XIV. Promettre

Hôm nay nắng rất đẹp, nó hửng vàng lên để rồi chuẩn bị cho những ngày lạnh sắp tới như một minh chứng cho sự lạ lùng của thiên nhiên. Mẫn Đình đứng ở ngoài cửa nhà, lưng đeo mọi thứ mà nàng chuẩn bị, nào là bao tay, mũ, quần áo đầy đủ cả. Em còn lén lút giấu trong áo cái ảnh mà anh Kim chụp cho, xin xỏ mãi anh ấy mới thu nhỏ lại vừa với ví của Đình. Mẫn Đình nghịch ngợm ngắt vài cái lá úa mà hoa giấy rũ xuồng, vò nó khiến cho vỡ vụn ra để đứng chờ Trí Mẫn đang loay hoay trong nhà đem đồ ra cho em.

- Chị là đang đuổi em đi à? Chị mang hết tất cả mọi thứ nhét vào ba lô em vậy?

Mẫn Đình bất mãn nhìn Trí Mẫn đang nhét gọn lại mọi thứ cho em hệt như một người vợ chuẩn bị cho chông đi du lịch xa. Em càu nhàu mãi về việc nàng chuẩn bị mọi thứ quá đầy đủ.

- Không có, trong tủ chị còn mấy cái áo sơ mi, hai ba cái quần của em mà.

Phải, đó là số ít còn lại số nhiều là nằm trong túi em và trên người Mẫn Đình. Em trông không khác gì một kẻ di cư ra một miền đất hứa, lưng Mẫn Đình nặng trĩu cặp sách đựng đủ thứ lỉnh kỉnh nhưng chỉ thiếu mỗi Trí Mẫn.

- Em nhớ Trí Mẫn của em rồi.

- Chị đã đi đâu đâu.

Nàng nhìn em, đứa nhỏ này đang bĩu môi, phồng má như biểu tình với Trí Mẫn. Nhưng chả phải nàng đã lo đủ thứ cho em rồi sao, Mẫn Đình cuối cùng cũng tăng kí sau vài ngày nghỉ dài cùng Trí Mẫn, mua được cho em hai, ba chiếc áo mới. Giờ Trí Mẫn đã hiểu Liễu Hạ học trò dỗi này từ ai. 

- Em đi nhé, Trí Mẫn. Em hứa sẽ quay lại như lời thề hôm qua.

Em quyến luyến với Trí Mẫn, nhìn sâu vào nàng vài giây như ghi nhớ cả bóng hình vào trong tim. Mẫn Đình định chạy đi thì Trí Mẫn níu tay em lại.

- Em thương Mẫn Đình.

Trí Mẫn hôn nhẹ lên môi em, khiến Đình bỗng muốn rơi nước mắt. Chân em nửa quay đi nửa ở lại, lưu luyến như cả tấm lòng ở căn nhà mang mùi của tương lai. "Em thương Mẫn Đình" tự nhiên nó nặng trĩu, nàng chẳng còn là chị mà trở thành một tình yêu của đời em. Trí Mẫn "thương" em rồi đúng không, dường như mất đi rào cản của từ "yêu" mất rồi.

- Ừ, Mẫn Đình cũng thương em.

Em hôn trả lại cho nàng, thơm lên đôi mắt, gò má, sống mũi và khuôn miệng xinh xắn như ghi nhớ cả đời. Em yêu lắm, yêu cả cái mảnh đất nhỏ nơi đây nhưng Mẫn Đình phải đi, đi để cuộc sống của Trí Mẫn tốt hơn. Em chào tạm biệt nàng, chạy về phía mọi người. Khi xe chuẩn bị chạy, em liền ló đầu ra bên ngoài.

- Trí Mẫn đợi em về nhé.

Thương làm sao cho xuể, nhớ làm sao cho hết, Trí Mẫn nhỉ?

***

Xe chạy gần đến nơi hỗn loạn vô bờ bến, em đột nhiên thấy lo, bụng Mẫn Đình sôi cồn cào như thể kẻ bị đau dạ dày. Vài phút nữa thôi, Mẫn Đình sẽ gặp Ninh dù chả biết con bé đã sống chết ra sao nữa. Và em rất nhớ Trí Mẫn rất nhiều, mùi oải hương đầu mũi vơi đi bên đầu mũi. Chị Tôn bên cạnh nhìn mặt em buồn xo như mất cả bọc tiền bèn lên tiếng hỏi.

- Nhà em mới mất vàng bạc hay sao mà bồn chồn thế?

- Dạ không.

Em mất tiền cũng chẳng buồn đến vậy bằng xa Trí Mẫn, tiền thì kiếm lại được nhưng nàng đối với em Mẫn Đình chỉ có một. Mặt em buồn rầu mà cũng phải, chị Tôn chẳng buồn vì thế giới của chị đang ngồi ngay cạnh, ôm ấp chẳng rời còn với Mẫn Đình, chuyện được ôm là của vài ngày trước nơi Thủ đô xa tít. Em chỉ ngồi đó cho tới khi có một tiếng gọi xa xăm như đang hòa với tiếng bom đạn.

- Chị Đình, em Ninh này.

Đã ai bảo với em, Ninh có giọng nói trời phú chưa. Con bé hát rất hay nhưng lại có giọng nói to và rõ chẳng ai bằng, nhất là lúc cười. Nhưng thôi, chỉ cần như thế em cũng an tâm. Ít nhất, em không cần nhìn bất kì ai giống như Trí Đông, Mẫn Đình vẫn được cười, vẫn được nói cùng một đứa nhỏ bé hơn một tuổi. Ninh vẫn giúp đỡ em, yêu thương Trí Mẫn rất nhiều.

- Chị Đình, lâu rồi không gặp.

Con bé mặt lấm lem bùn cát trông đến tội, không bù cho em được Trí Mẫn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng không khác nào một con Maltese được cuộn tròn vo trong khăn khi vừa bước ra nhà tắm. Ninh đã gầy hơn rất nhiều so với lần cuối em gặp, chẳng ai nghĩ đây là đứa nhỏ mười bảy. Đáng lẽ ra, Mẫn Đình nên cho nó đi theo mình cho đỡ cực. Cuối cùng thì Ninh ở đâu cũng cực cả

- Ừ, lâu rồi không gặp. Vào lều đi, chị cho vài cái áo Trí Mẫn gửi.

- Chị Trí Mẫn như nào rồi chị? Cả đứa bé nữa, chắc bụng chị ấy giờ to lắm rồi nhỉ

Em nên nói như nào giờ nhỉ? Mồm em tự nhiên khô nghẹn vào không biết nên nói ra sao nữa với đứa trẻ ngây ngô, cố chấp trưởng thành này.

- Trí Mẫn vẫn khỏe, Trí Đông thì....

- Vậy nó tên là Trí Đông sao? Đông làm sao rồi chị?

Em ấp úng chẳng nói thành lời, Mẫn Đình lại chẳng muốn nhắc lại cái nỗi buồn thấu xương ấy một lần nào nữa.

- Đông...mất rồi. Đứa nhỏ bị cán súng đập vào bụng...Hiện thì nó đã ở Thủ đô, gần với Trí Mẫn. Chị Mẫn với chị đã nuôi một đứa nhỏ tên Liễu Hạ từ cuối hạ. Bọn chị cũng đã yêu nhau...

Mẫn Đình thấy mắt Ninh mở to, con bé hai tay nắm chặt vào chẳng biết phải nói gì. Người như đông cứng lại, chân chôn xuống đất, hướng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào em. Nó như nhìn sâu vào trong tâm hồn em. Gió hạ bịt tin tức, gió thu kéo hạ lại để rồi đông lại buông thả đem nó tới Ninh.

- Bao giờ về Thủ đô, bọn chị sẽ dẫn em tới gặp Trí Đông và Liễu Hạ.

Tại sao lại buồn vậy nhỉ, chẳng phải là nỗi đau ấy cô đọng ở cuối hè rồi sao? Tại sao lại buồn đến vậy? Ninh có giận em khi Mẫn Đình cho nó biết muộn tới vậy? Đứa nhỏ mặt mũi vẩn bụi của đất, của cát, che lấp khuôn mặt trắng trẻo. Lòng bàn chân ấm lên nhờ sự tê rần ẩn sau những lớp giày. Em tốt nhất nên đánh trống lảng để lòng mình bớt đau, bớt buồn.

- Hai người yêu nhau từ bao giờ?

- Hả? À nếu chính thức nói yêu nhau thì cuối hạ.

Mẫn Đình dừng tay sắp xếp đống đồ đạc trong túi mình lại, em đứng thẳng lưng nhìn vào Ninh. Ninh chẹp miệng, nó suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Chị nên sống sót sau đợt này, trở về với Trí Mẫn. Chị ấy là một trong những thứ mà tạo hóa làm nên nhưng lại vô tình nhỏ vài giọt đau thương vào cuộc đời. Trí Mẫn học hành bỏ dở, mọi thứ bắt đầu đổ sụp xuống chân khi va phải cái lời thề của hai bên gia đình chồng. Bố mẹ lại mất, đời lại rơi trúng chiến tranh, mất đứa con. Một khoảng thời gian hận thù thay bằng yêu thương mà em cố gắng mãi không bằng vài giờ chị Đình ở bên. Chị ấy sẽ vô cùng đau khổ một lần nữa nếu chị Đình biến mất.

Ừ, Mẫn Đình sao mà quên được những giây phút như vậy. Thời gian qua đi như những vết bút xóa để lại vài vết trắng xấu xí trên quyển vở, ghi đậm vào trái tim. Mẫn Đình phải sống để Trí Mẫn hạnh phúc, để bế bồng Liễu Hạ vào lòng mặc cho cái tình yêu mà người ta cho rằng là kì quặc, và dở hơi. Em muốn sống để bảo vệ Mẫn Đình thêm một đời, thêm vài chục năm nữa, cho đến hết một đời người. Đình không muốn bất kì những sự chẳng may đau đớn nào xuất hiện trong đời Trí Mẫn, dù chỉ một lần nữa.

***

Em mệt mỏi như muốn nằm vật ra mặt đất lạnh lẽo, giờ mặt em cũng không khác gì Ninh, dính đầy đất cát. Mẫn Đình thầm xin lỗi mấy ngày chăm bẵm của Trí Mẫn giúp em lên vài cân. Trời tối sầm xuống, em thầm nhủ với bản thân, chỉ nốt ngày mai, em sẽ được về với Trí Mẫn, thực hiện đúng lời hứa của bản thân. Mẫn Đình vui lắm, em không thể gục ngã ngay tại đây được. 

Em sẽ được bế Liễu Hạ vào lòng, nhìn nó lớn lên, trưởng thành. Em được nhìn Hạ tới trường, con bé nhỏ nhắn của Mẫn Đình sẽ được hai mẹ dắt hai bàn tay nhỏ đi tới ngôi trường lấp ló sau vài hàng cây phong. Em sẽ được ôm Trí Mẫn sau lưng mỗi khi nàng nấu ăn, lấp đầy cái bụng đói meo của Mẫn Đình. Nhớ làm sao, quán mì mà em dắt nàng đi. Nhớ làm sao, mùi của bánh trà xanh, đắng nhẹ đầu lưỡi, thơm lừng ở khoang miệng. Em được về như vậy thì thật vui, vậy nên em chẳng thể gục xuống.

- Chị Đình phải cố nốt ngày mai chứ, Trí Mẫn đang đợi chị mà.

- Ừ, ngày mai chỉ cần ta thắng thôi, chị sẽ được về. Chị nhớ Mẫn.

Em nhìn xung quanh ai cũng mệt đến mức chẳng muốn ăn cơm. Chị Tôn thì ngồi xoa đầu cho chị Bùi. Chị Tôn hệt như nhân viên thời hạn của đội tình nguyện, chị ấy cũng sắp điên lên giống như bọn em, đôi lúc lại yên ả như mấy người của đội nấu ăn. Ninh thì cũng mệt chẳng kém, nó chẳng giống đứa nhỏ mười bảy. Đầu nó vương mùi đất, da thì vẩn mùi gió, thuốc súng. Ai cũng mệt không kém em nhưng nốt hôm nay, em sẽ thấy Mẫn Đình lại vừa hay mùa xuân tới. Đến lúc đó, Mẫn Đình ngất đi cũng chưa muộn ít nhất khi em tỉnh dậy, Trí Mẫn sẽ ở đó, nằm trong vòng tay em. 

- Về Thủ đô, chị phải cho em làm quen với ai mới được.

- Xì, em không thèm, em còn muốn chưa, không như chị Mẫn với chị. Hai người chưa gì đã nhận một đứa trẻ làm con, Nghệ Trác đây chưa được ai gọi là chị mà giờ đã làm cô.

Nghệ Trác bĩu môi, tỏ vẻ không thèm.

- Vậy Chi Lợi thì sao? Nhà cô ấy môn đăng hậu đối, giàu sang, lại hào phóng, hay thôi nhỉ? Chị đổi ý rồi

- Ấy đừng, chị chơi xấu em. Chị ấy thì được.

Em bật cười to, một nụ cười như sáng rực đất trời u tối. Trong cái ánh sáng của đèn, mặt Ninh đỏ ửng vì thẹn. Đôi khi trong cái khổ, ta lại tìm thấy cái vui được vùi sâu trong lớp bụi. Mẫn Đình lại có thể phủi đi sự bụi bặm ấy để tìm ra một Ninh Nghệ Trác hài hước, hai người chị yêu thương, một Trí Đông tội nghiệp, một Liễu Hạ đáng quý và Trí Mẫn- người cả đời của em.

Sớm thôi, em sẽ được gặp Trí Mẫn, như những lời hứa vào đêm trăng hôm ấy.

***

Ngày chuẩn bị cho lời hứa,

Em sắp được gặp Mẫn rồi! Thế giới của em.

***

[Promettre]: hứa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip