oneshot
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên. Bình thường thì học sinh sẽ sinh hoạt câu lạc bộ hoặc về nhà một cách vui vẻ, nhưng hôm nay thì không. Hôm nay là ngày tốt nghiệp của những học sinh năm 3 trường trung học Akihabara.
Từng nhóm bạn tụ tập với nhau, cười, khóc, ôm ấp, hứa hẹn,... sẽ tiếp tục làm bạn, tiếp tục đồng hành. Trong không khí náo nhiệt đó, bên dưới một gốc anh đào có hai người con gái đang đứng cạnh nhau...
"Vậy là chị tốt nghiệp rồi nhỉ"
Cô gái nhỏ hơn vui vẻ đùa nghịch với những cánh hoa anh đào, người đứng cạnh cô thì không được vui như thế.
"Ừ..."
"Chị có tốt nghiệp thì em vẫn sẽ yêu chị mà"
Jurina quay sang bẹo má người bên cạnh. Nhưng đáp lại nụ cười của cô là một gương mặt buồn.
"Chị làm sao thế ?"
"Chúng ta kết thúc thôi Jurina à"
Nụ cười trên môi cô gái nhỏ vụt tắt.
"Kết thúc à... chị không còn yêu em nữa sao ?"
"Chị sẽ đi du học, có thể là sẽ định cư luôn ở nước ngoài"
"...chỉ vì vậy mà chia tay em ?"
Câu nói của Jurina nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe được. Tình yêu của chị ấy dành cho cô rốt cuộc thì nó chỉ bé xíu như vậy thôi à ?
"Em nói gì ?"
"Không có gì đâu, nếu chị đã nói thế thì chúng ta kết thúc vậy"
Jurina vốn là người rất quyết liệt trong tình yêu, cô tìm mọi cách để khiến Rena yêu mình, Rena đã là tất cả những gì mà cô yêu quí... nhưng sao bây giờ Jurina lại không thể thốt ra một câu nói nào để níu kéo chị ấy...
"Chị sẽ đi đâu ?"
"Anh quốc"
"..."
Nước Anh cũng không phải là tệ.
"Kết thúc chưa phải là tận cùng đâu Jurina à"
Rena vỗ nhẹ vào vai của Jurina rồi bước đi trên những cánh hoa anh đào...
Đôi mắt của Jurina nhòe đi, cô không thể dừng nó lại... chuyện này quá bất ngờ... cô không thể tiếp nhận được... cùng với Jurina, trời mưa, mưa to lắm... cuốn hết những cánh hoa trên cành đi mất...
5 năm sau
London
Một cô gái tóc ngắn đang ngồi uống cappuccino trong quán caffee vắng vẻ. Cô đội nón lưỡi trai che gần hết khuôn mặt nhưng ta vẫn có thể nhìn được những đường nét hoàn hảo trên đó, cô ngắm những người qua đường, nhấm nháp lớp bọt trong ly.
"Đã 5 năm rồi nhỉ, đến lúc rồi"
Cô giơ tay lên gọi người phục vụ bàn, đồng thời cũng là chủ quán.
"Quí khách cần gì ?"
"Em cần Matsui Rena"
Cô gái phục vụ hết sức bất ngờ, đã 5 năm cô không còn được gọi bằng cái tên này nữa...
"Ju...ri...na"
"Em đây, em đã đến rồi"
Rena quay mặt đi.
"Quí khách đã uống xong thì mời quí khách thanh toán rồi đi cho"
Jurina đứng dậy, ôm lấy Rena từ đằng sau.
"Em sẽ không từ bỏ chị nữa, không bao giờ"
Rena không ngờ Jurina vẫn còn yêu cô...
Ngày hôm đó quán đóng cửa sớm. Hai người lại ngồi cạnh nhau...
__________
Gia đình Rena phản đối chuyện hai đứa con gái yêu nhau, nên ngay khi Rena vừa tốt nghiệp là đã gả chị ấy cho 1 gã doanh nhân giàu có bên Anh. Vì là phận con, Rena lại quá hiền lành để chống lại, chị cũng không muốn lôi Jurina vào mớ rắc rối đó nên đã quyết định chia tay, chị ấy tin đó là cách tốt nhất.
Rena chấp nhận về làm vợ một gã đàn ông xa lạ, gã cũng không thèm khát gì chị, tại cha mẹ gã muốn gã lấy vợ thôi. Sau 3 năm gã đã kiếm được 1 cô gái khác, thế là 2 người ly dị. Rena ở lại London mở một quán caffee sống qua ngày.
Còn về phần Jurina, sau khi chia tay thì suy sụp hoàn toàn, trước khi Jurina chết vì bỏ ăn thì Yuki - bạn thân của Rena mới nói cho em ấy biết sự thật. Từ đó Jurina cố gắng học hành để một ngày nào đó có thể tìm lại được Rena
_________
"Chị xin lỗi...." Rena nghẹn ngào.
"Được rồi, em hiểu mà"
"Chị không thể quay lại với em đâu, thân xác nãy đã không còn trinh trắng nữa rồi"
Jurina nắm lấy tay Rena.
"Em không quan tâm vấn đề đó, quan trọng là em yêu chị thôi"
Rena không trả lời, cô còn quá bối rối, bản thân cũng thấy tội lỗi mà không thể đáp lại Jurina. Nhưng có một điều cô chắc chắn là trong 5 năm qua cô chưa từng quên em ấy.
"Em sẽ chờ chị"
Jurina đội nón lên đầu rồi bước ra, bỏ lại Rena với một mớ cảm xúc hỗn độn. Vui vì gặp lại em ấy, hạnh phúc vì Jurina vẫn còn yêu mình nhưng lại không biết đối mặt thế nào....
Jurina hằng ngày vẫn đến đều đều, vào uống một ly cappucino vào buổi sáng và đi. Và mỗi ngày đều để lại cho Rena một cái bánh dưa nóng hổi. Rena cũng muốn từ chối nhưng sức hút từ bánh dưa quá hấp dẫn, cô đã nhiều lần tự dằn mình xuống để không phải hỏi Jurina là bánh này mua ở đâu mà lại ngon như vậy.
Sau 1 tháng, Jurina để kèm một tờ note với bánh dưa, trên đó ghi một dòng địa chỉ. Rena mừng hết biết, vừa định bụng chạy đi mua thì có điện thoại, một số điện thoại lạ và được gọi từ Nhật Bản. Rena chưa biết phải trả lời bằng tiếng Anh hay Nhật thì đầu dây bên kia đã gào lên.
"RENA, CẬU CÒN SỐNG HAY LÀ CHẾT RỒI"
Là Yuki, lúc này Rena mới nhớ ra là đã mấy tháng không gọi cho cô bạn thân.
"Xin lỗi nhé, tớ quên"
"Tính sổ với cậu sau, cậu gặp Jurina chưa"
"Sao cậu biết ?"
"Vậy là gặp rồi, đồng ý quay lại với em ấy đi"
"Tớ không biết nữa"
"Hai người vẫn yêu nhau, cậu cũng không vướng bận gì nữa thì tại sao không đồng ý ? Cậu không biết em ấy yêu cậu nhiều như thế nào đâu, hãy đáp lại tình cảm của Jurina đi"
Từng câu nói của Yuki như chạm vào đáy lòng của Rena.
"Tớ...tớ..."
"Nếu cậu từ chối thì cậu sẽ hối hận cả đời đấy, tớ cúp máy đây"
Sau cuộc điện thoại của Yuki, thì cái ý định quay lại với Jurina càng lúc càng to lớn, nhưng nội tâm vẫn đấu tranh kịch liệt.
Rena quyết định sẽ đi mua bánh dưa trước. Cô đóng cửa hàng và đi theo dòng địa chỉ mà Jurina để lại. Địa chỉ có vẻ hơi lạ, có lẽ là một tiệm mới mở vì ở London này chỗ nào bán bánh dưa ngon mà Rena không biết chứ.
Quả nhiên là một tiệm mới mở, Beholder à, một cái tên thật thú vị. Rena bước vào trong và xém chút xíu chết vì cái mùi thơm phức phát ra trong tiệm. Mùi thơm ngọt ngào của các loại bánh thật sự quá tuyệt vời. Cô đến quầy, nhìn một lượt qua thực đơn rồi gọi 3 cái bánh dưa và 2 miếng bánh ngọt khác cùng một ly cappuccino rồi chọn một góc trong quán. Lúc này Rena mới nhìn xung quanh, quán thật sự rất đẹp, màu sắc tươi sáng, đồng thời còn có những góc khuất như chỗ cô đang ngồi.
"Của cô đây"
Người phục vụ nhẹ nhàng đặt bánh trước mặt Rena, cô cảm ơn nhưng người ấy vẫn đứng đó. Cô nhìn vào phần ăn của mình... trên mỗi phần bánh đều có dòng chữ i love you, còn lớp bọt của ly cappuccino...
I will wait for you forever
Rena ngước lên nhìn người phục vụ... một nụ cười quen thuộc, nụ cười mà trước đây hay cả sau này chỉ nhất định dành cho cô. Rena rơi nước mắt, giọt nước mắt hạnh phúc... Jurina ôm lấy cơ thể gầy gò của Rena, ra sức dỗ dành.
"Em yêu chị Rena à"
Rena thì chỉ còn có thể gật đầu trên bờ vai của Jurina, nơi mà từ bây giờ đến khi chết sẽ là nơi cô dựa vào.
Sau khi Rena đã khóc đủ, cô lắng nghe Jurina.
"Sau khi chị đi, em đã học làm bánh đó..."
Rena gật đầu.
"...Em muốn mỗi ngày sẽ làm bánh cho Rena ăn..."
Rena gật đầu.
"...Cùng chị mở một tiệm bánh và sống hạnh phúc bên nhau"
Rena gật đầu.
"Kết thúc không phải là tận cùng... chị nói đúng...đó là sự khởi đầu cho một hành trình mới, lúc đó em vẫn chưa hiểu được câu nói của chị, giờ thì em hiểu rồi. Rena, từ bây giờ chị hãy kết thúc cái quá khứ đi và bắt đầu một chương mới với em nhé"
Thật ra lúc đó Rena không hề có ý như thế, ý của cô là muốn Jurina sẽ kết thúc với cô và yêu một người khác, nhưng với Jurina thì trước hay sau chỉ có mình Rena nên mới nghĩ như vậy, và lúc này thì Jurina đã biến cái suy nghĩ sai lệch kia thành hiện thực.
Rena cười và gật đầu. Cuộc đời cô sẽ bắt đầu một chương mới với tự đề là Hạnh phúc.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip