15 - Someone you loved

Seongso vẫn còn nhớ rất rõ.

Năm ấy sinh nhật em rơi vào một buổi chiều tháng bảy có gió nhẹ và nắng không quá gắt. Em đứng dưới tán ngân hạnh xum xuê, nhoẻn miệng cười vươn tay đón lấy những chiếc lá nhỏ xanh mướt dần ngả sang màu vàng nhạt đang uốn lượn theo chiều gió.

Dáng vẻ em năm đó chưa xinh xắn như bây giờ, ngược lại có chút mập mạp tròn trĩnh, từ xa nhìn lại chẳng khác nào bé gấu Bắc Cực rúc bên gốc cây thu hút rất nhiều sự chú ý của người xung quanh. Nhưng Seongso nào quan tâm, vẫn điềm nhiên như không an tĩnh đợi Juyeon. Vì cậu từng khuyên em đừng để ý đến cách người khác nhìn mình, chỉ cần em là chính em thì đối với cậu em luôn rực rỡ nhất.

10 phút, 15 phút, lại thêm nửa tiếng trôi qua.

Juyeon chưa đến, Seongso vẫn kiên nhẫn đợi. Hộp bánh kem nho nhỏ em mang theo đã tan hết hơi lạnh từ khi nào, từng giọt nước trong suốt rỏ ướt đôi bàn tay trắng nõn mềm mại.

1 tiếng rồi 2 tiếng... Sắc trời phía tây từ hồng cam chói mắt chuyển sang xanh đen ảm đạm. Mảnh trăng lưỡi liềm treo lên khoảng không xa tít, sáng rỡ giữa hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh lung linh.

Hai chân Seongso bấy giờ đã rã rời rồi, nhưng ngay cả bóng dáng Juyeon cũng không thấy. Em mím môi ngồi phịch xuống thảm cỏ xanh rì, mặc cho trời bắt đầu trở gió, tự vòng tay ôm lấy mình xua đi cơn run rẩy mỗi lúc một thấm sâu hơn vào thân thể nhỏ bé.

Seongso đã đợi ở đó rất lâu. Lâu đến nỗi khi ba em lần theo định vị tìm tới, toàn thân gần như mềm nhũn cả rồi. Nhưng Juyeon vẫn không xuất hiện, cũng không một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cậu dành cho em, dường như hoàn toàn quên mất cuộc hẹn đó vậy.

Ngày thứ ba sau hôm thất hẹn, Juyeon chủ động nhắn tin cho em. Cậu nói muốn gặp em giải thích, cậu không phải cố tình để em đợi. Seongso tin cậu, em đồng ý cho cậu một cơ hội.

Khi ấy em nghĩ chuyện cũng chẳng phải to tát gì so với những thứ Juyeon đã làm cho em. Cậu là người đầu tiên sau ba mẹ quan tâm tới em, thật lòng đối đãi không vì vẻ ngoài em xấu xí. Seongso đã mang theo nguồn năng lượng tích cực tươi sáng ấy đến chỗ cũ đợi cậu. Thế nhưng lại để em thất vọng rồi, vì Juyeon một lần nữa thất hứa.

Mái tóc đen nhánh ngang vai ôm lấy gương mặt bầu bĩnh non nớt của Seongso, ngay cả đôi con ngươi thường ngày trong sáng linh động cũng không khuất lấp được sự trống rỗng và nỗi buồn toát ra từ sâu thẳm nội tâm em.

Phải chăng bởi Seongso mong đợi quá nhiều nên khi Juyeon hết lần này đến lần khác thất hứa nên ngoài cảm giác mất mát thì còn có đau lòng đúng không?

"Êyy, chúng mày xem! Con nhóc béo mập ngu ngốc của lớp chúng ta lại đang làm trò mèo gì ở đây này?"

Giọng nói dữ dằn xen lẫn cợt nhả quen thuộc đột nhiên xuất hiện làm Seongso giật mình thoát khỏi suy tư, co người lại trong vô thức.

Chuyện ở trường bị bắt nạt và cô lập Seongso vì muốn tránh phiền phức, thêm vào tính tình nhút nhát nên không nói cho ba mẹ biết. Sau rồi có Juyeon bên cạnh bảo vệ càng khiến em ỷ lại dựa dẫm vào cậu. Hiện tại đám bất hảo kia bất ngờ tìm đến, Seongso chưa gì đã sợ sệt đến nước mắt lưng tròng.

"Các cậu định là-làm gì?" Em luống cuống nói, theo bản năng lùi về sau phòng vệ.

"Làm gì là làm gì?" Con nhóc cầm đầu lũ con gái đắc ý vênh váo: "Hôm nay Son Juyeon không đi cùng mày à? Hay cả nó cũng ngán bản mặt béo của mày rồi?"

Dứt lời, đám bắt nạt thi nhau cười ồ lên chế giễu. Chán chê, chúng nó tản ra quây vòng xung quanh Seongso. Cảm thấy sự đe dọa đang bao trùm, nội tâm em không ngừng run rẩy. Ít ai biết nguyên nhân em sợ bóng tối chính bởi lũ nhóc ngỗ nghịch này gây ra. Chúng thường ỷ đông hiếp yếu, hùa nhau nhốt em vào nhà kho mục nát phía sau trường rồi đứng ngoài dùng những thanh sắt rỉ tạo thành thứ âm thanh rợn tóc gáy.

Seongso càng lùi càng thụt sâu vào ngõ cụt, em căng họng quơ tay: "Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ.."

"Sẽ làm sao? Mày tưởng nói thế thì bọn tao sợ à? Đồ con béo ngu ngốc."

Giây phút Seongso tưởng mình tiêu rồi thì một giọng nói cứng cỏi vang lên: "Chúng mày muốn chết hay gì mà gây sự ở chỗ bọn tao đấy?"

Hai cái bóng đổ dài xuống nền đất, theo bước chân chủ nhân của chúng ngược nắng tiến tới. Khuôn diện xinh xắn cá tính lộ ra dưới ánh hoàng hôn sau một ngày xô bồ mệt mỏi.

Và đó là cách Song Yuqi và Yeh Shuhua xuất hiện trong cuộc đời Jung Seongso. Vươn tay kéo em khỏi vũng lầy nhút nhát, nỗi mặc cảm tự ti không đáng có cùng sự nhẫn nhịn - thứ mà chỉ khiến em thêm yếu đuối trước thế giới đầy cạm bẫy ngoài kia.

Ngược lại, Juyeon sau hôm ấy cứ như bốc hơi khỏi SSIS. Mặc kệ em ra sức tìm kiếm tất cả thông tin về cậu nhưng cuối cùng hết thảy đều trở về con số không. Cho đến một ngày nọ...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt nửa tháng trôi qua kể từ ngày Juyeon biến mất. Nỗi nhớ trong lòng Seongso dần chuyển sang ngỡ ngàng cay đắng. Em bỗng thấy bản thân thật quá nực cười rồi! Một người gần như hoàn hảo không từ vết như Juyeon làm sao có thể thích đứa con gái mập mạp ngu ngốc giống em chứ?

Cậu là át chủ bài của Spark, là ngôi sao triển vọng nhất trong giới bóng rổ thiếu niên. Còn Seongso, em chẳng là gì cả. Đúng như đám nhóc xấu xa kia nói. Xung quanh cậu đếm biết bao cô gái xinh đẹp, Juyeon... có lẽ chỉ coi em như món đồ giải trí lúc buồn chán thôi chăng?

Vì chẳng ai muốn thân thiết với một đứa toàn thân đều là khuyết điểm giống em cả. Sẽ không có bất kì câu chuyện cổ tích nào linh ứng vào đời thực hết. Quạ đen vẫn mãi là quạ đen, ngay cả tư cách đền gần phượng hoàng còn không có chứ đừng nói đến lột xách thành phượng hoàng.

Cạch

Cửa phòng khẽ mở, người đàn ông cao lớn đưa mắt nhìn em, sâu trong đôi mắt minh mẫn phủ một mảng đau xót tuyệt vọng: "Seongso à.."

Chẳng hiểu sao, thời khắc trông thấy ba mình, tim em liền đánh "thịch" một cái. Lồng ngực đột ngột thắt chặt đến khó thở, em ngơ ngác đáp vâng.

Cánh tay rắn chắc ôm siết lấy Seongso. Người đàn ông vĩ đại từ nhỏ em ngưỡng mộ nhất giờ đây yếu đuối kì lạ. Thậm chí em còn cảm nhận được dòng chảy ấm nóng vương trên đôi gò má in đầy dấu vết thời gian rỏ xuống vai mình, thấm qua lớp vải cotton màu sắc đâm vào da thịt em.

"Mẹ con mất rồi."

Cả người em lặng đi, đầu óc trống rỗng trắng xóa và hơi thở thì khó nhọc khổ sở. Đôi mắt nâu xinh xắn dại ra, dường như không tin vào tai mình nữa.

"Daddy.. mẹ con, sao có thể?" Rõ ràng mẹ đang rất khỏe mạnh cơ mà? Bà còn nói mấy hôm nữa sẽ dẫn em đi công viên cắm trại.

Nhưng tất cả kí ức đều phải khép lại rồi, thời khắc ông Jung siết chặt vai em, thủ thỉ đôi ba câu xin lỗi đầy bất lực.

Seongso chẳng nhớ rõ mình đã vùng ra mãnh liệt thế nào. Chỉ nhớ em đã chạy rất nhanh sang phòng mẹ, gục bên giường bà và gào khóc thật to rằng bà đừng đi, đừng bỏ em một mình. Từng câu từng chữ nỉ non day dứt như hóa thành mũi dao sắc nhọn đâm vào lòng những người có mặt trong căn phòng ấy.

Thương tiếc. Im lặng và sẻ chia. Đó là tất cả những gì bọn họ có thể làm cho Seongso vào thời điểm ấy. Nhưng nỗi đau mất đi người thân nào đâu nguôi ngoai dễ dàng như vậy!

*

*

2 tháng sau...

Diễn đàn SSIS nổi lên một hiện tượng mới, cô nàng bad girl họ Jung chẳng biết từ đâu xuất hiện oanh tạc ngôi trường quốc tế bằng cách lôi đầu băng đảng chuyên bắt nạt học sinh ra giữa sân trường dần một trận.

Seongso hất mái tóc đen nhánh suôn mượt ra phía sau, gương mặt tinh xảo trắng nộn càng thêm lấp lánh dưới ánh rực rỡ buổi sớm. Đường nét hài hòa kết hợp với đôi mắt sắc lạnh, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng mềm mại và vóc người nhỏ nhắn càng làm bật lên nét đẹp tựa búp bê sống của em.

"Mày là đứa nào?" Con nhóc cầm đầu nghiến răng rít lên.

Từ trên cao nhìn xuống lũ con gái đang quỵ lụy dưới đất, em cay nghiệt dùng lực đạp mạnh chân lên tay nó, cười gằn: "Tao là đứa nào mày còn nhận không ra à?"

Càng đến cuối câu càng ghì sâu xuống, sắc mặt con nhóc tóc xanh theo đó mà trắng bệch nhưng quá khó khăn để tìm được sự thương hại trong đôi mắt nâu trầm nơi em.

Nội tâm nghi vấn bật ra một cái tên, nó lắp bắp: "Jung.. Jung Seongso?"

Em nhếch môi, lười biếng vỗ tay hai cái, phía sau lập tức mười người khác có mặt, cũng chính là đám đầu gấu con nhóc đó từng thuê để bắt nhốt em.

"Chăm sóc chúng nó. Tiền, tao đưa gấp đôi." Song, Seongso ném lại một ánh mắt cảnh cáo rồi lạnh lùng rời đi.

Ra đến cổng trường, Shuhua và Yuqi đứng đợi sẵn từ khi nào. Hai đứa nó hướng em giơ ngón cái, cười tít mắt như biểu dương em đã làm rất tốt.

"Aigoo~ vừa nãy mày không biết mày oai thế nào đâu. Đảm bảo lần sau chúng nó thấy mày là đi đường vòng." Yuqi khoác vai em, dí dỏm nói.

Kế bên Shuhua nào chịu thua, nhéo nhéo cặp má phúng phính đáng yêu, hào hứng hết mức: "Cuối cùng thì Seongso cũng đã lớn rồi, có thể tự mình đối đầu với thế giới." Giọng điệu tự hào cứ như thể mẹ khen con.

Seongso khẽ cười, lơ đãng gật đầu. Nhưng chẳng ai biết được, trong lòng em bấy giờ tồn tại biết bao suy nghĩ ngổn ngang. Em làm vậy có đúng không? Vỏ bọc này sẽ bảo vệ em an yên trưởng thành chứ?

Seongso chẳng rõ nữa. Em chỉ biết mình cần phải mạnh mẽ, cần phải trở nên cường đại, tự mình đối mặt và vượt qua mọi chuyện. Em không thể mãi yếu đuối dựa dẫm vào người khác, càng không thể ngây thơ tin vào lời hứa hẹn của ai đó sẽ mãi ở bên em.

*

*

*

*

Juyeon, cậu nói có đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip