VII. Aimée
Mẫn Đình chạy đến mức cảm tưởng sắp ngất tới nơi, thậm chí em còn không thể chảy mồ hôi để tỏ vẻ mình nóng tới mức nào. Chân em như đình công về việc tiếp tục chạy thục mạng nhiều lần khiến cho Mẫn Đình suýt ngã. Phổi em thắt lại vì thở không đều vì những cơn chạy của bản thân. Em được giao nhiệm vụ kiểm tra từng ngôi nhà một, với mục đích còn ai xót lại không. Nó giống đại thảm họa thế giới hay sóng thần trong mấy cái game tay cầm mà lũ nhà giàu nứt đố đổ vách mua về.
Em đứng lại thở thật đều, ngó nghiêng khắp nơi, đầu óc đến chóng mặt. Mẫn Đình chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Chân em lại tiếp tục chạy, ngó vào các nhà để kiếm tìm. Tai em cố gắng hết cỡ để nghe thấy bất cứ thứ gì có thể. Phải chăng có một con chó Beagle thì tốt biết mấy? Mấy cái con to ngang người em mà mấy chú thợ săn trong làng em dắt theo, nó sủa khiến em co rúm lại không thôi.
- Làm ơn, xin thần, xin thánh, xin Chúa, cho con tìm đứa bé tội nghiệp ấy!
Giọng em lắp bắp, lẩm bẩm trong mồm. Em không theo đạo nhưng đây là thứ hữu hiệu duy nhất trong cơn chạy bán sống bán chết của bản thân. Mẫn Đình đột nhiên đứng lại một căn nhà, em thấy một cái nhà nằm san sát cái cây phong duy nhất của cái làng này. Một cái chăn nhỏ được quấn quanh người một đứa bé, mồm nó rống lên rất to. Người nó nằm đè lên một bức thư viết vội được vài chữ, miệng Mẫn Đình không biết khô lại vì chạy hay vì đứa trẻ bé nhỏ này.
"Gửi một người có thể lo đủ cho con,
Mong ai đó có thể giúp con trưởng thành. Con là một đứa bé thiếu thốn đủ thứ, gửi con đến một thiên sứ nuôi lớn thành người. Con chưa có tên, mong hãy đặt cho nó một cái tên thật đẹp. Ngay giây phút này, mọi thứ thật hỗn độn, thật không may khi đây là khoảnh khắc cuối.
Con là đứa bé của năm mới, sinh ngày 1/1 năm nay"
Ôi Mẫn Đình xây xẩm mặt mày mất!
Tờ giấy nhàu nhĩ với những dòng chứ lộn xộn. Ấy vậy mới nghẹn lòng làm sao. Mẫn Đình bế nó lên tay, nó vẫn khóc ré lên trên cả con đường em vừa chạy vừa đem nó trên cả con đường về trại. Mẫn Đình sợ nó nôn ra mất, mặt nó cứ ửng hồng vì khóc. Em lại chẳng dám bịt miệng con bé lại, thầm nghĩ nếu để đứa nhỏ khóc đến lịm đi thì bản thân có bị bắt không. Chân em chạy gần một nhanh đến khi thấy vài người của đoàn đang ngồi mệt lả đi.
Nhưng khoảnh khắc tệ nhất lúc đó không phải là một đứa trẻ đói sữa, hay vài đồng đội đang thân tàn ma dại mà là chị Bùi đang khóc gần trạm xá. Em liền ngó xung quanh kiếm tìm Trí Mẫn, thở không ra hơi, tay vẫn ôm một đứa nhỏ.
- Chị Bùi, sao chị lại khóc? Chị Tôn đâu?...Trí Mẫn đâu?
Chị Bùi liền ngước đôi mắt đỏ ửng vì bản thân, bình thường chị ra dáng một tổ trưởng, một đội trưởng bao nhiêu thì bây giờ là sự bất lực.
- Thừa Hoan thì chị không biết, họ không cho chị vào....Trí Mẫn ngất đi khi bị một tên đập cán súng vào bụng, em ấy chảy máu rất nhiều...họ chẩn đoán là sảy thai. Con bé đã gọi tên em rất nhiều...
Giọng chị nghẹn lên trong tức khắc, em giận đến run người. Mắt em đỏ ửng lên, đứa bé thì lịm đi trên tay Mẫn Đình. Em chỉ muốn xông vào đó, gặp nàng cho bằng được nhưng em nào dám làm loạn. Chân em đứng chôn xuống, chẳng buồn nhúc nhích. Nó cứng đờ ra, như em bây giờ.
Một vị bác sĩ bước ra, sau lớp khẩu trang không thấy bất kì cảm xúc nào. Nhưng đôi mắt lại thể hiện một điều chẳng lành gì cho cam. Cổ họng em khô lại, lời nói đặc quánh trong cổ.
- Cô Kim, cô Liễu muốn gặp cô. Nhưng trước hết chúng tôi sẽ nói tình trạng của cô Liễu. Có vẻ cô ấy chưa biết chuyện gì đang xảy ra, có vẻ cô là người gần gũi nhất với cô Liễu. Chúng tôi mong cô Liễu sẽ không rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cái thai chỉ mới rơi vào ba tới bốn tháng. Chúng tôi gửi cô đứa nhỏ.
Họ giơ ra một cái bình nhỏ vừa đủ để đựng Trí Đông, nó nhỏ làm bằng sứ, niêm phong đàng hoàng. Mẫn Đình đông cứng ở đấy, đăm đăm nhìn cái bình. Phải rồi, ta phải giả vờ như không biết gì cả, giả vờ như chưa hề có sự xuất hiện ấy và Trí Mẫn sẽ phải tham gia vào vở kịch này. Nàng sẽ phải làm thế nào nhỉ, mới đây thôi chẳng xa vời, nàng vừa kịp thương nó chưa được đến nửa năm.
- Có vẻ, hai người không biết về cái thai bất ngờ này. Cô biết là tôi phải báo cáo cho chỉ huy chứ. Chồng cô ấy đâu?
- Tên khốn ấy chết rồi.
- Hả? Cô nói gì.
Vị bác sĩ hỏi lại để xác thực lời nói của Mẫn Đình. Em nghiến răng ken két, đáng ra em nên bảo "Tên khốn ấy còn chẳng phải là chồng của Trí Mẫn"
- Ý tôi là chồng cô ấy hi sinh rồi.
Em cố giấu đôi mắt đỏ ngầu đang đỏ ngầu của bản thân đi. Em muốn đón lấy cái bình, rồi ôm nó vào lòng. Nhưng cơ mà em đang làm diễn viên, em phải đóng thành một tên lừa đảo cho tới cùng. Nàng sẽ chả phải mang tiếng, đúng không? Tay em cứng đờ vì ôm chặt đứa nhỏ mới tìm được trên tay.
- Thôi, cô Kim nên vào thăm cô Liễu nhé...
Vị bác sĩ ấy còn lia mắt thấy một đứa bé trên tay em, quên mất nhỉ?
- Có vẻ đứa nhỏ này mồ côi, có cần tôi báo cáo không?
- Không, nếu có thì bảo với chỉ huy, tôi sẽ lo cho nó. Anh biết tính tôi mà bác sĩ, tôi không xấu xa tới mức ném nó vào một nhà tệ bạc đâu.
Em một tay bế đứa nhỏ, một tay đỡ lấy cái bình. Em quay sang nói với chị Bùi.
- Chị bế giúp em đứa nhỏ, và để cái bình này vào ba lô em nhé. Ngăn cuối bên trong, lót giúp em bộ quần áo tránh vỡ. Nếu em ra muộn thì giúp em cho nó uống sữa. Em sẽ tìm chị Tôn.
Chị Bùi đã ngừng khóc, chị trở nên ngơ ngác hơn. Phải rồi, người quan trọng cả đời của chị đang nằm đâu đó mà chị chẳng hay biết. Chị Bùi liền với tay đỡ đứa bé vào lòng, nó nằm gọn trong cả tấm lòng bồn chồn, lo lắng đến mức sắp vỡ toác ra. Mẫn Đình liền vén tấm lều sang một bên, em bước vào ngó thấy Trí Mẫn đang tựa lưng vào thành giường. Chân em bước nhanh đến bên nàng, liệu rằng nàng có thực sự ổn sau sự cố ấy.
- Trí Mẫn.
Giọng em nhẹ bẫng, dịu dàng, điềm đạm với người khác. Nhưng đối với em, nó là sự nghẹn ngào đến thương xót, nó ứ lại trong cổ chẳng thể chửi bới, gào khóc. Một thái độ bất lực, vậy bây giờ em nói mình yêu nàng, Trí Mẫn có bớt đau đớn không?
- Trí Mẫn, em đây.
Nàng ngước đôi mắt đen của mình lên nhìn Mẫn Đình. Em dường như không cảm nhận được bất kì thứ gì từ đôi mắt ấy. Một trạng thái điềm nhiên? Phải không? Nàng sẽ ổn chứ? Mẫn Đình chính là đang rũ bỏ cái tôi của mình để xưng cho mình một tiếng em. Nhưng điều đó sẽ khiến Trí Mẫn khá hơn? Phải không? Em thở dài một tiếng, kéo ghế ngồi gần vào chiếc giường, chờ mọi người đi ra ngoài hết.
- Mẫn Đình, Trí Đông của chị đâu? Chị thấy thật thiếu thốn, nó ổn chứ?
Giọng của Trí Mẫn dù rất gấp gáp nhưng đôi phần như kiệt sức hẳn. Nàng nhìn em đau đáu. Mẫn Đình bắt đầu sợ những ánh mắt sâu thẳm như đại dương, nó khiến em sởn da gà.
- Chị phải bình tĩnh, Trí...Trí Đông...nó là một đứa kĩ tính, có vẻ nó thấy Mẫn khổ quá và thế gian chưa sẵn sàng một điều kiện tốt hơn để đón mình...Nó đã gặp bố mẹ của Mẫn, của em rồi.
Trí Mẫn rơi vào im lặng, lạ kì nhỉ? Nàng chẳng gào thét, chẳng hoảng loạn lại chẳng khó khăn những điều em vừa nói. Thậm chí lại vô cùng vị tha, nàng chẳng trách cứ ai. Giờ Trí Mẫn đã rất giỏi rồi, đối với em là vậy. Hiện thực, về một đứa nhóc dần tan biến trong phút chốc. Không còn mẹ Mẫn hay cô Đình, chỉ có sự trống rỗng.
- Mẫn Đình, cho chị thấy nó được không. Dù tim nó chẳng đập, nhưng chỉ cần một chút.
- Em... Trí Mẫn này, em hứa với chị bao giờ mình về nhà, Mẫn sẽ được gặp Đông nhé. Lại đây em ôm chị một cái nào, tội Mẫn của em quá. Vất vả cho chị rồi.
Em ngồi hẳn lên giường, kéo sát chị lại vào trong lòng. Quần áo em không thơm tho gì, nó thấm mùi gió, mùi của kẻ lạ, mùi của phong ba nhưng Trí Mẫn vẫn chui rúc vào đó. Vai của nàng rung lên vì từng đợt khóc, Trí Mẫn chẳng biểu lộ cảm xúc gì cho tới khi em ôm ấp. Thật lạ, ngay cả trong giây phút ấm áp này, em vẫn thấy đau lòng.
Tớ thấy được cả,
Thấy đôi mắt cậu sáng lên tia sáng khiến tớ rung động
Tớ hiểu cả, tớ hiểu cậu mà
Dù có là trong đêm dài cậu trằn trọc vì nhiều âu lo vụn vặt
Tớ vẫn thấu rõ.*
Phải, em vẫn ở đây cho thấy rõ Trí Mẫn, thấy rõ cả tâm hồn mỏng manh. Em chẳng thể nói thành lời, giọng hát nho nhỏ nghèn nghẹn lại của Mẫn Đình vang lên bên tai Trí Mẫn. Có con bé Ninh ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất nó hài hước biết đâu có thể làm nàng vui. Cả cô bạn người nước ngoài của chị nữa. Em chỉ biết ước ngay giây phút này.
- Mẫn Đình ơi.
- Em đây Trí Mẫn.
- Ở đây đến khi chị ngủ nhé.
- Em hứa.
Hôm nay, Trí Đông đã hóa yêu dấu của cả Mẫn Đình lẫn Trí Mẫn. Yêu dấu có lẽ đã được đến chơi với ông bà của mình, chơi với con chó trắng của Đình hồi nhỏ. Ở đó, ai cũng chào đón Đông, đứa bé ấy sẽ không phải lo điều gì cả, nó sẽ được hạnh phúc. Đúng không?
***
Mẫn Đình nhẹ nhấc đầu nàng ra khỏi tay em. Cánh tay dường như tê tới mức không còn cảm giác, em ngước lại nhìn Trí Mẫn. Nàng cuộn tròn người lại, gương mặt hơi nhăn nhó lại. Mẫn Đình liền dùng tay vỗ nhè nhẹ vài cái để nàng thật thoải mái. Em cúi xuống nhẹ hôn lên trán nàng rồi đứng dậy.
- Ngủ ngon, em yêu chị, Trí Mẫn của em.
Em thừa biết nàng đã ngủ rất say chẳng thể nghe được Mẫn Đình đã nói gì. Thứ duy nhất đáp lại Mẫn Đình là nhịp thở nhè nhẹ, đều đều của Trí Mẫn. Em chợt nhớ đến chị Tôn, quay đầu nhìn khắp nơi nhưng chẳng thấy đâu. Em bước ra khỏi cái lều dựng lên để chữa bệnh, giờ đã là tối có lẽ mọi người đã ăn cơm sau cái ngày vật vã này.
Chị Tôn ngồi ngoài lều, tay cầm điếu thuốc không biết lấy của ai. Nếu thấy chị Bùi thấy ắt hẳn, chị Tôn sẽ bị cằn nhằn.
- Chị Tôn từ bao giờ chị hút thuốc vậy?
Chị Tôn ngước lên nhìn em, chị ấy như đuối hẳn sau vài mũi thuốc mê mà bác sĩ tiêm cho.
- Đây là lần đầu, thấy bảo có thể giảm áp lực nhưng có lẽ là không hợp với chị.
- Chị nên tắt nó đi trước khi chị Bùi biết đấy.
- Phải rồi, chị còn phải gặp yêu dấu của mình. Chị cũng mới tỉnh thôi, mọi người cũng đi ăn cơm rồi. Chị thấy em ôm Trí Mẫn nên không dám gọi...Trí Mẫn sao rồi?
Em ngẩng mặt lên bầu trời, Mẫn Đình không buồn nhìn thẳng chị Tôn mà nói chuyện.
- Có lẽ chị biết rồi nhỉ? Chị ấy có lẽ vẫn sốc với điều đó, chị ấy khóc rất nhiều. Thậm chí giờ em phải giả vờ như không biết gì cả, còn chị sẽ bị chỉ huy cằn nhằn.
- Ừm
Trên đời này đầy thứ có thể xảy ra, như một mớ hổn độn tạp nham. Còn yêu dấu thì bất ngờ xuất hiện rồi biến mất đến mức vô tình. Nó khiến Mẫn Đình phải cười nhạt, sao hôm nay rất sáng. Nhưng có lẽ ngôi sao sáng nhất thuộc về Trí Đông.
***
Gửi một ngày tệ bạc không mưa,
Người con gái tôi yêu khóc đến lịm đi trong chính vòng tay tôi.
Tạm biệt Trí Đông.
***
[Aimée]: yêu dấu
*ICU-aespa: bản dịch của Hawyn & Hamilk
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip