi bước đến, tháo mũ cầm trên tay.
"Thầy Tang, dạo này cậu khỏe chứ?"
Satang vui vẻ tiếp đón ông, nơi đây là thư viện chẳng có gì để đãi khách đành phải áy náy rót trà mời thầy Docek.
Hai người ngồi trên ghế trò chuyện một lát, nói đúng hơn chỉ có thầy Docek độc thoại còn cậu chỉ gật hoặc lắc đầu, thế nhưng trông hai người vẫn rất ăn ý, dường như sở thích kéo họ lại gần nhau hơn, thầy Docek mặt đầy tươi cười đưa cho Satang một tấm thiệp mời.
"Mấy ngày nữa ở viện bảo tàng nghệ thuật Kim Tinh thành phố A có tổ chức buổi triển lãm mời một số họa sĩ đến dự. Bức tranh "Đôi mắt" của thầy được giám đốc Trood thưởng thức, ngài ấy nhờ tôi mời thầy đến dự, thầy Tang, nhớ dành ra chút thời gian nhé?"
Satang vừa vui mừng vừa có chút xấu hổ khi được khen, hai tay nhận lấy tấm thiệp mời rồi tiễn thầy Mạc ra về.
Trước khi đi, thầy Docek quay đầu lại nói với Satang.
"Mấy ngày nay học viên họ Ednesthan lớp thầy tìm thầy mãi đấy. Tuy nhiên, do hứa với thầy sẽ không nói với ai về nơi thầy đang làm nên tôi đã không nói.".
[Thanawin tên đầy đủ là Thanawin Ednesthan]
Tay cầm thiệp của Satang hơi nắm lại, cậu hít sâu một hơi cố nở một nụ cười tạm biệt với thầy Docek rồi ngẩn người nhìn tấm thiệp trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip