Thay lời muốn nói
"Giám đốc ơi, chiều nay mọi người tổ chức tiệc ăn mừng kết thúc dự án, giám đốc có tham gia không ạ?"- thư ký Bae hỏi sau khi bàn giao giấy tờ cho Wonwoo
"Chiều nay tôi có việc, mọi người đi đi, chi phí cứ thanh toán vào thẻ công ty. Còn liên hoan thì đợi vài hôm nữa hẹn được phía đối tác chúng ta tổ chức luôn một thể"- gã gập lại mớ hồ sơ trên bàn, nói kèm theo một nụ cười tươi tắn.
Mọi người trong công ty nhìn thoáng qua cũng thấy giám đốc của họ hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, mọi giấy tờ thủ tục đều được gã thông qua nhanh chóng, dự án kết thúc liền cho phép mọi người nghỉ ngơi, còn định tổ chức tiệc liên hoan chứ không bắt mọi người lao đầu vào dự án mới như mọi lần. Có trời mới biết giám đốc của họ mới vừa trải qua chuyện gì. Gã biết mấy ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình, nhưng gã không quá bận tâm, còn khá nhiều việc đang chờ gã và ai đó đang đợi ở nhà, không để mọi người có cơ hội tò mò thêm, giờ nghỉ trưa vừa điểm đã thấy gã đứng dậy, khoác áo rời công ty.
Chan thức dậy khi trời đã ngả về chiều, cậu uể oải xoa cái lưng đau, nghĩ lại cảnh tượng hôm qua khiến cậu thấy vô thực quá đỗi. Mọi thứ xảy ra nhanh tới mức đến khi tỉnh lại cậu vẫn chưa định hình được, chỉ mơ hồ nhớ mình giống như đứa trẻ trong câu chuyện cổ tích nọ, được phù thủy bón cho một mớ bánh kẹo, ăn no đến mức không chạy đi đâu được đành nằm yên cho người ta xơi tái, mà cậu không những để yên, còn tự mình dâng mình lên mời phù thủy ăn thịt, ăn đến sạch sẽ không chừa tí gì. Nói đi cũng phải nói lại, Chan không bài xích việc quan hệ đồng giới là vì từ năm nhất Trung học cậu đã nhận ra mình thích con trai, năm đó khi biết mình thích thầm cậu bạn lớp bên, sau suốt mùa hè trăn trở cậu đã lấy hết dũng khí thổ lộ với cậu bạn kia vào một ngày mùa thu năm hai, thế nhưng khác xa với tưởng tượng của cậu, người bạn ngày thường vẫn dịu dàng, ân cần với mình nay lại nhìn mình với ánh mắt kì thị, từ sau lần đó cậu bạn kia cố tình tránh né cậu, cậu đã nghĩ bản thân có vấn đề, chỉ biết lặng im chôn chặt tình cảm của mình xuống, về sau hàng loạt biến cố ập đến khiến Chan cũng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa. Chưa từng yêu ai nên tất nhiên cậu cũng chưa từng phát sinh quan hệ với ai, đối với lần đầu này cậu như đứa trẻ nhỏ đang tập đi có chút sợ sệt, có chút lo lắng, có chút đau khi va chạm nhưng cũng có phần trông chờ, và gã tất nhiên đã không làm cậu thất vọng, gã nhấn chìm cậu trong dục vọng đến nỗi thiếp đi, khi tỉnh lại đã thấy bản thân được tắm rửa thay quần áo tươm tất trên giường, cả người ngoài mấy dấu hôn đỏ tím rải khắp nơi thì cũng không tổn thất gì. Cậu nằm bất động trên giường thầm nghĩ, loại giao dịch này nếu cứ diễn ra như thế thì cậu có thể an tâm mình sẽ thoải mái rời đi khi mùa đông tới. Chỉ là cậu không biết, sai lầm đôi khi đến từ chính bản thân mình.
Nắng chiều vừa khuất sau những toà nhà cao tầng đã thấy xe hơi của gã đậu dưới chung cư, gã nhàn nhã ngồi trên xe nhìn cậu lững thững bước tới, tóc bay bay vì gió lạnh thổi trông đáng yêu quá chừng. Hôm nay gã về nhà đúng như giờ hẹn, bảo rằng muốn đưa cậu đi ăn gì đó thật ngon bồi bổ cho hôm qua hoạt động hơi quá sức. Gã nhanh chóng mở cửa xe, đón lấy ba lô thì cậu cũng đã gọn gàng ngồi vào ghế, trong lúc choàng qua thắt dây an toàn cho cậu gã nhìn thấy những vết đỏ tím trải dài từ cổ đến vai, dù cậu đã cố dùng áo khoác che lại những vẫn lấp ló sau lớp áo dày khiến gã bật cười, còn cậu thì ngại ngùng kéo cao cổ áo.
"Đừng nói với tôi là em ngủ đến giờ mới dậy nhé? Cả ngày đã ăn gì chưa?"
Cậu không nói, chỉ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
"Em cứ như thế làm sao đi học lại đây, còn hơn một tuần nữa thôi là tựu trường rồi đấy"- gã vừa nói vừa khởi động xe, ái ngại nghĩ đến đứa nhỏ này suốt ngày hôm nay chỉ ngủ mà chưa có gì vào bụng.
"Đi...đi học ạ?"- cậu ngơ ngác hỏi lại, kì thực suốt thời gian qua Chan vẫn chưa bao giờ quên việc mình vẫn phải tốt nghiệp trung học, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui cậu định bụng sau khi hết hợp đồng sẽ tích cóp một số tiền đủ đóng học phí, rồi sẽ quay lại trường học cho xong, sau đó tìm một trường nghề mà học vì học phí đại học đối với cậu khá xa vời, chỉ cần có cái nghề trong tay, có thể tự lao động bằng sức mình thì tương lai cậu vẫn sẽ có thể học lấy bằng cử nhân được. Nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại trường sớm như vậy- khi mà thời hạn hợp đồng còn chưa hết.
"Tất nhiên rồi, chiều nay tôi đã đến trường đóng học phí học kì mới cho em, chốc nữa đi ăn xong chúng ta đi mua thêm ít đồ, em xem có cần gì thì bảo tôi luôn nhé"- gã nói, thật ra gã cũng không biết rõ thời gian học sinh tựu trường đâu, chỉ là vô tình nghe cấp dưới nói chuyện con cái mới biết chỉ còn một tuần nữa các bạn đồng trang lứa với cậu trở lại trường rồi. Thế là trong một buổi chiều gã đã chạy đôn chạy đáo đến trường, đóng hết học phí với danh nghĩa người giám hộ của cậu, tiện thể đi một vòng xem trường của cậu luôn, giảng viên nào đứng lớp cậu gã cũng tranh thủ chào hỏi một chút, cười giả lả mong họ chiếu cố cho "Chan nhà tôi".
Cậu thật sự bị gã làm cho ngơ ngác đến không nói thành lời nữa rồi. Vốn dĩ cậu vẫn nghĩ hiện tại bản thân đang sống nhờ ở nhà người ta, là người của người ta thì chỉ có thể quanh quẩn ở nhà, ngoan ngoãn làm bạn giường, ngày ngày chờ người ta trở về giống như mấy thú nuôi nhỏ chờ chủ nhân, làm sao dám nghĩ tới cậu vẫn sẽ được đến trường, được tiếp tục cuộc sống mà cậu luôn khát khao cơ chứ.
"Em sao thế, còn mệt à. Hay do ngủ cả ngày nên người đờ đẫn ra vậy?"- gã lo lắng khi thấy cậu cứ ngệch mặt ra nhìn mình nên xán lại gần xem.
"Em...em không sao"- cậu hơi giật mình. "Em cảm ơn chú ạ"- mấy lời cuối cùng cậu nói rất khẽ.
Gã cười không nói, xoa đầu cậu rồi rồ ga, cái bụng gã với cậu đều đang kêu gào vì đói cả rồi. Hai người trở về nhà với hai cái bụng đã được lấp đầy cũng những thứ lỉnh kỉnh đầy trên tay, nào là cặp mới, tập vở mới, quần áo mới, thêm cả một cái máy tính bảng mới mà cậu đã càu nhàu rằng gã lại phung phí tiền, còn gã chỉ cười hì hì bảo tiện cho việc học, không đáng là bao.
Vào phòng cất xong chỗ đồ đạc, cậu đi ra bếp thì nhìn thấy gã đang tựa lưng hóng mát ngoài ban công, người đàn ông này nghĩ thế nào cũng có chút không thật, cứ như bước ra từ truyện tranh cậu vẫn hay đọc trộm ở hiệu sách, chưa nói đến gã thành đạt thế nào, có bao nhiêu tiền của, chỉ cần nhìn vóc dáng cao ráo, gương mặt đẹp như tượng tạc, đôi bờ vai rộng đã đủ để con người ta sà vào lòng gã, làm đủ mọi điều để mua vui cho gã như chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, thế mà Chan lại được gã để ý, có cơ hội được làm chim nhỏ trong lồng son, chim nhỏ chưa biết khi nào sẽ rời khỏi lồng, cũng không biết liệu bản thân có sớm ngày bị thay thế bởi chú chim nào khác, nhưng nó trộm nghĩ, ngày nào nó vẫn còn được ăn no mặc ấm, được ở lồng son đã là phước phần gã mang đến, nó phải làm chút gì đó để đền đáp ân tình gã dành cho nó. Cậu lững thững tiến lại, còn cách gã vài bước đã chau mày vì mùi thuốc lá phảng phất. Trước đây, gã cũng là một con nghiện thuốc lá, lúc rỗi rãi, khi áp lực, thậm chí sau khi làm tình có thể đứng ở ban công hút cả bao thuốc, chỉ là sau này vì có một người bảo rằng không thích mùi thuốc lá mà gã đã cai, bây giờ người đó không còn ở đây nữa, nhưng thói quen cũ vẫn còn, chỉ là thi thoảng gã sẽ hút một điếu, hướng mắt nhìn theo làn khói ngẫm lại chút chuyện xưa cũ, nhưng chuyện đã qua cũng như khói thuốc, không nhanh không chậm khẽ tan vào không gian. Chợt thấy cậu đứng tần ngần một bên chau mày, gã cũng cười cười gạt điếu thuốc đi.
"Em chưa ngủ sao, đã sắp xếp hết đồ hôm nay mua chưa?"- gã ôn tồn hỏi
"Em cất xong hết rồi"- cậu lí nhí, hai tay vò vò vạt áo
"Ừm, giỏi"- gã đáp, lại hướng mắt về phía thành phố lấp lánh ánh đèn
"Chú ơi..."
"Hửm?"
"Tr...trời đêm nay đẹp nhỉ"- em ngập ngừng
"Ừm, đẹp thật"- gã lại đáp hờ hững
"Chú ơi..."
"..."
"Gió đêm nay mát nhỉ"
Gã chỉ ừm một tiếng, không gian lại chìm vào im lặng
"Chú...chú ơi..."
"Hửm? Em làm sao thế"- gã bắt đầu sốt ruột, em bị sao mà cứ ấp a ấp úng mãi vậy
"À không, em định hỏi chú đứng ngoài này không lạnh sao"- em vẫn cứ vò vò vạt áo
"Có chút, nhưng mà lát nữa tôi vào ngay. Em lạnh thì cứ vào nhà trước đi không cần chờ tôi"- gã ân cần
"Chú ơi..."
"Rốt cuộc là em muốn nói gì với tôi vậy bé con?"- gã hết kiên nhẫn nổi, tiến lại phía cậu
"Em chỉ muốn cảm ơn chú thôi... Em không biết nên bắt đầu nói từ lúc nào, cũng không biết nên nói thế nào, em chỉ muốn cảm ơn vì tất cả mọi thứ chú đã làm cho em"- cậu ngập ngừng đôi chút, sau đó lấy hết quyết tâm nhón chân lên hôn một cái thật kêu vào má gã, hôn xong liền thấy ngại, không cần nhìn phản ứng của gã đã vội chạy biến về phòng.
Gã ngạc nhiên tới hai mắt mở to, cậu vừa nãy đã hôn gã sao, đứa nhỏ này đáng yêu quá đỗi, cứ như con nít khi được cho quà sẽ hôn người ta thay cho lời cảm ơn vậy. Gã tất nhiên thấy không đủ, ngày nhỏ mỗi lần vòi mẹ cho kẹo vị cam gã sẽ phải hôn mẹ, gã sẽ hôn má trái sang má phải, hôn lên trán hôn lên cằm, nói nịnh đủ điều mới được, bây giờ gã lại chỉ nhận được có một cái hôn má tất nhiên sẽ thấy không đủ. Bình thường mọi người vẫn nhận xét gã giống như một con lười, đi lại vô cùng chậm chạp nhưng hôm nay, bằng thế lực siêu phàm nào đó gã đã lập tức phóng về phía cửa phòng cậu, cậu chạy cũng nhanh nhưng chân không dài bằng gã, bằng chứng là lập tức gã đã bắt được cậu khi cánh cửa phòng chưa kịp đóng lại, rồi cậu bị gã giam vào vòng tay rộng không thoát ra được. Gã thầm nghĩ đêm nay phải khiến cậu hôn mình đến không thở nổi mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip