3
" Jimin, ngày nghỉ sao cứ làm ổ trong nhà vậy hả? Đi hẹn hò đi!" Bà Yu kéo chăn bông đang trùm lên tận đầu của con gái.
"Mẹ, mẹ ồn quá, gặp qua một lần là có thể thành người yêu được sao?"
Bà Yu thấy con gái lật người ngủ bù muốn nói lại thôi, trở về phòng khách ngồi bên cạnh bạn già nói, "Qua sinh nhật này là đã 27 tuổi rồi, sao nó chẳng sốt ruột gì cả?"
"Ban đầu gậy đánh uyên ương chính là bà, bây giờ người nóng lòng nhất cũng là bà, cứ kệ nó đi." Ông Yu không chút để ý trả lời.
Bà Yu liếc bạn già một cái, "Tôi đâu có ép nha đầu kia, là nó không nói tiếng nào đã bỏ rơi con gái tôi đấy chứ!"
Nói đến chuyện này cũng đã qua 3, 4 năm rồi, bà Yu mặc dù hết sức phản đối nhưng không hề tìm Minjeong đàm phán, thậm chí chưa từng chính thức nói chuyện với nhau. Về phần rốt cuộc Minjeong có qua lại với con gái hay không bà cũng không rõ.
"Nhưng nhắc tới chuyện này tôi vẫn rất buồn bực. Con gái tôi muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài có tài, nha đầu kia dựa vào cái gì mà bắt bẻ con gái tôi?" Ông Yu là cán bộ nhà nước, Jimin có tiếng cũng có miếng là con cán bộ. Bàn về gia thế bối cảnh cũng là số một số hai ở thành phố này, nhưng những điều kiện này lại không thể giúp con gái thuận buồm xuôi gió trên con đường tình cảm.
Ông Yu uống ngụm trà đặc, đang định mở miệng thì lính cần vụ lại đưa một bưu kiện chuyển phát tới nói là chuyển cho Jimin, không ký tên người gửi. Bà Yu tò mò mở ra, nhưng chỉ có một chiếc lá phong đỏ ép trong khung hình plastic, không có bất cứ lời nhắn nào.
Lúc này, Jimin nhận được điện thoại khẩn cấp hùng hùng hổ hổ chạy xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua cha mẹ đột nhiên dừng lại.
Bà Yu thấy con gái nhìn chằm chằm vào khung hình lá phong. Không đợi giải thích, Jimin đoạt lấy ném vào soạt rác, tông cửa xông ra.
"Ông à, ông có thấy gần đây con gái rất hay nổi nóng không?"
"Ngoại trừ trước mặt nha đầu kia! Nó có khi nào không nóng tính?"
Ông Yu dùng sức giũ mở tờ báo, giữa hai lông mày hiện ra mấy phần nóng nảy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip