Chap 121. Khí thế áp đảo


Thời điểm tất cả nhân viên đều đang háo hức đợi đến giờ nghỉ trưa, Seulgi cũng không ngoại lệ. Tiêu chí của nàng vẫn là "có thực mới vực được đạo" trong suốt mấy năm bôn ba. Thở mạnh đem tài liệu gấp lại trên bàn, nàng khởi động điện thoại lên check qua tin tức. Chỉ là khi vừa mở màn hình khóa, gương mặt hoàn mỹ của Bae Joohyun lại như mê hồn hương quyến rũ Seulgi thất thần.
Phỏng chừng con người cuồng công việc kia còn đang vùi đầu vào văn kiện không thèm ăn trưa, nàng tinh quái gửi một tin nhắn đến đầu dây kia.
"Bae Joohyun, lão công muốn em đi ăn cơm trưa với lão công."
Xưng hô quỷ dị như vậy là lần đầu tiên Seulgi sử dụng, cũng bởi vì không dám nói bằng lời, nên cách tốt nhất là nhắn tin nha! Seulgi cười khúc khích tự kỉ, nhưng tin nhắn rất nhanh đã được hồi đáp.
"Em? Lão công phải chăng lừa 'em' tuổi của lão công?"
Seulgi không kiêng kỵ phá lên cười khanh khách vang dội, suýt nữa chảy luôn cả nước mắt. Bae Joohyun từ khi nào lại bày ra bộ dáng đáng yêu quá thể như vậy?
"Lão công là trời, còn chưa nghe sao?"
"Lão công ban đêm sẽ được làm trời, hiện tại lão bà phải đi gặp đối tác rồi!"
Mặt Seulgi đỏ bừng nghẹn lời. Nguyên lai chỉ cần tưởng tượng đến bộ mặt nghiêm túc của người kia dùng để nói ra mấy câu hàm ý không đứng đắn này, nàng bất giác cảm thấy lão bà nhà mình thật phúc hắc...
"Vậy phải nhớ ăn no căng, không được ngược đãi cái bụng thân yêu."
"Đã nhớ."
Mấy phút trôi qua nhưng mà tâm Seulgi vẫn bị treo trên mấy tầng mây. Khóe môi nàng cong lên, cũng là đại biểu cho niềm vui sướng từ đáy lòng nàng. Có lẽ từ khi Bae Joohyun chân chính ...chiếm lấy nàng, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước lớn, hoàn toàn biến hóa thành mối tình trong mộng của mọi cô gái trên thế gian này. Không thể phủ định Joohyun là một người vợ hoàn hảo nhất, từ phòng ngủ, phòng bếp cho đến phòng khách, phòng tổng tài nàng ta đều chiếm cứ vị trí dẫn đầu. Hạnh phúc nhỏ nhoi mà Seulgi mong ước cuối cùng cũng tiến hóa thành hàng ngàn bong bóng to bự dỗ ngọt tâm hồn nàng.
Cất điện thoại vào túi, Seulgi xách túi cầm áo khoác ra khỏi văn phòng. Chỗ ngồi của thư kí như cũ vẫn là bên phải cánh cửa, cô theo quán tính tìm kiếm Choi Yena tiểu mỹ nhân.
"Thư kí Choi, trưa nay chúng ta đi thị sát một chút."
Choi Yena dường như muốn đi nhưng Seulgi kịp thời ngăn lại. Nguyên bản nàng muốn cùng Yena đi xem qua chuỗi nhà hàng mới mở ở dãy phố trên, không ngờ lại bắt gặp gương mặt khó xử của nàng ta.

"Có hẹn sao?"
Thanh âm tựa hồ một loại áp lực không tên đè xuống, giống như chỉ cần trả lời có, đơn cho thôi việc lập tức sẽ bị giáng xuống đầu. Yena đứng tại chỗ bối rối, không biết nên làm sao đối diện tổng tài nhà nàng.
"Tôi..."
"Yena!!!!!"
Trong khi không khí còn căng thẳng trầm mặc, thanh ảnh cao gầy và thanh âm trong trẻo vang lên trực tiếp đánh gãy tâm treo lên cao của cả hai. Từ phía sau Choi Yena xuất hiện một cô bé chỉ khoảng 17,18 tuổi với cặp sách trên vai đang chạy ù lại đây. Khuôn mặt hớn hở của nàng ta khi ôm được Yena lại càng làm cho hai má ửng hồng hạnh phúc.
"Tiểu Yuri..."
Tuy Yena bị giật mình mà kinh hô nhưng thanh âm vẫn là mang theo chút buồn bã áy náy, tay nàng xoa đầu đứa nhỏ tên Tiểu
Yuri, còn ánh mắt lại đặt trên Seulgi đang chăm chú nhìn cả hai. Xong rồi, lần này thì xong rồi...
"Cô có hẹn với cô bé này sao?"
Nếu có giải thưởng câu giờ để dọa sợ nhân viên, Seulgi không thể nghi ngờ sẽ trực tiếp soán ngôi Bae Joohyun leo len vị trí cao quý. Con ngươi nâu của nàng bắn thẳng suy tư, phải thật lâu sau đó mới buông ra câu hỏi. Nhưng không báo trước, Seulgi lại dâng lên nụ cười hàm ý, hơn nữa còn là ý tốt.
"Ta không phải là cô bé, tên ta là Jo Yuri."
Jo Yuri nhìn thấy nụ cười của Seulgi, giống như bị hấp dẫn liền vùng vẫy hỏi vòng tay của Choi Yena tự giới thiệu bản thân. Cô giáo đã dặn đối với người lớn hơn cần lễ phép, vì thế nàng cũng rất hào phòng cúi đầu cung kính. Yena kế bên sớm đã bị hành động bộc phát của Yuri dọa sợ chết. Mi tâm nàng chau lại, liền che chở cho Jo Yuri ở sau lưng ra lời xin lỗi. Mặc kệ là trêu chọc ai, Han Seulhyun không phải là người các nàng có thể động vào.
"Han tổng, thành thật xin lỗi, tôi sẽ lập tức đưa em ấy trở về trường."
"Haha, không cần. Xem ra Jo tiểu thư cũng đói rồi. Cùng đi đi, có thể dùng cơm trưa luôn."
Choi Yena không biết Seulgi là nói thật hay nói đùa, đôi mắt len lén theo dõi biểu tình thiên biến vạn hóa trên mặt nàng ta mới giật mình cả kinh. Có lẽ nào tổng tài luyến đồng? Lại luyến ngay Yuri chứ? Mắt đảo qua gương mặt ngây thơ của Yuri, Choi Yena không hiểu sao lại có chút không muốn hai người gần gũi. Nhưng mệnh lệnh thì vẫn là thánh chỉ, Yena chỉ có thể chấp hành đem Jo Yuri theo sau Seulgi xuống nhà xe.
Jo Yuri và Choi Yena ngồi ở sau băng ghế mà không khỏi khép nép thu liễm, chỉ sợ sẽ lưu lại vết bẩn trên chiếc siêu xe đáng giá bằng 100 cái nhà họ, đặc biệt là Yena. Yena không nhanh không chậm cho chiếc xe lao qua mấy dãy phố, thỉnh thoảng sẽ thông qua kính chiếu hậu nhìn đến một lớn một nhỏ phía sau. Yuri nhu thuận dựa vào người Choi Yena, còn người kia lại rất ôn nhu dùng khăn tay lau mặt cho Yuri. Nhìn thế nào cũng không giống quan hệ bằng hữu thông thường, huống hồ hai người cách biệt về tuổi tác coi như lớn. Nhưng đối với Seulgi, cảnh tượng kia có chút quen thuộc đi. Như nhìn thấy hình ảnh của chính mình và vợ yêu trong Choi Yena và Jo Yuri, nàng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm.

Chiếc xe dừng lại ở chuỗi nhà hàng SH mới khánh thành cách đây một tuần với chỉ thị của Han Seohyun với danh nghĩa Han Seulhyun, bất quá là chưa từng tham quan qua. Ba người được quản lí chi nhánh trực tiếp ra chào hỏi.
"Xin chào Han tổng."
"Xin chào, làm phiền ông rồi."
Seulgi vân đạm phong khinh đối người quản lí nói vài câu đã để lộ ra khí chất lãnh đạm xa cách của cấp lãnh đạo, khiến cho vị quản lí kia phải cật lực duy trì bình tĩnh mới có thể không lắp bắp trong câu nói. Ông ta dẫn ba người đi tham quan một vòng nhà hàng sang trọng, từng ngóc ngách đều bị đôi mắt Seulgi quét qua, ngay cả nhà bếp cũng không ngại khói dầu tiến vào thị sát. Rốt cuộc sau ba mươi phút cũng có thể tạm thời đánh giá sơ bộ, Seulgi liệt kê danh sách dài những thứ cần cải biến tại đây, vị quản lí chỉ có thể cẩn thận ghi nhớ.
"Đói chưa?"
Câu hỏi là của Seulgi, nhưng đối tượng được hỏi lại là Jo Yuri. Mặt mũi mới đó còn bí xị của nàng ta ngay lập tức đã sáng rỡ mà ra sức gật đầu. Nguyên lai vì sao đến nhà hàng mà cứ phải đi lòng vòng thế này, chẳng phải sẽ sớm phát điên vì đói sao. Seulgi hơn ai hết hiểu được cảm giác của đứa nhỏ bị bỏ đói, liền nhu hòa hướng Yuri cười nhẹ.
"Han tổng, chi bằng ở lại nhà hàng thử tay nghề của đầu bếp đi."
"Tôi cũng đang có ý này."
"Vậy mời đi hướng này."
Nhà hàng buổi trưa rất đông, mà lại là loại nhà hàng sang trọng nên những phòng ăn riêng sớm đã bị người khác đặt chỗ, chỉ còn duy nhất một bàn ở góc sảnh lớn. Nhưng Seulgi dường như không mấy để tâm, phất tay để cho quản lí đi chuẩn bị thức ăn, nàng cùng hai người chọn bàn nhỏ mà ngồi.
Choi Yena có chút bất ngờ với cách làm việc của Seulgi. Thông thường ai làm tổng tài đều rất kiêng kỵ phải ngồi bàn nhỏ ăn, huống chi lại là bà chủ lớn của dãy nhà hàng này. Không phải chỉ cần vẫy tay là có thể có ngay phòng VIP đặc biệt sao? Nàng ta lại không muốn làm khó nhân viên, liền ủy khuất bản thân tại đây. Yena lần đầu tiên có cảm giác Seulgi không quá khó gần như tưởng tượng.
"Thư kí Choi, lúc nữa cô đưa Tiểu Yuri về trước rồi hẵng trở về công ty. Buổi chiều cũng không có nhiều thứ cần làm."
"Vâng, cảm ơn Han tổng."
Seulgi buông xuống tài liệu trên tay, nhướn mày nhìn về phía hai người đối diện phì cười. Nàng đáng sợ như vậy sao?
"Không cần khách sáo. Ai cũng có những chuyện cần lo toan."

Hàm ý rõ ràng của Seulgi được Choi Yena hiểu không hề sai lệch. Nàng cúi đầu khẽ cười, không nói gì thêm.
Thức ăn mau chóng được mang lên, mà toàn bộ đều là món truyền thống. Yena thầm cảm thán đó không phải cơm Tây, nếu không Jo Yuri sẽ không ăn được.
"Cơm truyền thống, mong hai người thích."
"Tiểu Yuri rất thích thịt ba chỉ kia! Còn có xíu mại nữa!!!"
Yuri háo hức nhìn bàn ăn chỉ toàn món nàng thích mà không khỏi khoe ra cả hàm răng trắng ra. Seulgi cũng nhã nhận đáp lại, còn rất hào phóng đưa luôn hai món đó cho Yuri.
"Thích thì cứ ăn, ăn hết lại gọi."
"Mỹ nhân tỷ tỷ thật tốt."
Mỹ nhân sao? Nàng còn không có mỹ mạo như vợ chồng em gái nàng, lại còn lão bà nữa, đấy là chưa kể dến cái yêu nghiệt họ Yoo và họ Son. Bữa cơm nhanh chóng bị xử đẹp vì cả ba đều rất đói, Jo Yuri là người tích cực nhất.
Thông qua đầu vai Choi Yena, Seulgi ngoài dự kiến nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc. Mái tóc nâu chocolate được buộc gọn gàng và vest công sở kia chẳng phải chính là Bae Joohyun sao? Hình như nàng ta đang cùng đối tác bàn bạc về hợp đồng. Tầm mắt nàng trở nên dịu dàng hơn vạn phần để chăm chú vào sườn mặt vợ yêu mình. Quả nhiên rất đẹp. Vẻ đẹp của Joohyun không hề kinh diễm như Im Yoona và Tiffany, cũng không hề có yêu khí nặng nề như Yoo Jimin và Son Seungwan mà lại mang vẻ bình yên, sắc sảo trên từng đường nét và thành thục trong mọi cử chỉ nhỏ nhất. Là loại hiền thê lương mẫu mà mọi đàn ông khao khát.
Mải ngắm Joohyun mà không để ý chân tâm nàng ta đang dần nhíu lại khó chịu. Đến lúc phát giác, cái tay khốn khiếp của tên đối tác đã sờ trúng tay Joohyun. Vợ nàng bị kinh hách, mà cũng không đủ khí lực rút ra. Tình thế giằng co đột nhiên âm thầm diễn ra.
Tay Seulgi nắm chặt thành nắm đấm đặt dưới bàn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo bắn sát khí về phía tên nam nhân chết tiệt kia. Choi Yena ngồi đối diện không hiểu sao lại cảm giác lạnh sống lưng, thời điểm nàng ngảng mặt lạ ngoài ý muốn bắt gặp khí thế áp đảo đáng sợ của Seulgi yên lặng tại chỗ. Nhưng chỉ một nhịp đếm, Seulgi bật dậy khỏi ghế, tiến thẳng về bàn phía sau các nàng. Lúc Seulgi đi qua, loại sợ hãi chưa từng có chợt lóe qua trong lòng khiến Choi Yena không thể bình tĩnh được trong phút chốc, cảm giác như da thịt đều bị tê dại nhuộm kín.
Bước chân không nhanh cũng không chậm, chỉ đủ để thể hiện khẩn trương và tức giận trong lòng, Seulgi dừng lại ở bên cạnh bàn ăn, trực tiếp đem li rượu vang hất vào mặt tên nam nhân đang nắm cổ tay Bae Joohyun giằng co.
"Buông ra."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip