IV. Mục đích

Mỗi khi giày đạp trúng những chiếc lá ẩm ướt dưới mặt đất nhũn đi vì mưa, chân tôi đều bị trượt đi đôi chút, nhưng Minjeong thì không. Em ấy bước đi một cách vững vàng và thường xuyên đỡ tôi sau những cú trượt chân.

"Chị cẩn thận, có thể bật đèn pin nhưng tôi không muốn làm phiền người khác lắm."

"Tôi biết, nhưng đường tối quá, mà tôi thì chỉ là một phóng viên yếu ớt thôi."

"Nói gì vậy trời."

"Hì."

Nhịp mưa vẫn rơi đều đều, dìu dịu xuống những chiếc lá rũ; có một điều gì đó đang tồn tại giữa hai chúng tôi, nó vô thanh, vô hình dạng và đang dần len lỏi như nước chảy qua khe đá. Có lẽ quá khó để đoán biết được ngay lúc này, khi nó chỉ tồn tại trong lòng tôi dưới hình dạng của một vệt sáng vàng mờ nhạt.


Khi về đến sân doanh trại, tôi nói cảm ơn và lấy tay mình ra khỏi tay Minjeong. Em ấy chỉ nhìn thôi chứ không trả lời lại.

Mọi người đã đi hết vào lều dù cho vẫn chưa đến giờ đi ngủ. Tôi đưa tay lên chào những người lính trực đêm. Minjeong vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

Tôi nhìn lại về nơi em ấy đang đứng.

"Em không trở về lều sao?"

"Em nghĩ vẫn chưa tới lúc."

Chúng tôi đứng đối diện nhau, lẳng lặng. Gió mắc kẹt trong những tán cây gỗ thích. Tôi nhìn vào gương mặt Minjeong, trong lòng muốn nói rồi lại thôi.

"Em có sợ không?" Cuối cùng tôi vẫn hỏi.

"Hiện giờ em không cảm thấy gì cả," Minjeong đáp.

Mắt Minjeong nhìn tôi long lanh, đôi mắt ấy sâu thăm thẳm.

"Vì em đến Ousel để chết, đúng không?"

Một hạt mưa rơi trúng gáy tôi, lành lạnh. Ousel là quê hương của Minjeong, thành phố bị đánh bom đầu tiên. Tôi đã nhớ ra hình ảnh tên em trong cuốn sổ thống kê. Minjeong mất gia đình trong cuộc không kích và buộc phải sơ tán khẩn cấp cùng với những người dân còn sống sót ra khỏi thành phố hai hôm sau đó.

"Chị nghĩ nhiều rồi. Tôi phải đi về lều đây," Minjeong nói nhanh, rồi quay đầu đi mất. Khoảng sân chung của doanh trại chìm dưới làn mưa bụi như đang trải rộng ra, im lìm, mờ mờ như biển bạc, trong đó dáng lưng của Minjeong hiện lên buồn bã như một tòa thành cũ kỹ.

"Tôi hy vọng mình đã sai, Minjeong, vì em đã sợ," tôi nói với theo. "Em đã xưng là "em" trong thoáng chốc, em có nhận ra không?"

Người lính gác đêm gần đó quay đầu lại về phía tôi. Hình dáng Minjeong dừng lại một chút trong tấm màn mưa sau đó nhanh chóng chìm khuất.

Tối hôm đó, mưa vẫn không ngừng rơi.


Rạng sáng, trời vẫn còn vương lại hơi ẩm từ trận mưa đêm qua. Mặt trời bị che khuất phía sau mây mù, những tia sáng không xuyên qua nổi đám mây dày vỡ ra tung tóe khắp nơi như hào quang phía sau đầu của thần mặt trời Helios.

Trung đội xếp thành ba tiểu đội, với tiểu đội trưởng đứng đầu. Trước tiên, tôi chụp ảnh thiếu úy Park và hai hạ sĩ quan phụ tá đang đứng bên cạnh ông, cả ba người đều mang nét mặt nghiêm trang. Sau đó, tôi lại chụp ảnh toàn quân, những gương mặt xám xịt dưới bầu trời xám xịt hiện ra trong ống ngắm máy ảnh. Cạch. Tiếng màn trập đóng lại, hai mươi chín người. Gió thổi đến khiến không khí càng thêm rét lạnh.

Thiếu úy bước lên phía trước một bước và bắt đầu bài phát biểu. Kỳ lạ thay, tôi không thể nghe thấy lời ông nói, cũng không hề biết ông đang nói gì. Những hình ảnh im lìm, không tiếng động đi xuyên qua ống kính và lưu lại trong buồng tối máy ảnh mới là những thứ tôi có thể nhận thức được trong thời điểm hiện tại.

Mới đầu ở đó, hiện ra cái dáng người hơi đầm của ông thiếu úy trước micro đứng, chiếc áo khoác lính chỉn chu không một nếp nhăn và chiếc mũ mềm trên gương mặt điềm tĩnh có đôi môi đang cử động không ngừng, sau cú lia máy là những gương mặt cứng đờ như tượng sáp của những người lính. Họ không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trong những đôi mắt đang ngước nhìn chằm chằm lên đài phát biểu. Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác như những người đứng trên khoảng sân trại lính rộng chỉ vẻn vẹn năm mét vuông này đều được đúc bằng thạch cao. Và đột nhiên tôi rất muốn biết Minjeong đang nghĩ gì, nhưng từ góc độ của tôi, chiếc nón sắt đã che khuất gương mặt em ấy.


Chiếc xe tải trung chuyển lần trước vẫn tiếp tục chở chúng tôi băng qua những con đường lỗ chỗ những hố bom vì không kích. Khu rừng và những cánh đồng cỏ xanh mướt lướt qua rồi trở nên mờ nhòe như những chấm nhỏ. Tôi bỗng nhớ tới hương thơm thoang thoảng từ những bụi hoa nhài trắng trên đường đi học về nhiều năm trước. Đó như một mẩu dĩ vãng tốt đẹp còn sót lại trong tôi, để rồi bị nuốt chửng bởi cái miệng hố chiến tranh sâu hun hút.

Xe chầm chậm di chuyển vào địa điểm đóng quân ở Ousel. Cùng lúc với chúng tôi cũng có những hàng xe khác chở thêm binh lính đến chi viện, từ trên những chiếc xe bước xuống những cậu trai trẻ măng mà trong đôi mắt còn ánh lên vẻ sợ hãi. Hai tháng trước, quân đội đã hạ độ tuổi đăng lính xuống còn mười sáu.

Từ khi bắt đầu cuộc chiến tranh, công trình phòng thủ khu vực Ousel là một trong những nơi tăng cường củng cố mạnh nhất, bao gồm hàng chục vị trí phòng thủ kiên cố, các lôcốt, các bãi mìn. Trong hệ thống phòng thủ có hai vị trí kiên cố nhất là các tháp pháo bọc thép, được trang bị hải pháo 305mm. Ngoài hai tháp pháo này còn có 82 lô cốt ngầm có trang bị hải pháo, 22 vị trí trang bị súng máy đặt trong công sự bê tông và các ụ súng bằng gỗ và đất đắp, 33 km hào chống tăng, 56 km rào kẽm gai và 9.600 quả mìn đã được cài đặt khắp chung quanh thành phố.

Trước khi cuộc chiến bắt đầu mười lăm ngày, Bộ trưởng Quốc phòng quyết định tăng thêm số lượng lính tham gia bảo vệ thành phố cảng Ousel. Sau đó chiến tranh bắt đầu, chỉ huy các lực lượng Bộ Quốc Phòng đã thành lập Tập đoàn quân độc lập Duyên hải, chỉ định thiếu tướng Lee Soo Man làm tư lệnh cụm quân phòng thủ Ousel. Đại tá Lee Sung Soo làm tham mưu trưởng.

Thời điểm ban đầu, quân Kahzaskya cố gắng chọc thủng tuyến phòng thủ của chúng tôi ở phía Bắc, phía Đông Bắc và phía Đông nhưng tất cả các cuộc tấn công đầu tiên đó đều bị đập tan. Sau mười ngày giao tranh, chúng chỉ có thể chiếm được một vài vị trí phòng thủ vòng ngoài. Hầu hết các mũi tiến công của quân đội Kahzaskya vẫn bị chặn lại trên tuyến phòng thủ thứ nhất.

Tuy nhiên, tướng lĩnh quân sự bên phía Kahzaskya đã đổi mục tiêu và tấn công vào mạn sườn phía Nam ngoại vi thành phố Ousel, thông qua vịnh Seria, nơi tuyến phòng thủ của pháo binh mỏng hơn. Bộ Quốc Phòng đã điều Hạm đội đến ngay lập tức sau khi nghe tin nhưng do bão nên Hạm đội đã không thể cập bến. Kết quả những đồn pháo binh đã bị chiếm, những đồn phòng thủ ven vịnh Seria không còn ai sống sót.

Kế hoạch của quân Kahzaskya là từ đó đâm thẳng lên phía Bắc, rồi chọc thủng tuyến phòng thủ thứ hai, từ đó cô lập lực lượng đang bảo vệ tuyến phòng thủ thứ nhất và cuối cùng điều Hạm Đội đang chực chờ ở căn cứ trên biển của chúng đến bao vây Ousel từ phía Nam. Khi đó, sẽ chẳng còn hy vọng nào cho chúng tôi cả. Vì thế nên Bộ Quốc phòng đã rút tập đoàn quân 51 khỏi Dajeon về tập trung giữ Ousel, đưa lực lượng phòng thủ ở đây lên tám sư đoàn. Trong đó gồm bốn sư đoàn bộ binh, và bốn sư đoàn thiếu để chặn tập đoàn quân xe tăng 1, tập đoàn quân 11 của Kahzaskya mở đợt tấn công thứ hai nhắm thẳng vào Ousel.


Trung đội nữ tôi được phân đi theo là một trung đội đặc biệt, trực thuộc sư đoàn bộ binh số 26, bao gồm những người có số điểm xuất sắc nhất tại Trường Đào tạo Lính bắn tỉa Trung ương. Cứ một xạ thủ sẽ đi cùng với một trợ lý, số còn lại thuộc về đơn vị hậu cần.

Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ tuyến phòng thủ thứ hai, đẩy lùi quân địch càng xa khỏi Oseul càng tốt. Và tình hình đã trở nên vô cùng gay go khi hiện giờ quân Kahzaskya chỉ cách tuyến phòng thủ thứ hai chưa đầy năm kilômét.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip