arijeong (1)
- ariel gieo mình xuống đáy đại dương rồi tan biến như bọt biển
jimin đóng quyển truyện cổ tích lại, động tác khá nhanh nên kèm theo nó còn có tiếng 'bịch'. chị ta nén cười đến chảy nước mắt khi nhìn lũ con nít ngồi trước mặt chị ta đang khóc òa lên, tiếc thương cho số phận của nàng tiên cá ariel, dù sao thì cười to trước mặt chúng cũng thật mất hình tượng.
quên mất, jimin phải dỗ dành chúng chứ, chị đang là giáo viên mầm non kia mà. hôm nay chị kể truyện cổ tích cho lũ trẻ trước khi đến giờ ngủ trưa, nhưng lũ con trai thì lăn ra ngủ hết rồi, chỉ còn tụi con gái xếp bằng ngay ngắn nghe jimin kể thôi. cũng không trách được, một phần là truyện không hợp với chúng và một phần là do giọng kể của chị như có thuốc mê ấy, điều này chị công nhận, nếu chị là chúng thì chị cũng ôm gối ngủ thôi.
- các em biết nó không có thật mà, việc gì phải ngồi khóc thế?
đồng nghiệp luôn dặn jimin là phải giúp trí tưởng tượng của bọn trẻ bay xa, điều này giúp việc chăm nom chúng dễ dàng hơn. nhưng chị ta không thích, chị ta luôn là người phá hủy những mộng tưởng của chúng và bắt chúng sống thực tế lên. đó là lí do tại sao lớp của jimin lúc nào cũng ầm lên tiếng khóc của trẻ con, nếu chị cứ tiếp tục thế thì chắc có ngày sẽ bị đuổi việc mất.
- thôi nào, cô dẫn đi rửa mặt rồi chúng ta cùng ngủ trưa nha
lũ trẻ gật gật đầu rồi dụi dụi mắt mấy cái, lúc trẻ con dễ thương nhất là lúc vừa khóc xong và đang cố ngăn nước mắt chảy ra ấy, bởi vậy jimin mới chọc cho chúng khóc chứ jimin đây không phải là mụ phù thủy xấu xa đâu nhé.
bắt tụi nhỏ sống thực tế vậy thôi chứ jimin cũng có thực tế là bao, điển hình là chị ta thấy rất thích tiên cá ariel trong câu chuyện vừa nãy. tại sao á? chị cũng chả biết rõ nữa, từ nhỏ chị thích vì thấy ariel rất xinh đẹp và đáng thương, nhưng hiện tại chị lại thấy ariel giống kim minjeong - một người cũ.
jimin từng có suy nghĩ muốn xuyên vào truyện cổ tích đó và gặp ariel, khai sáng đầu óc mù quáng của cô ấy, đá văng tên hoàng tử kia ra chuồng gà rồi yu jimin sẽ đường đường chính chính cầu hôn ariel, hai người sống hạnh phúc đến cuối đời.
trời ạ, jimin tự bật cười với trí tưởng tượng của mình. cô nhóc được mệnh danh có giọng cười gây ám ảnh cả trường mầm non lúc đấy đang nằm cạnh chị, thấy chị nhe răng cười thì tưởng chị đang bắt chước cách cười độc nhất vô nhị của nhóc nên nhóc ấy nhìn chị khinh bỉ, sau đấy mặc kệ chị rồi quay lưng chìm vào giấc ngủ.
(・_・?)
xế chiều, phụ huynh của lũ trẻ lần lượt đến đón chúng, jimin vẫy tay đứa trẻ cuối cùng được phụ huynh đón rồi mới chuẩn bị về nhà. nhà khá xa trường nên chị thường ngồi đợi xe buýt tầm khoảng giờ này, thường thì trạm xe sẽ chỉ có chị và hai ba người nữa, nhưng hôm nay lại chỉ có một mình chị mà thôi.
trong lúc chơi đùa với mấy cục đá dưới chân thì chị chợt nhớ ra cái hôm cùng mẹ đi xem bói, tiện tay cũng mua một hòn đá có màu xanh biển trông rất bắt mắt, nghe thầy bói nói hòn đá này có thể biến điều ước thành sự thật. jimin nhớ là đã bỏ nó đâu đó ở bàn làm việc, có lẽ tối nay cũng nên thử một chút dù chị biết rằng đó là lừa đảo.
jimin không sống cùng mẹ, nơi chị ở là tầng 6 của một chung cư khá cũ kĩ và chị cũng có chia phòng với một đứa bạn thân từ cấp 3.
- mày mua bánh gạo cay à? đúng lúc tao lười nấu nướng
jimin vừa cời giày bước vào đã nghe thấy mùi bánh gạo cay thoang thoảng.
- mày có siêng thì cái nhà này cũng không còn gì cho mày nấu đâu
ừ nhỉ, jimin vừa mới sực nhớ ra tủ lạnh đã hết thức ăn và đáng lẽ ra hôm nay đến lượt chị đi chợ. cười cho qua thôi chứ biết sao giờ, lỗi tại chị mà.
- đừng có đứng đó cười, đi tắm đi rồi ra ăn với tao
cũng nhờ aeri biết chắt chắn hôm nay thể nào jimin cũng quên nên tan ca đã lật đật đi mua đồ lót bụng cho cả hai.
họ từ lúc nào đã ăn xong chổ bánh gạo, tám đủ thứ chuyện ở chổ làm rồi mải mê dán mắt vào chương trình tv. mai là thứ 7, ngày nghỉ của jimin nhưng aeri thì phải làm việc nên cậu bỏ vào phòng ngủ trước. sau nửa tiếng, jimin đã quá chán chê với chương trình trên tv nên cũng vội tắt rồi vào phòng của mình.
jimin nghịch điện thoại trong căn phòng tối đen như mực, chợt nhớ ra viên đá màu xanh, phải thử chứ nhỉ. chị quên mất ông thầy bói đó nói cái gì mất rồi, thôi kệ đi, chị quyết định nhớ gì làm nấy. jimin lục lọi trong đống tài liệu mãi mới tìm thấy viên đá, chị bỏ nó trên kệ tủ cạnh giường. khoan đã, sao quyển truyện cổ tích nàng tiên cá kia lại ở đây được vậy, có lẽ mãi nghĩ về ariel mà chị đã chôm quyển truyện về lúc nào không hay.
- nếu là một điều ước thì chắc mình sẽ ước mình giàu tới nỗi tiền có thể lấp đầy cái hồ bơi ở nhà ba mẹ aeri
- còn nếu là hai điều ước thì...
điều ước thứ hai sẽ là trở thành một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, cướp lấy ariel khỏi tên hoàng tử ngu ngốc kia. và nếu có thể, jimin mong nàng ariel kia sẽ có gương mặt của kim minjeong. chị lảm nhảm những điều ước đó trong đầu trong khi nhắm mắt, rồi cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ.
không biết đã bao lâu trôi qua, jimin vẫn cảm giác như bản thân ngủ chưa đủ. chị với tay đến cái đồng hồ nhỏ để xem giờ, nhưng mò mãi chẳng thấy, thường thì lấy được ngay kia mà. chị mất kiên nhẫn, mở mắt ra vươn vai một cái, liếc sang đột nhiên thấy một người nằm bất động trên giường.
bình tĩnh nào, quán gà thôi, jimin trấn an mình như thế rồi dụi dụi mắt mấy cái. đến khi mở mắt lần nữa thì người nằm trên giường kia càng rõ ràng hơn là một tên con trai, bản thân chị cũng nhận là mình đang ngồi chứ không phải nằm trên giường.
tim jimin như đánh lô tô, từ lúc lọt lòng đến giờ chưa hề dẫn trai về nhà, vậy mà bây giờ trước mắt chị đây lại là một tên lạ hoắc. nhưng khoan đã, đây rõ ràng không phải phòng của chị, nhất định có chuyện gì đó đang diễn ra mà yu jimin không hề hay biết.
- công chúa, bữa sáng của người và hoàng tử đã được chuẩn bị
đúng lúc đấy, có người mở cửa phòng rồi cúi đầu nói vọng vào, có lẽ là nói với jimin vì phòng hiện tại chỉ có chị và cái tên lạ hoắc kia thôi mà. nhưng công chúa nghĩa là sao? jimin cảm thấy cả người ê ẩm, chị ôm đầu sau khi cơn đau tryền đến não. có giọng nói nào đấy muốn giao tiếp với chị nhưng cứ bị ngắt quãng, chị không nghe rõ.
- ưm...đây là đâu? chẳng phải ta đã chết trong cơn bão rồi sao? là nàng đã cứu ta à?
tên con trai kia bắt đầu tỉnh dậy và rên lên, hắn cầm chặt lấy hai tay của jimin. đúng là cổ tích cho trẻ con, diễn biến nhanh kinh khủng, đáng lẽ tên này khi tỉnh dậy cũng phải hoảng như chị chứ.
cái gì? khoan đã, jimin vừa suy nghĩ cái quái gì trong đầu thế? chị đã hiểu ra mình lạc vào truyện cổ tích nàng tiên cá ariel mà chẳng cần gợi ý hay tác động nào sao? chuyện quái gì vậy? phải rồi, chắc chắn nó có liên quan đến cái viên đá chết tiệt kia.
- tao ước tao giàu trước kia mà?!!!
- nhưng mà hoàng tử khôi ngô tuấn tú của tao đâu? sao tao thành con nhỏ trà xanh vậy?!
tự dưng jimin đọc thoại một mình nên tên hoàng tử nhìn có vẻ bối rối, chị không suy nghĩ nhiều nữa, thẳng tay vả vào huyệt sau gáy hắn ta làm hắn bất tỉnh, người hầu nãy giờ đứng ở cửa chứng kiến sự việc thì vô cùng sửng sốt.
- chỉ tôi đường tới biển đi
jimin nhìn cô người hầu, cô ta tuy không hiểu nhưng chung quy cũng nắm được ý của chị rồi răm rắp làm theo, sai người chuẩn bị kiệu đưa cô công chúa của họ tới bờ biển.
chị không biết nếu bây giờ ra bờ biển tìm hết những mõm đá thì sẽ gặp ariel hay không, nhưng chị cũng phải thử, tốt nhất là không thể để cái tên hoàng tử kia bắt gặp nàng trước. jimin đã ước những việc xảy ra nãy giờ chỉ là mơ nhưng nó thực đến nỗi chị cũng phải chấp nhận rằng là bản thân đã sai khi nghĩ viên đá là lừa đảo, nhưng cũng tại nó hết, nhất thời ước thế thôi chứ có muốn đâu, sao không biến cái điều ước tiền đủ đè ngộp chị thành sự thật ấy?
chẳng mấy chốc cũng tới bờ biển, nơi đây đầy những mõm đá chen chúc nhau. jimin có đông lính ở đây kia mà, chị sai họ chia nhau ra tìm khắp nơi, bản thân thì chọn một mõm đá theo cảm tính là sẽ gặp ariel ở đó rồi ngó nghiêng xem xét.
thật ra jimin đưa việc tìm nàng tiên cá lên hàng đầu không phải vì tò mò hay vì muốn cua nàng ấy trong bộ dạng này, mà là muốn xem ariel có mang gương mặt giống người mà chị muốn tìm hay không. dù gì jimin cũng đã ước như thế mà, nếu không thể cho chị cơ thể và gương mặt của một hoàng tử đẹp trai thì ít nhất cũng phải cho chị điều ước đó chứ.
không có rồi, tiên cá không có ở đây. jimin ngắm gương mặt của mình phản chiếu dưới làn nước, vẫn là gương mặt của jimin chứ không phải của cô công chúa láng giềng trong truyện. từ lúc bắt đầu chị cũng đã cảm thấy đầy những điều vô lí, nhưng đây là truyện cho trẻ con mà, chị có mong chờ gì hơn.
bất chợt từ dưới lòng biển, gương mặt một cô gái trồi lên thật mạnh làm nước bắn vào mắt chị.
dù nước đã làm nhòe đi tầm nhìn của jimin nhưng chị không lầm được đâu, nàng ta là kim minjeong của chị.
- kim minjeong!
dường như phát hiện ra jimin, nàng vội vàng quay đi tránh rắc rối, nhưng jimin kịp lao xuống biển ôm chặt lấy nàng.
- minjeong à, em đừng đi nữa được không?
jimin rên rỉ, ngày càng siết chặt vòng tay mình hơn, chị nhớ cảm giác này, đã qua bao lâu rồi chị cũng chẳng biết nữa.
- yu jimin, mày ổn không vậy?
khoan đã, sao jimin lại nghe giọng của aeri bên tai vậy?
chị mở mắt ra, cảm giác ấy đã không còn nữa, bên cạnh là aeri đang lay người chị không ngừng.
- aeri, bây giờ...là mấy giờ?
- ba giờ sáng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip